Sau khi cứu mạng đàn em dễ thương nhất trường, cô ấy không ngừng thúc đẩy mối quan hệ làm vợ tạm trú của tôi

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 146

Tập 01 - Lời mở đầu

Những cuộc gặp gỡ, dù là trong truyện hay ngoài đời, bao giờ cũng đến một cách bất ngờ vào những khoảnh khắc không ai ngờ tới.

Như khi leo lên một cầu thang dài ở nơi vừa chuyển đến và đột nhiên chạm mặt một mỹ nhân. Hoặc một ngày nọ phát hiện bố mẹ để lại khoản nợ khổng lồ rồi lặn mất biệt tăm, và một cô bạn cùng lớp ép buộc mình phải sống chung như điều kiện để cô ấy gánh nợ thay... vân vân.

Nghe đúng là những tình huống chỉ có trong truyện, khiến người ta phải bảo là… “Làm gì có chuyện đó ngoài đời thật!” 

Nhưng chính vì thế, con người mới nuôi trong lòng những kỳ vọng và mơ mộng mong manh về những cuộc gặp gỡ định mệnh như vậy.

Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ như thế, tôi Mido Tomoya bước trên con đường về nhà, dưới ánh chiều tà.

Đang là cuối tháng Sáu. Mới vui mừng vì mưa dầm mùa hạ vừa dứt thì lập tức nắng nóng như thiêu đốt ập đến khiến người ta bức bối. Dù mặt trời đã lặn, hơi nóng tích tụ trong ngày không nguội bớt chút nào, chỉ đứng im thôi mà mồ hôi cũng đầm đìa.

“Haaa... Chỉ muốn về nhà thật nhanh để nghỉ thôi... Tắm một cái rồi nằm trong phòng máy lạnh mà ngủ. Giá như được như thế thật...”

Vừa lẩm bẩm một mình, vừa thở dài thật sâu… rồi cũng vừa lúc tôi về đến nhà. Dù chỉ là một căn nhà hai tầng bình thường, nhưng với một nam sinh cao trung sống một mình vì gia đình đi làm xa dài ngày thì lại quá rộng.

Tôi mở cổng, thò tay vào túi lấy chìa khóa. Nhưng trước khi kịp nhét vào ổ…

“Cạch!”

Cánh cửa trước mở ra…

“Chào mừng anh về nhà, Senpai!”

Đón tôi là một cô gái đang mặc đồng phục quen thuộc, khoác thêm chiếc tạp dề… Shirasu Yuika là tên cô ấy.

Được một đàn em xinh xắn, nổi đình nổi đám từ đầu năm học, đón ngay trước cửa khi về nhà... Đúng là một tình huống đáng mừng đến mức người ta muốn giơ cả hai tay lên trời mà reo hò. Nhưng không hiểu sao khi thực sự gặp phải, tôi lại thấy choáng nhẹ nhiều hơn là vui mừng.

“...Anh về rồi, Shirasu.”

“Ahh! Lại gọi em là Shirasu nữa!?? Em đã kêu anh gọi bằng tên rồi mà! Sao anh chưa gọi được vậy!?”

Cô ấy phồng má, ra vẻ bất mãn chỉ vì tôi không gọi tên. 

“Mà nè... đây không phải nhà của Shirasu đâu nhé? Em cứ chào đón như thể mình là chủ nhà vậy, anh chịu đấy.”

“Cái gì chứ!?! Đối với em đây là chuyện vô cùng quan trọng mà, anh biết không hả!?”

Phớt lờ lời nói của tôi, Shirasu tiến lại gần… ngay lập tức mùi hương cam quýt thoang thoảng, mát ngọt, len vào mũi rồi chạy thẳng lên não, khiến tôi choáng váng. 

Hàng mi dài, đôi mắt màu xanh bích sáng trong. Đôi môi căng mọng hồng nhạt như cánh hoa anh đào. Khoảng cách gần tới mức chỉ cần hơi nghiêng người chút xíu là có thể chạm được nhau… tôi phải tiêu tốn toàn bộ lý trí để giữ bình tĩnh lại.

“Mmm... Sao anh im lặng vậy, Senpai? Anh ghét gọi tên em đến thế cơ à?”

“K-không… ý anh không phải vậy…”

Vừa nói, tôi vừa bất lực nhìn Shirasu tiến thêm một bước. 

Xin em tha cho anh đi. Anh cũng là một nam sinh đang tuổi dậy thì đấy, em có biết không?

Một đàn em xinh đẹp đến thế lại áp sát đến mức chỉ còn nửa bước nữa là dính lấy nhau… con sói ngủ yên trong người tôi sẽ tỉnh dậy mất…

“Vậy thì gọi tên em đi! Không thì tối nay em cắt phần ăn tối của anh đấy?”

“Này này, Shirasu. Đến mức không gọi tên mà bị cắt cơm thì hơi quá đáng rồi đấy?”

“Không hề quá đâu ạ. Vì em đang nắm quyền sống chết cái dạ dày của anh mà!”

Cô ấy ưỡn ngực tự hào, vênh váo cái mặt nói điều vô lý hệt như chân lý. Nhưng tôi thì lại bị hút hồn bởi thứ còn vô lý hơn… cặp ngực mềm mại đang căng phồng dưới lớp áo, dù vẫn đang mặc đồ nhưng vẫn thấy rõ độ đầy đặn. 

Một thân hình khó tin với học sinh trung học, vòng eo thon gọn, từ vòng một đến những đường cong đều khiến cả các gravure idol cũng phải bỏ chạy khi đứng cạnh. Thần linh thực sự thiên vị đấy.

Chưa kể mái tóc vàng óng tự nhiên thừa hưởng từ mẹ… lấp lánh như kim cương dưới ánh chiều.

“Hôm nay em làm món yakiniku mà anh thích nhất đấy? Em đã chi thẳng tay để mua miếng thịt ngon lắm đấy! Anh không muốn ăn hả?”

Cô vẫn tiếp tục uy hiếp mà chẳng hay biết tôi đang đấu tranh dữ dội. Yakiniku cơ à... sống một mình chẳng mấy khi được ăn… trái tim tôi chao đảo. Thôi thì, đến thế này rồi còn giãy làm gì...

“...Được rồi. Gọi tên em thì được ăn đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi! À mà, không phải một lần đâu đấy? Từ giờ, mỗi ngày, luôn luôn gọi tên em. Thật thân thiết vào nhé!”

“Đây là cái nhà hàng gì mà yêu cầu nhiều thế. Ít nhất là trong nhà thôi nhé? Ở trường mà gọi tên em thì anh không biết người ta sẽ nói gì đâu.”

“Em không quan tâm đâu? À mà anh nè… gọi tên người ta thôi mà có gì nghiêm trọng lắm sao?”

Cô ấy nghiêng đầu ngây thơ, khiến tôi chỉ muốn thở dài. Sinh ra trong nhung lụa, từng học ở trường nữ sinh nội trú danh giá từ trước, đúng kiểu tiểu thư trong nhà kính.

Chính vì thế cô ấy không hề nhận ra bản thân được chú ý đến mức nào… đặc biệt là từ phía bọn nam sinh. Tôi cũng muốn cảm thông cho lắm, nhưng khi đối tượng lại hướng về mình thì không tài nào bình tĩnh nổi.

“Haizzz... tiểu thư là vậy đấy.”

“Hả!? Senpai đang chán em ạ? Em nói gì sai sao!? Giải thích cho em ngay đi chứ!”

Tôi hơi nhún vai ra vẻ bất lực, lập tức Shirasu sáp lại gần, sát đến mức chẳng còn gọi là “khoảng cách” gì nữa.

“Chính cái cách đó... làm người ta mệt lắm đấy. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao ạ?”

Tôi ngắt lời rồi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Không hiểu sao, đôi mắt đó nhẹ ướt lên, như chú cún con bị bỏ rơi. Đáng yêu đến mức làm người ta bật lên bản năng muốn ôm chặt lấy.

 Nhưng nếu tôi làm vậy, mọi thứ chắc chắn sụp đổ trong nháy mắt. Bình tĩnh… kiềm chế lại… rồi tự vỗ vai mình trong lòng.

“Nhưng đó cũng là... điểm dễ thương của em đấy, Yuika.”

Chỉ một bước sẩy chân là biến thành máy tạo hảo cảm mất thôi, nên tôi nuốt lại phần còn định nói.

“Dễ thương gì chứ... Senpai, anh không nên dễ dàng nói kiểu đó với con gái đâu nha?”

“Ha ha ha. Anh không muốn nghe câu đó từ chính miệng em đâu, Shirasu.”

“Lại gọi em là Shirasu rồi!!! Em cắt phần ăn tối đó! Anh chịu được không!?!”

“Đừng chỉ vì cái tên mà giận dỗi nhau chứ.”

Tôi cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cô, rồi tháo giày bước vào trong. Nhà mình mà chẳng khác gì lạc vào chốn dị giới.

Shirasu nhìn tôi, cố ý nhìn chiếc túi như đợi tôi đưa cho, nhưng tôi giả vờ không thấy, rồi im lặng đi về phòng mình.

Tại sao lại thành ra thế này... Tôi ngã lăn lên giường, đưa tay phải vẫn còn một vết sẹo nhỏ… từng phải băng bó hai tháng trước. Nhìn lên, tôi bắt đầu hồi tưởng về ngày câu chuyện này bắt đầu...

người mẫu gợi cảm thịt nướng