Trans: Đã hoàn thành hồi 2.
Mình cảm ơn những bạn đã donate ủng hộ mình nha.
____________________
「Lá Kẻ Khờ này đúng là độc đắc trong độc đắc thật…..Đằng nào thì tôi cũng toàn lui về vùng an toàn mới hồi máu mà」
「Hợp với Sanraku-san quá chừng luôn đấy ạ desuwa!」
「Ý nhóc là 「anh đúng là thằng khờ」 đó hả? Hử?」
「Nói thật lòng thì nếu không khờ thì chả ai lại nghĩ đến chuyện cởi trần đi thách đấu Lycaon đâu ạ desuwa」
「Này, đừng phán mấy câu chuẩn thế chứ, ghe cứ như tôi là thằng khờ thật ấy!」
「……………」
「Bỏ ngay cái ánh mắt kiểu「a, quả nhiên đầu óc có vấn đề thật rồi…」 đó giùm cái! Với lại vốn dĩ là tại Lycaon nên mớ chuyện này mới xảy ra màaaaa!!」
Vừa la lối om sòm, Emul và Sunraku vừa chạy biến vào trong con hẻm nhỏ. Sự kiện 「Thần Bí Arcana」 phát sinh khi đạt level 99 đã kết thúc, và Arcanum, người đã tặng cho Sanraku là bài「Kẻ Khờ - The Fool」cũng đã biến mất khỏi nơi này.
Theo điều tra của Library, NPC ông lão tồn tại từ thời kỳ lập quốc này được cho là sẽ quyết định loại Thần Bí dựa trên quá trình chơi game của người chơi cho đến thời điểm đó. Và trong số đó, Thần Bí「Kẻ Khờ」 thuộc nhóm đã xác định được điều kiện nhận ở một mức độ nào đó.
(Nếu mình nhớ không lầm thì… thời gian để lên đến level 99 càng ngắn càng ngắn thì tỉ lệ nhận được「Kẻ Khờ」càng cao thì phải…)
Ví dụ như 「Bánh Xe Vận Mệnh - Wheel of Fortune」 được cho là dựa vào số lượng vật phẩm hiếm (rare drop) mà người chơi nhặt được trước khi đạt level 99.
Còn 「Hoàng Đế - The Emperor」 hay 「Nữ Hoàng - The Empress」 thì có xu hướng rơi vào tay những người chơi từng đưa ra chỉ thị cho nhiều người khác với tư cách là Clan Leader.
Những lá như 「Thế Giới – The World」 mà chính Saiga-0 đang sở hữu, hay 「Phán Quyết - Judgment」vẫn còn là những Thần Bí chưa rõ điều kiện nhận, nhưng vì chỉ cần đạt level 99 là chắc chắn sẽ nhận được một trong các lá thuộc bộ bài Ẩn Chính, nên cộng đồng người chơi đang bàn tán và suy đoán rất sôi nổi.
Gác chuyện đó sang một bên, tính ra Sunraku mới bắt đầu chơi Shangri-La Frontier chưa tròn một tháng. Chẳng biết cậu ấy đã đi cày cấp siêu tốc (power leveling) ở cái chốn nào, mà khi Saiga-0 gặp lại cậu vào ngày hôm qua, cậu đã đặt chân vào cảnh giới「Extend」 nơi chỉ dành cho những người đã đánh bại quái vật level 100 trở lên.
Sự thật rằng cậu ấy đã gần như chơi solo nhưng vẫn vươn tới cái cảnh giới mà bình thường phải cần nhiều người chơi level 99 hỗ trợ mới lên được, đã mang lại cho Saiga-0 cả sự kinh ngạc lẫn thán phục.
(Nghĩ lại thì cũng hợp lý…. Anh ấy đã từng phá đảo bao nhiêu game khó như thê)
Trước đây, để có chủ đề bắt chuyện với Hizutome Rakuro (Sunraku), Rei đã mua vô số tựa game rác về chơi, nhưng tất cả đều là những thứ khiến ngay cả một Saiga-0, người đã chạm đến đẳng cấp cao nhất trong ShanFro, cũng phải bỏ cuộc giữa chừng.
Nếu đã vậy, thì ở con game mà ngay cả bản thân cô cũng có thể lên được cấp 99 này, việc cậu ấy leo lên đỉnh cao đó với tốc độ nhanh hơn cũng chẳng phải điều gì quá lạ lẫm.
Chẳng biết từ lúc nào Sanraku và Emul đã biến mất khỏi con hẻm, Saiga-0 thở hắt ra một hơi, trút bỏ sự căng thẳng đã dồn nén suốt từ đêm qua. Chỉ là một đêm hành quân thức trắng, vậy mà lần này lại đặc biệt kinh khủng.
Sự thật về việc đánh bại Dạ Tập Lycaon hiện diện rành rành qua trạng thái đặc biệt 「Ngọn Đèn Dẫn Lối」 hiển thị trên bảng trạng thái của Saiga-0. Điều đó có nghĩa là đối thủ mà chị cô đã truy đuổi suốt gần một năm trời, nay đã bị đánh bại chỉ trong một đêm, lại còn là đánh bại ngay trong lần thử đầu tiên mà không hề có sự chuẩn bị trước.
Biết phải nói thế nào với chị đây… Saiga-0 hay đúng hơn là Rei khổ sở ôm đầu suy nghĩ. Thú thật thì hễ cứ dính đến Lycaon là bà chị của cô lại trở nên phiền phức kinh khủng.
(Chị ấy từng bảo 「Đã liên quan đến Unique thì chị muốn tự mình điều tra」 rồi kiên quyết ở lại khu vực này luôn mà...)
Vốn dĩ, chị cô phải dẫn đầu trong công cuộc khai phá tân lục địa, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của clan 「Du Lang - Wolfgang」 với tấm bảng 「đã tiêu diệt Mộ Thủ Wezaemon」 đã khiến chị cô buộc phải ở lại bên này.
Nếu bây giờ mà nói câu kiểu 「Em đã cùng Sanraku-san đánh bại Lycaon rồi」 thì sẽ thế nào đây…… E là có đến 60% xác suất chị ấy sẽ phán: 「Vậy thì nhờ em lần nữa! Lần này tính cả chị vào!」 rồi bắt cóc cậu ấy và bắt đầu hành trình lùng sục Lycaon cho xem.
Là người nhà nên Rei hiểu rất rõ chị mình là kiểu người mạnh bạo theo cả nghĩa tốt lẫn xấu. Đó chính là khí chất lãnh đạo giúp chị dẫn dắt biết bao người, nhưng đồng thời cái nết 「xoay người khác như chong chóng」 của chị cũng chẳng kém cạnh gì kẻ mà chị hay than phiền là hiện thân của rắc rối — Arthur Pencilgon đâu.
(...Chắc là để khoảng một tuần sau rồi báo cáo cũng chưa muộn đâu nhỉ)
Sự mệt mỏi kết hợp với cảm giác thỏa mãn tạo nên hội chứng cháy sạch năng lượng (burnout), khiến Saiga-0 bất giác nảy sinh ý định trì hoãn đó. Sunraku nói rằng cậu ấy sẽ đi sửa chữa vũ khí và bổ sung các vật phẩm đã tiêu hao trước khi hẹn gặp lại, và cô cũng y như vậy.
Kết quả là việc phải đối đầu với Lycaon đã khiến cho những sự chuẩn bị vốn được coi là thái quá nay lại trở nên hữu dụng hoàn toàn, nhưng sự thật là nó cũng làm cô đau ví kha khá. Về mặt tiền bạc thì không thành vấn đề, nhưng công sức đi kiếm lại mấy vật phẩm đó thì đúng là ngán ngẩm không biết làm sao cho xuể.
(Mình cũng nên đăng xuất một lát, rồi nhờ người pha cho ấm trà Gyokuro thôi...)
Sanraku thì liên tục đối đầu Lycaon mà không nhận một vết thương nào, còn Saiga-0 thì phải liên tục căn thời điểm để đánh trúng đòn. Mức độ mệt mỏi vượt xa tổn hao của avatar, sự mệt mỏi của chính bản thân người chơi là điều không thể xem nhẹ.
Hướng về căn cứ của clan 「Hắc Lang」, Saiga-0 bất giác nở nụ cười khi nhớ lại quãng thời gian cứ ngỡ như là giấc mơ từ tối qua đến giờ.
Lần đầu gặp nhau, anh chỉ là một người trong số vó số ở trong đám đông. Nhưng rồi cô dần bị cuốn hút bởi dáng vẻ lúc nào cũng vui tươi mỗi khi ra về của anh.
Không ít lần cô thử trải nghiệm những thứ anh đam mê rồi phải bỏ cuộc, như việc mùa màng sắp thu hoạch lại bị các quái vật khổng lồ giẫm nát hết lần này đến lần khác khiến tinh thần cô gục ngã.
Dẫu vậy, chính vì muốn biết thứ gì khiến anh vui, muốn hiểu anh hơn, muốn gần anh hơn, đôi khi còn nhận cả lời khuyên từ người động đội — cô mới có được ngày hôm nay.
Việc mình được góp mặt trong niềm vui của anh. Việc cô đã cùng anh trải qua một trải nghiệm thú vị…..Tất cả những điều đó đã trở thành kỷ niệm rực rỡ, khắc sâu vào dữ liệu mang tên Saiga-0 và ký ức của con người mang tên Saiga Rei…… khiến cô chẳng thể nào không cảm thấy hạnh phúc.
「Ehehehe……」
Nụ cười thỏa mãn vô phòng bị thoát ra từ khe mũ trụ của bộ giáp khổng lồ trông như đã mục nát, khiến NPC thủy thủ bên cạnh nhìn cô với ánh mắt kinh hoàng như đang thấy rắn độc dựng đứng.
Saiga-0 hoàn toàn không để ý điều đó, cứ như sắp nhảy chân sáo múa may quay cuồng đến nơi cô bỗng nhớ ra rằng ở đây vẫn còn một người nữa. Người đó….Akitsu Akane nãy giờ vẫn vừa nghe lời tạm biệt của Sanraku một cách nửa vời vì mải mê hò reo ngắm nhìn đường phố Fifticia, dường như cuối cùng cũng đã kéo suy nghĩ trở về thực tại.
「Ah, Sanraku-san đã đến Rabbits rồi nhỉ…… vậy thì chúng ta cũng đến Rabbits thôi, Ceecrew-san!」
Tấm áo choàng khoác trên lưng thiếu nữ ninja mặt cáo bay phấp phới như muốn gào lên: 「Đã bảo là áo choàng không biết nói chuyện mà de gozaruuu!!」, thế nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến thính giác của Saiga-0 gửi tín hiệu cảnh báo khẩn cấp lên não bộ.
Cô ấy vừa nói gì? Sunraku đi đến Rabitu, không phải chỗ đó. Mà là…… cô ấy cũng sẽ trở về Rabbits……?
「C-cô vừa nói…… gì cơ……!?」
「Hể?」
Saiga-0 vô thức gọi Akitsu Akane lại. Dù đeo mặt nạ nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được biểu cảm ngơ ngác của Akitsu Akane và cô quyết tâm hỏi cho ra lẽ──────
「AAAHH—! Chết tiệt!」
Rầm!—chiếc bàn được thiết kế chú trọng công năng hơn vẻ ngoài vang lên âm thanh nặng nề khi bị nắm đấm nện xuống. Chẳng buồn che giấu sự bực dọc, cậu ta thở hắt ra một hơi thật dài, buông thõng vai rồi đổ người xuống giường.
「Julie thì kẹt chuyện gia đình, Ken thì đang chịu tang…… chết tiệt, thiếu người mất rồi……!!」
Cậu lôi thiết bị di động ra, nhập mật khẩu và mở hộp thư, đập vào mắt là hàng loạt email hồi âm lời mời của cậu với những dòng từ chối vì lý do cá nhân của từng người.
「Cứ đà này thì... hừ, mà nhờ cậy các đội khác cũng không khả thi…」
Giữa những dòng email từ chối nối đuôi nhau, cậu kéo lùi ngày tháng mở một email cũ. Nội dung rõ ràng là câu văn mà rõ ràng là đã bị công cụ dịch thuật chuyển ngữ sang tiếng Nhật một cách đầy gượng ép.
『Tôi rất mong được tái đấu với bạn. Tại GGC lần tới, “Lưu Tinh” của tôi rồi sẽ lại một lần nữa vượt qua “Dung Nham” của bạn』
「…….Cứ đà này thì sẽ dẫn đến cái kết cục thảm hại là chưa đánh đã thua mất……… Phải làm gì đó, bằng mọi giá phải kiếm được đủ thành viên.……」
Chính lúc đó, cậu chợt nhớ lại. Nhớ lại cái 「đội hình」 (matching) mà cậu từng suy nghĩ vẩn vơ trước đây, hình ảnh những người bạn có khả năng đấu tay đôi sòng phẳng với cô ấy—vị anh hùng mạnh nhất sẽ xuất hiện tại lễ hội sắp tới…… cùng những đồng đội quái vật hỗ trợ cô.
Giờ thì chẳng còn cách nào khác. Bản chất sự việc là ân oán cá nhân giữa cậu và cô ấy, nên hầu hết đồng đội đều bận kín lịch đúng ngày diễn ra sự kiện, những người cậu trông cậy cũng đột ngột có việc không thể tham dự. Kẻ đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan như cậu lúc này chỉ cần duy nhất một thứ, lấp đầy 「hai vị trí còn trống」
「Aaa chết tiệt, mới nghĩ đến hậu quả về sau là nỗi da gà….」
Miệng thì than vãn về việc món 「nợ」 khổng lồ phát sinh từ email này sẽ to đến mức nào, nhưng nơi khóe miệng ấy, một nụ cười đã vô thức hình thành khi cậu nghĩ đến cái viễn cảnh 「nếu như」 — nếu như tia hy vọng mong manh ấy trở thành hiện thực.
Tiêu đề: 「Có chuyện muốn nhờ」
Người gửi: 「Modorukattzo」
Người nhận: 「Sunraku, Chiến Binh Bút Chì」
Nội dung: Sẽ bao trọn gói từ phí đi lại đến phí tham gia và mọi thứ lặt vặt khác, nên hai người có muốn đến Global Game Competition (GGC) chơi một chuyến không?
「Đúng là độ chân thật cao kinh khủng……」
「Thêm nữa là có Robot, không chê vào đâu được, tớ công nhận đây là game thánh」
Tại một quán trọ nào đó của Fifticia, có hai Nhà Khai Phá đang làm thủ tục trả phòng (check-out) sau đúng nửa năm kể từ khi nhận phòng.
Một bên là thiếu nữ nhỏ nhắn có làn da nâu và mái tóc bạc, mang trên lưng cây cung kỳ lạ không có dây, trên gương mặt ngái ngủ thoáng hiện lên vẻ mong chờ không thể che giấu. Bên còn lại là một người đàn ông to lớn với chằng chịt vết sẹo trên toàn thân... ấy thế mà lại khoác trên mình chiếc áo choàng rõ ràng là dành cho nghề pháp sư, bên hông treo một quyển sách bằng dây da.
Vừa trò chuyện với nhau bằng chất giọng vẫn còn vương nét trẻ con, họ vừa ngắm nhìn ánh bình minh đang lên trên thành phố cảng đã trở nên ồn ào náo nhiệt bởi sự gia tăng của những người chơi đăng nhập bên cạnh các NPC.
「……Đi chỗ hẹn thôi」
「Ừ」
Trong khi cả NPC lẫn người chơi đều tất bật chạy về phía bến cảng, hai người họ lại thong thả rảo bước hướng về một khu vực tập trung những tòa nhà được thiết kế trông rõ là an ninh kém, nơi mà sự u ám về mặt bầu không khí dường như chặn đứng cả ánh mặt trời theo đúng nghĩa đen.
Bởi lẽ toàn bộ khu vực này bị bao phủ bởi xác của một con tàu khổng lồ, như thể phần tối tăm của khu phố cảng sôi động đã bị gom lại thành một góc. Nửa thân tàu bị chẻ đôi còn sót lại ấy đang chắn mất ánh sáng của bình minh.
Tên thường gọi là 「Phố Lưu Manh」đúng nghĩa đen là cái bãi rác chứa chấp những kẻ bất lương nảy sinh trong thành phố cảng được Vương quốc phát triển một cách vội vã này.
Trong số đó, Kịch bản Độc nhất được giao bởi một tên hải tặc nào đó chỉ xuất hiện sau chuỗi sự kiện bắt đầu bằng việc đánh thắng một NPC cụ thể —chính là thứ mà hai người họ đã đưa ra làm vật thương lượng với 「nhân vật nào đó」
「Cơ mà, làm sao để tụi mình nhận diện được Sunraku-san nhỉ?」
「…..Cậu ta bảo là 「Nhìn phát biết ngay」」
Có nghĩa là đặc điểm nhận dạng phải rất nổi bật. Tức là cậu ấy đang mặc mấy món trang bị tấu hài hay gì đó chăng? Trong lúc chàng thanh niên... 「Mord」 vừa suy nghĩ điều đó vừa bất chợt ngoái đầu nhìn về phía trước...
Thì thấy ở đó, một cái đầu chim bán khỏa thân đang bước về phía này với dáng đi xiêu vẹo như hồn ma.
「Chàooo... buổiii... sánggg..」
「Híiii—!!」
_________________________________________________
Thành thật xin lỗi vì việc quản lý lịch ra chương ở giai đoạn cuối bị lộn xộn, tan hoang quá. Tạm thời thì Hồi 2 xin được kết thúc tại đây, và tôi xin phép được nghỉ ngơi khoảng một tuần.
Ngoài ra, như đã dự định từ trước, tôi đang cân nhắc làm thêm một tác phẩm khác dùng để chứa tập thiết lập thế giới của Shangri-La Frontier kèm những ngoại truyện không xuất hiện trong bản chính.
Trong trường hợp đó, có khả năng tôi sẽ chuyển một số thiết lập nhân vật đã đăng trong chính truyện sang bên kia, nên nếu bạn thấy số chương giảm đi thì xin hãy hiểu là vì lý do đó nhé.
Phải tranh thủ viết trữ chương thôi……
玉露 (Gyokuro): Ngọc Sương trà. là loại trà xanh cao cấp của Nhật Bản