Veradonna vừa tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, vừa dùng ngón tay chọc chọc vào má Rogue. Rogue vẫn ngồi trên ghế, để mặc cho Veradonna muốn làm gì thì làm.
“Thật sự ổn chứ hửm?”
“Vâng. Không có vấn đề gì ạ.”
“Phí phạm quá nhỉ. Người ta đã cất công chuẩn bị sẵn cho cậu chiếc ghế quản lý rồi mà, thật là thất lễ quá đi,”
Trên bàn làm việc là một bản cam kết. Nội dung là nguyện vọng được tiếp tục công tác tại Phân Cục số 6.
“Chẳng phải cậu đã suýt bị giết bao nhiêu lần rồi sao?”
“Đúng vậy ạ.”
“Lần này không có gì đảm bảo là cậu sẽ sống sót đâu đấy. Nếu là bây giờ thì vẫn còn sửa lại được.”
Vị ngọt trong giọng nói của Veradonna biến mất, ánh mắt cô trở nên sắc lẹm, toát ra phong thái xứng với chức vụ Cục trưởng.
“Tôi không bận tâm. Vả lại, ngài cũng không muốn lãng phí nhân lực một cách vô ích khi cử người khác đi thay tôi đâu.”
Veradonna thoáng vẻ ngạc nhiên.
“Ara, tự tin gớm nhỉ.”
Rogue nhún vai.
Veradonna cầm một tập tài liệu khác nằm cạnh bản cam kết lên.
“Bên này cũng đã được chấp thuận rồi nhỉ.”
“Vâng. Cô ấy nói ở lại cũng không sao.”
“Hừm, dù bị trục xuất khỏi đất nước, nhưng đây lại là cơ hội để được giải thoát mà nhỉ. Nhị Đại Quý Tộc đang căng như dây đàn, sẽ không có lần ân xá thứ hai đâu.”
Nghe nói từ sau vụ của Chronos, cuộc tranh đấu nội bộ giữa Nhị Đại Quý Tộc ngày càng trở nên gay gắt. Đến mức tin đồn đã âm thầm lan ra trong cả giới điều tra viên bình thường.
“Thật chẳng hiểu nổi mấy mụ phù thủy đang nghĩ gì,” Veradonna nói.
Rogue cũng nghĩ vậy.
Sau khi hoàn tất thêm vài thủ tục, cậu rời khỏi phòng Cục trưởng.
Vừa bước vào thang máy, cậu nhấn nút tầng một rồi tựa lưng vào tường. Ngoài Rogue ra không có ai khác. Qua bức tường kính, có thể thấy sự ồn ào náo nhiệt của thành phố Yreil. Trên những con đường chằng chịt như mạng nhện, xe cộ không ngừng chạy ngược xuôi tựa những hồng cầu, còn những tòa nhà cao tầng trông như một rừng kim thì đang tắm mình trong ánh nắng trưa, tỏa sáng như để khẳng định sự tồn tại của chúng.
Ánh sáng đâm vào mắt, chói đến mức cậu phải đưa cánh tay trái lên che. Cùng lúc đó, tay áo sơ mi trượt xuống, để lộ chiếc vòng choker màu đen đeo trên cổ tay trái. Đó là một chiếc〈Vòng cổ〉.
Đã hai tuần trôi qua kể từ〈Vụ án Kẻ Đoạt Mạng〉.
Tại nhà kho thuộc sở hữu của Chronos, người ta chỉ tìm thấy chiếc〈Vòng cổ〉của Miseria và vài mảnh quần áo. Phần còn lại đều đã bị thiêu rụi.
Sau khi đội giám định thu hồi mọi thứ, Rogue đã『nhờ vả』họ để nhận lại duy nhất chiếc〈Vòng cổ〉. Chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy, có lẽ là do đã trở nên đa cảm. Cậu không định cho ai xem nên thường ngày vẫn dùng tay áo sơ mi để che đi.
Không rõ số phận của Chronos sau khi bị〈Giải đọc Ký Ức〉ra sao. Nhị Đại Quý Tộc đang kiểm soát thông tin. Nhưng, tình trạng của gã lúc cậu nhìn thấy lần cuối chẳng hề giống một người bình thường.
(...Quả báo chăng?)
Hình phạt cho tội ác... liệu có phải tất cả mọi người đều sẽ phải nhận lấy?
Thang máy đã đến tầng một. Cậu khẽ lắc đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ rồi bước ra sảnh chính. Không phải kẻ ác nào cũng phải chịu trừng phạt.
Khi ra đến bãi đỗ xe, một cô gái đang đứng chờ bên ngoài. Đôi mắt vốn đang cụp xuống của cô bừng sáng ngay khi nhận ra Rogue.
“Mừng điều tra viên đã về!” Catherine nói.
“Mừng về cái gì mà làm quá lên thế.”
“Nhưng mà cũng có khả năng là đến phút chót anh lại quyết định rời khỏi Phân Cục số 6 mà, phải không ạ? Anh thấy đó, cái đó…”
Catherine khó nói, bèn lảng mắt đi chỗ khác.
“Nếu cô đã biết thì làm ơn tự kiềm chế lại giùm tôi.”
“Ahaha…”
Catherine gượng cười.

Mình đã rước về một quả bom nổ chậm rồi, Rogue thầm nghĩ. Dù rằng chính cậu là người đã không báo cáo sự phản bội của Catherine cho Veradonna.
Cậu bước vào xe. Cậu không thể giao tay lái cho một người nguy hiểm như Catherine được, nên đành tự mình lái.
Ngồi bên cạnh Rogue, Catherine bồn chồn mân mê đôi tay.
Chắc hẳn cô đang nhớ lại chuyện đêm đó.
Đó là chuyện xảy ra ngay sau khi họ thoát khỏi nhà kho.
Catherine đột nhiên tỉnh lại trong vòng tay của Rogue. Rồi cô ho ra một ngụm máu.
“Đ-Điều tra viên…”
“Ráng lên! Sắp đến bệnh viện rồi!”
“X-Xin hãy bỏ tôi lại đây... Bệnh viện làm gì chứ... tôi đáng phải chết…” Catherine khẩn khoản.
“...Chừng nào còn sống, tôi sẽ không thể ngừng phản bội người khác... Nhưng, nhưng mà, tôi không muốn phản bội ai nữa... Xin anh... Làm ơn hãy để tôi được chết.”
“Không được.”
Rogue đáp ngay lập tức.
“Tại sao... ạ? ...Tại sao không để tôi chết?”
“Tôi sẽ không tiếp tay cho cô tự sát. Cứ sống mà hối lỗi đi. Để điều tra thì cần có nhân lực. Đừng hòng trốn thoát.”
“Anh thật xấu xa... nói như vậy…” Giọng Catherine bắt đầu nức nở. “...Như thế thì tôi chỉ còn nước phải sống thôi sao.”
Bàn tay Catherine siết chặt lấy vai Rogue.
“...Tôi đã phản bội anh đấy, anh biết không?”
“Nhờ ơn cô mà tôi bị ăn đòn một trận ra trò đấy.”
“...Tôi nghĩ là mình sẽ lại phản bội thôi. Tôi sẽ cố kìm nén, nhưng chắc là không được đâu.”
“Đúng là một thứ phiền toái.”
Catherine ngước nhìn Rogue.
“...Tại sao anh lại tha thứ cho tôi?”
Tôi đâu có tha thứ, cậu vừa nghĩ vậy vừa trả lời.
“Ừm... chắc là nhờ ơn ai đó thôi. Dù các đám phù thủy các người có ra sao đi nữa, thì tạm thời tôi cũng không có ý định nghỉ việc đâu.”
Catherine cúi gằm mặt, phát ra một âm thanh như tiếng nghiến răng.
“...Anh sẽ gặp nguy hiểm đó. Như vậy cũng được sao ạ?”
“Thì đã sao. Tôi đã quyết định rồi, dù là phù thủy hay bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ tận dụng triệt để. Sau khi chữa lành vết thương, cô sẽ phải làm việc cật lực đấy.”
Nghe đến đây, Catherine lộ ra vẻ mặt như đã quyết tâm điều gì.
“...Tôi muốn được là người chứng kiến giây phút cuối cùng của điều tra viên. Cho đến lúc đó, tôi sẽ trở nên có ích cho anh.”
Nghe như một câu nói đùa. Nhưng trông Catherine lại vô cùng nghiêm túc.
Tuy nhiên, nói trắng ra, nghe lại chẳng khác nào một tên lừa đảo hỏi thẳng đối phương sắp bị lừa rằng “Tôi sắp lừa anh đây, có được không?”. Catherine nhận ra điều đó, đỏ mặt và trở nên ngượng ngùng một lúc cũng là điều dễ hiểu. Ai bảo cô lại đi nói một câu đáng xấu hổ như “muốn được chứng kiến giây phút cuối cùng” làm gì.
Xe chạy được mười lăm phút, khi Phân Cục số 6 đã đến gần, một tin nhắn được gửi đến thiết bị đầu cuối của cậu. Là từ Veradonna.
Nội dung là -- Một vụ án mạng đã xảy ra tại sân golf Khu Ba. Hung thủ đã sử dụng một loại ma thuật đặc biệt chưa từng thấy, yêu cầu Phân Cục số 6 xuất động.
(Chà chà, xem ra là không có thời gian để nghỉ ngơi rồi.)
◇
Người dẫn đường cho cậu đến sân golf là một viên cảnh sát tóc đen nhỏ con. Có lẽ là lính mới nên giọng nói của cậu ta khi trò chuyện với Rogue có phần run rẩy.
“Ở đây ạ!”
Trên bãi cỏ, một người đàn ông trông như khách chơi golf đang nằm sõng soài.
“Rốt cuộc là tại sao lại ra nông nỗi này, tôi cũng hoàn toàn không hiểu nổi.”
Thi thể của người đàn ông được『trải khắp mặt sân golf』. Những người có khuôn mặt giống hệt nhau được xếp đặt một cách tinh xảo, tựa như một bức tranh ghép hình đã hoàn thiện.
(Dùng Ma thuật Sao chép sao? Để làm gì? Không, vốn dĩ Ma thuật Sao chép không thể sao chép vật sống. Vậy thì, đây rốt cuộc là cái gì?)
Trong lúc Rogue đang cau mày suy nghĩ, viên cảnh sát rụt rè lên tiếng.
“À, ừm, anh có phải là người được gọi với cái tên〈Rogue Đẫm Máu〉...”
“À, chắc là đúng đấy.”
Nhớ lại thì cậu cũng từng bị gọi như thế.
“Thưa anh!" Viên cảnh sát cúi đầu. “Tôi là fan của anh! Xin hãy cho tôi chữ ký!”
“Hả?”
Rogue ngẩn người ra.
“Tôi có sưu tầm các bài báo về những vụ án mà điều tra viên Rogue đã giải quyết, vụ nào cũng xử lý vô cùng tài tình, hạ quan thực sự vô cùng kính trọng anh ạ!”
“V-vậy sao…”
Viên cảnh sát thậm chí còn mang theo cả giấy và bút ký.
Cậu liếc nhìn về phía Catherine, có lẽ cô đã cảm thấy không khỏe khi nhìn thấy số lượng lớn thi thể nên đang hỏi nhân viên giám định chỗ rửa tay. Catherine được nhân viên giám định đi cùng và rời khỏi hiện trường. Những cảnh sát khác cũng đang ở một nơi khác để đánh số các thi thể. Đôi mắt lấp lánh của viên cảnh sát khiến Rogue không thể từ chối. Xung quanh dường như không có ai cả, thôi thì ký nhanh cho xong.
“Biết làm sao được.”
Nói rồi cậu nhận lấy bút và giấy. Vừa mở nắp bút và viết tên mình, viên cảnh sát đã chỉ vào cổ tay trái của cậu và hỏi, “Thưa anh, đó là... vòng cổ ạ?”
〈Vòng Cổ〉lộ ra từ tay áo sơ mi.
“À... cái này à. Bạn tôi tặng.”
“Thiết kế dễ thương nhỉ.”
Cậu gật đầu qua loa rồi lại nhìn vào tờ giấy ký.
“Mà này, tên cậu là gì? Có cần viết tên cậu vào không?”
“A, xin lỗi anh. Tôi quên chưa nói!”
Trong tầm mắt, cậu thấy viên cảnh sát vội vàng cúi đầu.
“Hạ quan tên là Miseria ạ! Mong anh viết là『Gửi Miseria-kun. Cố gắng làm việc nhé!』”
Trái tim cậu nảy lên một nhịp.
“Mise... ria?” Cậu ngẩng mặt lên.
“Vâng! Đúng vậy ạ!”
Viên cảnh sát ném chiếc mũ đồng phục đi. Rồi cậu ta đưa tay lên tóc và cũng vứt nó đi. Mái tóc bạch kim vốn bị bộ tóc giả đè lên bồng bềnh lộ ra.
“Anh sao vậy ạ? Điều tra viên Rogue!”
Trước mặt Rogue đang đứng hình, viên cảnh sát tháo kính áp tròng ra. Đôi mắt màu xanh biếc xuyên thấu Rogue.
“Tay anh dừng lại rồi kìa! Xin hãy làm cho nhanh trước khi những người khác đến.” Giọng của viên cảnh sát đột ngột thay đổi. Từ một thanh niên thành một cô gái. “Hay là ta phải nói chuyện kiểu này thì cậu mới chịu viết hả? Rogue-kun?”
“...Cô đáng lẽ đã chết rồi.”
“Ô hay? Ta cứ tưởng cậu sẽ khóc vì vui mừng chứ.”
Cậu đáp bằng giọng khản đặc. “...Không có khóc.”
“Eh~? Thế mà lại còn giữ〈Vòng cổ〉của tôi như vật kỷ niệm cơ à? Cái gì mà『bạn tặng』chứ?”
“...Ồn ào.”
“Mà thôi. Đối với ta thì được cậu nghĩ đến như vậy cũng vui.”
Miseria cười khanh khách. Cái vẻ đáng ghét này chắc chắn là của phù thủy Miseria. Rogue buông lỏng người, thở dài.
“...Tôi sẽ nghe cô giải thích.”
“Hiểu rồi. Trước hết, tiền đề là, ta đã chết một lần. Cả cơ thể tan thành từng mảnh, đến mức bất kỳ ma thuật hồi phục nào cũng vô dụng. Vậy, tại sao ta lại đang khỏe mạnh thế này? Cậu hiểu không Rogue-kun?”
Miseria nói.
Có vẻ cô ta rất muốn Rogue tự mình suy luận.
(Con nhỏ này lúc đó chắc chắn đã vô phương cứu chữa. Để hồi sinh hoàn toàn từ trạng thái đó... Hồi sinh?)
Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, Rogue cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Tại sao lúc đó cậu lại không nhận ra nhỉ. Miseria tinh ý nói.
“Cậu hiểu ra rồi à?”
“Ừ. Cô đã khắc〈Thao tác Thời gian〉lên cơ thể mình, đúng không? Sau khi chết, cô đã đảo ngược thời gian sinh học của bản thân và đưa cơ thể trở lại như cũ.” Rogue dí tờ giấy ký vào ngực Miseria. “Sai à?”
“Câu trả lời chính xác.”
Miseria vỗ tay. Cùng với một nụ cười đẹp đến phát ghét.
Việc thi triển ma thuật bằng cách khắc ấn, khác với niệm chú, có thể kích hoạt ma thuật có độ trễ. Nếu viết trước lệnh gửi đến〈Ma thuật〉, thì dù bản thân có chết đi cũng không có vấn đề gì trong việc kích hoạt.
“Sao vậy? Cậu đang giận à?” Miseria nhìn vào mặt Rogue và nói..
“Câm mồm.”
Tuy nhiên, sau khi tìm ra câu trả lời, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Có điều gì đó đang vướng mắc. Ví dụ, tại sao Miseria không sử dụng〈Thao tác Thời gian〉khi còn sống. Nếu cô ta tin chắc rằng có thể chữa trị bằng〈Thao tác Thời gian〉, thì không cần phải chết làm gì. Thế nhưng, Miseria đã chết. Tại sao.
Miseria mỉm cười nhìn Rogue. Quả nhiên, vẫn còn điều gì đó.
(Phải có mục đích. Một mục đích không thể đạt được nếu không chết.) Câu trả lời đã ở ngay đầu lưỡi.
Cậu đưa tay trái lên vuốt tóc. Chắc cũng không phải là một mục đích phức tạp gì. Câu trả lời hẳn phải là thứ có thể truyền đạt trong thời gian ngắn. Nếu không thì các cảnh sát sẽ quay lại.
(Thứ gì đó đơn giản... mong muốn của Miseria, của một phù thủy là...) Và cậu chợt nhìn thấy cánh tay trái của mình.
Ngay lúc đó, cậu đã biết câu trả lời. Rogue nói.
“Cô cố tình chết, đúng không? Để tháo〈Vòng Cổ〉.”
“Làm tốt lắm.”
Miseria nở một nụ cười tinh quái.
Nghĩ lại thì cũng là điều đương nhiên.〈Vòng cổ〉sẽ không thể tháo ra cho đến khi chết. Vậy thì để tháo nó ra, chỉ có cách là chết. Về động cơ, vì〈Vòng cổ〉đã cướp đi năng lực và tự do của cô ta, nên không có lý do gì để bỏ lỡ cơ hội được giải thoát.
“Đêm đó, cô cố tình để tôi đi trước là để tôi không nhìn thấy〈Vòng Cổ〉rơi ra khi cô chết à?”
“Sáng suốt đấy. Đúng vậy.” Miseria nói. “Ta đã mất công làm cậu xao lãng khỏi chuyện〈Vòng Cổ〉, nếu nó rơi ra ngay trước mặt thì mục đích sẽ bị lộ rõ mất.”
Việc Rogue cố gắng cứu Miseria cũng nằm trong tính toán của cô ta sao. Rốt cuộc cô ta đã nghĩ đến việc tháo vòng cổ từ bao giờ. Cảm giác bị phản bội khiến cổ họng và lưỡi cậu khô khốc. Con nhỏ này, quả nhiên là một phù thủy.
“...Ngay từ đầu mục đích của cô đã là thế à?”
“Ai biết được?”
“...Chẳng phải cô ghét nói dối sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Miseria vừa nhảy chân sáo vừa vui vẻ rời đi. Rồi, cô ta quay người lại,
“Những ngày tháng bên cậu rất vui. Vì vậy ta mới cố tình đến gặp cậu đấy.” Rogue không nói gì. Thay vào đó, cậu bước một bước tới. Miseria không có dấu hiệu bỏ chạy.
“Không chạy à?”
“Không bắt ta sao?”
Lại nữa rồi. Lại thử thách cậu.
Cắn chặt môi dưới, Rogue tiến lại gần đến khoảng cách có thể chạm vào Miseria.
“...〈Quỷ Rối〉Miseria. Tôi bắt giữ cô.”
“Xin mời.”
Miseria dễ dàng đưa hai tay ra phía trước. Từ đâu đến đâu mới là thật lòng của cô ta.
Chẳng phải mục đích là được giải thoát khỏi〈Vòng Cổ〉sao. Đầu cậu đau nhói. Aah, con nhỏ này──
Rogue quay mặt sang trái. Nơi đó là một bãi thi thể. Cậu không nhìn thấy khuôn mặt của phù thủy.
“Rogue-kun?”
Một giọng nói bối rối vang lên.
“Cô muốn chạy trốn mà, đúng không. Cút đi đâu đó đi trước khi tôi đổi ý.”
“Ơ, ờ, nhưng mà ta muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cậu thêm một chút nữa…”
“Tôi đã quyết định rồi. Nhanh đi đi.”
Nghe thấy giọng nói bối rối của Miseria, lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Như vậy là được rồi.
“...Cậu đúng là người tốt quá nhỉ.”
Ngay khi nghe thấy câu đó, cằm cậu bị nắm lấy, mặt bị kéo lại gần, rồi một thứ mềm mại chạm vào môi cậu. Suy nghĩ của cậu dừng lại.
“Đây là quà cảm ơn.”

Khi thứ đó rời khỏi môi, khuôn mặt của Miseria ở ngay gần. Cậu có thể nhìn rõ cả hàng mi dài của cô ta.
“Fufu. Vẻ mặt thú vị ghê.” Miseria buông tay khỏi cằm cậu.
“C-c-cô làm cái gì thế.”
Suy nghĩ của Rogue bắt đầu hoạt động trở lại.
“C-cô, sao lại tùy tiện──”
“Có sao đâu. Nhân tiện cảm ơn, ta chỉ giáo dục cho cậu một chút thôi mà. Cho Rogue-kun ngây thơ.”
“Giáo dục cái gì!”
Vừa đưa tay lên tai ra vẻ khó chịu, Miseria vừa bắt đầu bước đi.
“Tương lai của cậu thật đáng lo ngại. Cứ như thế này thì làm sao sống nổi.”
“Không cần cô lo!”
“À, đúng rồi. Cẩn thận với Catherine nhé. Ta đã trừng phạt cô ta khoảng một triệu lần rồi, nhưng mà cũng khá thâm căn cố đế đấy. Thôi, lời khuyên đến đây thôi. Còn lại cậu tự mình cố gắng nhé.”
“────Chờ đã!”
Miseria bước vào bóng cây. Khi cậu định đuổi theo, cô ta chỉ ló mặt ra, và nở một nụ cười e thẹn.
“Lần tới mà bắt được thì tốt nhỉ. Ta mong chờ đấy.”
Ah──
Phù thủy không thể đeo vòng cổ.
