"Haizzz..."
"Haise, trông em ỉu xìu thế."
"Hừm, có lẽ là do cuộc gặp với Sasha ban trưa rồi."
Tại quán rượu quen thuộc của Geist nằm ở khu phố dưới lâu đài.
Họ thuê một phòng riêng và gọi rượu. Vừa mới cụng ly xong, Haise đã thở dài một cách nặng nề.
Mina lấy ngón tay chọt chọt vào tay Haise.
"Haise, lâu lắm mới gặp lại Sasha, thế mà trông cứ gượng gạo thế nào ấy nhỉ."
"............"
"Thật là. Mang tiếng là mạo hiểm giả chinh phục Lục Mê Cung Cấm Kỵ, nhưng rốt cuộc cũng vẫn chỉ là cậu nhóc 17 tuổi thôi."
"......hừm."
Geist uống một ngụm Ale rồi cắn một miếng xiên thịt.
Mina mở cửa phòng, giơ cao cốc bia lên và gọi ra ngoài: "Xin lỗi ạ! Cho thêm nữa đi~!".
Haise dùng nĩa xiên miếng thịt hầm, cho vào miệng.
"...Lúc xuất phát thì chia tay bình thường mà. Cả hai đã hứa hẹn sẽ gặp lại nhau với tư cách là những mạo hiểm giả đã chinh phục được Lục Mê Cung Cấm Kỵ... Thế mà sau nửa năm không gặp, lại chẳng nói được gì."
"Ra là vậy. A, chị xin miếng thịt này nhé... măm măm... Xin lỗi! Cho thêm xiên nướng nữa đi! Chị hiểu lờ mờ rồi."
Mina vừa ăn xiên nướng vừa chỉ que vào Haise.
"Nói toạc ra là, Haise đang… ngại đó!"
"Hả?"
"Chị cũng từng trải qua rồi. Chị xuất thân từ một ngôi làng nông nghiệp phía Tây Vương đô, có một cậu bạn thanh mai trúc mã ở đấy. Lúc chị trúng tuyển làm tiếp tân Hội ở Vương đô, cậu ấy mừng cho chị lắm. Thế mà sau khoảng nửa năm làm việc ở Vương đô, lúc chị về nghỉ phép, cậu ấy cứ ấp a ấp úng, trông sợ lắm. Chắc là tại lâu ngày không gặp, thấy chị xinh quá nên rơi vào trạng thái 'sợ bắt chuyện với con gái' đặc trưng của tuổi dậy thì ấy mà."
Geist quay sang: "Gọi thêm món không?"
"À, có ạ."
"Ơ, đừng có bơ người ta thế chứ!?"
Bỏ qua ý kiến của Mina, thì chuyện khó mở lời là sự thật.
Cậu từng bị nhóm Sasha gài bẫy và suýt mất mạng.
Dù sau này Haise biết đó không phải cố ý, dù Sasha đã xin lỗi, thì việc suýt mất mạng vẫn là sự thật. Không dễ gì bỏ qua.
Dù có cởi mở với nhau thế nào đi nữa, con mắt phải đã mất của Haise cũng không thể quay trở lại.
Tuy nhiên, Haise đã công nhận Sasha là một mạo hiểm giả, và coi cô là một 'đồng chí' cùng hướng về ước mơ.
Nhưng mà... sau nửa năm, khi chào hỏi lại, giọng cậu bỗng dưng nghẹn lại một cách kỳ lạ.
Sasha trông cũng có vẻ y hệt như vậy.
"Haise."
Geist lên tiếng.
"...Vâng."
"Cả cháu lẫn Sasha, đúng là vụng về thật đấy."
"......"
"Việc thành thật công nhận lẫn nhau khó đến thế sao?"
"......"
"Hừ... thôi, tùy cháu. Ta sẽ không nói gì về chuyện của cháu và Sasha nữa."
"Ể...?"
"Đúng là giữa hai đứa đã xảy ra nhiều chuyện. Cùng nhau rời quê lên, được ta huấn luyện thành mạo hiểm giả, lập tổ đội, rồi dần dần xa cách và dẫn đến sự chia biệt mang tính quyết định. Cháu cự tuyệt Sasha, còn con bé vì cảm giác tội lỗi mà không biết phải giữ khoảng cách như thế nào với cháu. Tuy nhiên, từng chút một, cả hai đang xích lại gần nhau... Có lẽ vì thấy đối phương đã chinh phục được Lục Mê Cung Cấm Kỵ và đã đứng 'ngang hàng', nên cả hai đang lúng túng không biết đo lường khoảng cách ra sao thôi."
"......"
Geist nhìn Haise bằng ánh mắt như một người cha.
Mina đang ngấu nghiến đĩa xiên nướng vừa được mang lên, Geist cũng đưa tay với lấy một xiên.
"Nhưng mà... người ngoài thì không nghĩ thế đâu."
"Người ngoài...?"
"Cả hai đều 17 tuổi. Đang ở độ tuổi phát triển mạnh mẽ nhất. Sắp tới Sasha sẽ có thêm nhiều mối nhân duyên tốt đẹp. Cả cháu cũng vậy."
"...Cả cháu nữa?"
"Đúng thế. Người ngoài sẽ không để yên cho cả cháu lẫn Sasha đâu. Nếu cứ giữ khoảng cách mập mờ với Sasha thế này, tự nhiên hai đứa sẽ xa nhau thôi. Haise, cháu... muốn mối quan hệ giữa Sasha và mình là gì? Muốn quay lại làm bạn thanh mai trúc mã sao?"
"Chuyện đó không thể nào đâu ạ. Cháu... đã quyết định cắt đứt với Sasha rồi. Giờ đây, giữa cháu và cô ấy chỉ còn sợi dây liên kết của những đồng chí cùng chinh phục Lục Mê Cung Cấm Kỵ thôi."
"Nếu vậy thì tốt."
"...Hả?"
"Nếu đó là mối quan hệ cháu mong muốn, thì thế là đủ. Sasha có nghĩ thế nào khi đối diện với cháu thì ta không biết, nhưng cháu cứ giữ khoảng cách mà cháu muốn khi đi bên cạnh con bé ấy."
"......"
Nghe những lời đó, Haise cảm thấy… vừa hiểu, vừa chẳng hiểu gì cả. Một cảm giác mơ hồ khó tả.
◇◇◇◇◇
Rời khỏi quán rượu, Mina hô to "Đi tăng hai nào!! Đi tăng hai thôi!!"
Nhưng Geist ngăn lại: "Mai còn phải đi làm", rồi đưa Mina về nhà.
Haise đi bộ một mình trong khu phố vào ban đêm.
Cậu có thể về nhà trọ, nhưng cảm giác vẫn chưa uống đủ, nên cậu định tìm một quán bar yên tĩnh nào đó để vào ngồi một mình.
"...Ồ."
Bất chợt, trên đường về nhà trọ, cậu thấy một quán bar nhỏ.
Đó là một quán bar có treo tấm biển nhỏ hình con rắn cuộn tròn. Tòa nhà xây bằng gạch với cánh cửa trông khá chắc chắn.
Khi Haise mở cửa bước vào, nữ chủ quán đang đứng ở quầy bar mỉm cười.
"Chào mừng quý khách."
"......"
"Mời ngồi vào quầy."
Chủ quán là một phụ nữ trẻ.
Bên trong quán nhỏ hơn cậu nghĩ. Chỉ có bốn cái ghế ở quầy bar và hai bàn đôi.
Sau lưng chủ quán là một bể cá lớn, bên trong đầy ắp nước, và chẳng hiểu sao lại có một con rắn màu xanh nhạt đang bơi lội tung tăng.
Bên cạnh bể cá là một cái kệ chứa rất nhiều rượu.
"Cậu sao thế? Cậu là khách mà nhỉ?"
"A, ừm..."
Haise ngồi xuống.
Ngay lập tức, chủ quán đặt xuống một đĩa đậu luộc và một ly rượu vang nhỏ.
"Đồ uống chào mừng. Huyết Xà ủ 140 năm đấy."
"...?"
"Là rượu vang. Cậu không thích sao?"
"Không, chỉ là tôi không quen uống loại nồng độ cao cho lắm..."
"Yên tâm. Đã là đồ mời khách thì cũng nhẹ như nước trái cây thôi."
Nghe vậy, Haise uống một hơi.
"─...Ưm!"
Vị ngọt thanh và trong trẻo lan tỏa.
Cậu bỏ hạt đậu luộc vào miệng, vị ngọt hòa quyện tạo nên hương vị như một món tráng miệng.
Chủ quán nở nụ cười tươi.
"Ngon chứ?"
"Ừ. Tuyệt thật... Không ngờ lại có một quán như thế này."
"Nằm ngay trên đường đi mà cậu không để ý sao?"
"...Đường đi?"
"Fufu. Tôi biết cậu mà. Cậu là mạo hiểm giả cấp S đang trọ ở chỗ ông Hohenheim, đúng không?"
Hohenheim.
Nghe tên chủ nhà trọ tồi tàn, Haise hơi giật mình.
"Rất vui được gặp. Tôi là Hermine, chủ quán bar 'Blood Stark'. Trông thế này thôi chứ tôi là con lai giữa 'Naga' và 'Succubus' đấy."
Hermine, bà chủ quán bar, nở nụ cười đầy yêu mị.
◇◇◇◇◇
Hermine có mái tóc đen dài uốn sóng được búi gọn gàng bằng chiếc kẹp tóc có vẻ đắt tiền.
Gương mặt chắc chắn là của một mỹ nhân. Có lẽ tầm đầu 20 tuổi.
Con lai giữa Naga và Succubus. Naga là chủng tộc có thân dưới là rắn, nam gọi là Naga, còn nữ gọi là Lamia.
Succubus là chủng tộc toàn nữ, có cánh dơi và đuôi. Thức ăn của họ là tinh khí của con người. Ở Vương quốc Heiberg, họ điều hành những nơi như 'Hiệp hội Succubus', bao gồm cả các lầu xanh. Họ kinh doanh các loại dịch vụ để đổi lấy tinh khí từ nam giới.
Cả Naga và Succubus đều là dị tộc giống như Elf hay Dwarf, nhưng số lượng rất ít.
Con lai của hai loài này chắc chắn còn hiếm hơn nữa.
Hermine xắn tay áo lên.
"Yên tâm đi. Tôi chỉ thừa hưởng từ bố Naga chút xíu vảy trên cánh tay thôi. Nửa dưới vẫn là chân người đàng hoàng. Chắc do là con lai nên tôi cũng không có cánh dơi hay đuôi đặc trưng của Succubus. Fufu, thức ăn cũng không phải là tinh khí, mà là đồ ăn bình thường."
"A, ừm."
Tóm lại, cô ấy giống như con người nhưng có chút vảy mọc trên tay.
Có vẻ hài lòng sau khi giải thích, Hermine hỏi Haise:
"Cậu dùng gì?"
"......Tùy cô chọn giúp. Loại nào nhẹ thôi."
"Được nà."
Và ─ đúng lúc này, cửa quán bar mở ra.
Người bước vào không ngờ lại là Presea.
Cô ấy mở to mắt khi nhìn thấy Haise.
"Haise, anh... sao lại ở đây?"
"Ara, người quen của bé Presea sao?"
"Vâng. Chị Hermine, cho em suất ăn nhé."
"Được."
Presea ngồi xuống cạnh Haise và lườm cậu một cái.
"...Tự tiện bỏ về, anh quá đáng thật đấy."
"Anh đâu có hứa là sẽ đợi em đâu."
Chủ quán đặt trước Haise một chiếc ly tam giác trong veo.
Bên trong là rượu trái cây trong suốt với một quả cherry.
"Em là khách quen ở đây à?"
Haise nhấp thử.
Rượu ngọt, có chút vị chua nhẹ. Ngay khi Haise uống, món cá muối cũng được mang ra.
"Ừm. Em thích đồ ăn của chị Hermine. Mà nói chứ... em không nghĩ anh sẽ đến đây."
"Trên đường về thấy tiện nên ghé vào thôi."
"Vậy à."
Một đĩa salad thập cẩm và bánh mì kẹp thịt được đặt trước mặt Presea.
"Nè, Haise."
"Hửm."
"Ở Vương quốc sa mạc, em nghe đồn về anh nhiều lắm. Rằng anh đã một mình chinh phục Lục Mê Cung Cấm Kỵ."
"......Cũng đại khái vậy."
"Anh đúng là phi thường."
"...T-Tự nhiên nói gì thế."
"Không có gì. À đúng rồi... anh sẽ tham gia bữa tiệc của Vương quốc Heiberg chứ?"
"Tiệc?"
"Ừ. Lễ kỷ niệm chinh phục Lục Mê Cung Cấm Kỵ."
"Không đi."
"Nhưng mà, Guild Master của Vương quốc sa mạc có nói đấy. Rằng 'Bên này không tổ chức ăn mừng được, nên ta đã nhắn Vương quốc Heiberg phải tổ chức thật hoành tráng rồi'."
"...Cái gì cơ?"
Ngày hôm sau.
Một tấm thiệp mời dự tiệc từ Hoàng gia Heiberg đã được gửi tới chỗ Haise.
