Owari no Seraph: Ichinose Guren, 19-sai no Sekai Saitan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Tập 01 - Chương 01: Hậu Tận Thế

“Sao, con mẹ nó chứ!” Guren gào lên.

Tiếng hét của anh vang vọng khắp lòng đất Shinjuku.

“Tại sao ông không sống lại vậy?”

Bảy chiếc quan tài, xếp thành một hàng. Anh nhìn vào chiếc quan tài cuối cùng mà mình vừa mới mở ra.

Ở sáu chiếc còn lại, phép màu đã xảy ra. 

Những người mà đáng ra đã chết vừa sống lại. 

Những chiếc xác đầu lìa khỏi cổ đã tự liền lại một cách thần kỳ. Giờ sáu người họ đang nằm như đang ngủ, với một làn da hồng hào như thể chưa từng có gì xảy ra.

Họ là những người bạn của anh, Norito - Mito - Sayuri và Shigure. Cùng với hai gã lạ mặt mà anh không biết tên. Cả sáu đều đang dần sống lại.

“Sao ông không chịu tỉnh? Đáng ra ông phải tỉnh chứ!” Guren đấm thùm thụp vào bụng của bạn anh. Người bạn duy nhất vẫn còn là một cái xác không hồn.

“Quay trở lại đi!” Guren tuyệt vọng cố khiến trái tim của Hiiragi Shinya đập trở lại.

“Dậy đi! Làm ơn! Làm ơn!”

Trái tim của Shinya từ chối đập lại.

Anh ta đang không thở.

Vết thương, kể cả lỗ thủng ngay giữa ngực của Shinya đã liền lại rồi, nhưng vì một lý do nào đó…

“Shinya! Shinya!” Guren hét, nhưng Shinya vẫn nhắm chặt mắt.

“Shinya! Mở mắt đi mà!”

Guren lắc mạnh cái xác ấy.

Anh ép vào ngực, và cầu nguyện.

“Đáng ra phải thế chứ? Giao kèo mà!?” Guren tức giận. “Là ai đã đặt ra cái luật này? Chúa? Quỷ? Ai cũng được? Tao đã thực hiện nghi thức rồi mà!? Tao sẽ gánh chịu sự trừng phạt! Mọi sự trừng phạt mà mày có thể nghĩ tới! Đưa Shinya về đi!”

Anh cầu nguyện. Với vị thần nào đó mà cặp mắt của anh đang hướng lên.

Nhưng, không có ai đáp lại.

Không có thần thánh nào chả.

Rồi đột nhiên, một giọng nói vang lên. Nó đến từ phía sâu bên trong phòng thí nghiệm ngầm anh đang ở. Một bóng người đến để chiêm ngưỡng lấy sự ngu ngốc của nhân loại.

“Lạ thật. Đáng ra hắn phải sống lại rồi chứ? Có khi cái quan tài này có vấn đề - “ gã bước lại gần và nói.

Một gương mặt điển trai, với mái tóc dài màu bạc.

Cặp mắt đỏ.

Răng nanh nhô ra.

Ma cà rồng.

Thậm chí còn là một tên quý tộc.

Ferid Bathory tiến lại chỗ Guren một cách chậm rãi. Gã nhìn xuống xác Shinya và cười.

“Mmm, ngay cả khi chết cũng phải đẹp nhỉ. Hay là, cứ để nó chết đi?”

“Ngậm mồm đi thằng hút máu.”

“Chà, đáng sợ quá. Nhưng mà khó nha, từ nhỏ tới giờ mồm ta chưa ngậm lại lần nào đâu. Bố mẹ ta kể rằng ngày xưa chui ra khỏi bụng một phát là ta đã luyên thuyên rồi. Huh, từ từ, phải bố mẹ ta nói cái đó không nhỉ? À đúng rồi. À hay không? Thôi, kệ đi - “ Ferid bật cười. Rồi hắn tiếp tục. “Mà dù sao thì nhóc không ra lệnh được cho ta đâu.”

Ferid vươn tay ra, nhưng bị Guren chặn lại.

“Đừng có chạm vào cái xác.”

“Tại sao? Nó chỉ là một cái xác thôi mà?”

“Tôi sẽ đưa Shinya trở lại. Vì thế nên - “

“Tại sao ngươi lại phạm phải điều cấm?”

“...”

Đúng là như vậy. Anh đã thực hiện một nghi thức mà lũ ma cà rồng đã cố ngăn chặn bằng mọi giá.

Hồi sinh người chết.

Một điều bất khả dung thứ. Nhưng ai, ai là người trừng phạt anh vì điều đó? Thậm chí, tại sao điều đó lại phải bị trừng phạt? Guren không hiểu.

Theo như Mahiru, điều này sẽ bắt đầu một chuỗi sự kiện mang đến hồi kết thế giới.

Chỉ có trẻ em, những người chưa từng phạm phải điều cấm kỵ nào, và những con quỷ mới có thể trụ lại được. Nhân số sẽ bị giảm còn chưa tới một phần mười.

Chưa kể rằng, tất cả những người được hồi sinh trong nghi thức chỉ có thể sống được thêm mười năm nữa mà thôi.

“...”

Mà, Guren còn chả có cách nào xác nhận được điều đó là sự thật.

Anh vẫn chưa hề bước ra thế giới bên ngoài kể từ khi điều đó xảy ra. Bị cách biệt hoàn toàn.

Tất cả những gì anh biết là thế giới thực sự đã tới hồi kết.

Nhưng, có thể Mahiru đã nói dối anh. Có thể là chả có hình phạt nào cả, và chưa từng có gì tồi tệ xảy ra ở bên ngoài. Mà, cũng chả quan trọng. Đối với anh, thêm mười năm bên cạnh gia đình và bạn bè của anh là đủ. Anh sẵn sàng đánh đổi lấy vận mệnh của thế giới cho mười năm này, và anh đã làm điều đó.

Nhưng, thế thì…

“Shinya cần phải sống lại.” 

Nếu không thì Guren đã phạm phải điều cấm chả vì gì cả.

Ferid tiếp tục. “Cao ngạo ghê. Ta thích điều đấy!”

Guren lờ đi, và tiếp tục ép tay vào tim Shinya.

“Dậy đi mà, xin ông đấy!”, anh hét lên.

Cặp mắt ấy vẫn nhắm chặt.

Nếu đây là một ác mộng, thì Guren chỉ muốn nó kết thúc mà thôi. Mười năm trôi qua kể từ khi cơn ác mộng mang tên cuộc đời của anh bắt đầu, anh vẫn luôn mong rằng một ngày nào đó nó sẽ kết thúc, nhưng mọi chuyện chỉ toàn trở nên tệ hơn.

Gã ma cà rồng vươn tay, lần này thì Guren không kịp phản ứng.

Chúng là một loài cực kỳ nhanh, bản chất đã là thế. Thậm chí đây lại còn là một tên quý tộc nữa. Lũ quý tộc sở hữu sức mạnh vượt xa hoàn toàn đẳng cấp của bọn ma cà rồng thường.

Ferid giương móng vuốt ra, và đâm thẳng vào ngực Shinya,

“Thằng khốn!” Guren kêu lên, nhưng anh đã quá muộn. Ferid nhấc Shinya lên từ cái lỗ ngay tim của anh, và lôi trái tim ấy ra. Gã bóp nó, như thể đang giả làm một cái máy kích tim vậy.

Shinya chết mất! 

Guren nghĩ, nhưng đương nhiên, anh ta đã chết sẵn rồi.

“Dừng lại!” Guren hét, nhưng đột nhiên,

“Gagh!” Một tiếng ho vang lên, đi kèm là một nhịp thở hổn hển để lấy hơi.

Hít vào.

Thở ra.

Shinya đang thở.

“S-Shinya?!”

“Ồ, xem kìa!” Ferid chen vào, tay vẫn đang bóp tim thay cho Shinya. Gã đang giúp quả tim ấy đập được trở lại. “Và…giờ thì nó tự đập được rồi! Ta giỏi quá nhỉ? Bác sĩ phẫu thuật đại tài Ferid Bathory!”

Shinya còn sống!

Không, đúng hơn là Shinya đã quay trở lại từ cõi chết.

Nhưng Guren vẫn đang cắn môi. Anh không chắc rằng liệu quá trình hồi sinh đã hoàn thành hay chưa, nên anh không dám chạm vào Shinya. Anh không hiểu cách nghi thức này hoạt động. Anh cũng chả hiểu tại sao nó lại là một điều cấm kỵ.

Nhưng, cuối cùng thì Shinya cũng đã quay lại.

Anh không hiểu vì sao, hay như nào, chỉ biết là Shinya đang thở.

“Ha - “ Guren thở dài. “Ha…ha…ha!” Từng tiếng thở ấy dần biến thành tiếng cười.

Mahiru đã chết.

Anh thì đã phạm phải điều cấm.

Nhưng ít ra, bạn của anh vẫn còn sống.

Khoảnh khắc anh nhận ra anh đã làm được điều đó, Guren đột trở nên mệt mỏi một cách lạ thường. Đã bao nhiêu ngày rồi anh chưa ngủ nhỉ? 

Từng thớ thịt, từng chiếc xương của anh trong cơ thể bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi chồng chất ấy. 

Đế Quỷ Đoàn luôn luôn đuổi theo họ sát nút từng ngày qua, và nhóm của Guren đã phải cắt qua không biết bao nhiêu là phòng tuyến để có thể đến được cơ sở nghiên cứu ngầm này. Và khi anh bước chân vào đây, bạn bè của anh đều đã bị giết sạch.

Mahiru cũng đã chết.

Anh đã mất mọi thứ vào ngay thời khắc ấy.

Theo lẽ thường thì đó đáng ra phải là hồi kết cho câu chuyện của anh, một cái kết không có hậu. Gia đình và bạn bè của anh đều nằm xuống, và không có cách nào để đảo ngược được điều đó. Đáng ra phải là vậy.

Nhưng, câu chuyện lần này lại có chút đặc biệt.

“...”

Guren sẽ phải gánh chịu những gì đây?

Anh đã phá vỡ lời hứa của mình với bọn họ. Lời hứa không bao giờ để trái tim của mình lung lay. Lời hứa luôn giữ vững bước chân của mình trên con đường ngay thẳng, và lời hứa sẽ quyết tâm làm “kẻ yếu” trong câu chuyện này tới cùng, dù họ có phải chết ở ngay tại đây đêm hôm ấy. Anh đã phá vỡ luật lệ về những thứ không nên làm.

Guren ngã xuống. Anh phát ra những tiếng thở hổn hển.

Gã ma cà rồng cúi xuống, đăm chiêu

“Đang làm gì vui thế?”

Guren nằm sõng soài dưới đất, nhìn lên với cái đầu còn phủ đầy máu của anh.

Không có máu trên tay gã, dù gã vừa mới dùng chính cánh tay ấy chọc thủng ngực Shinya xong, có lẽ là máu của Shinya đã tự quay lại bên trong cơ thể anh.

Shinya vừa chết đi sống lại một lần nữa.

Những vị thần sẽ không bao giờ tha cho Guren. Cả thế giới sẽ không bao giờ tha cho anh.

Và, những tên ma cà rồng, bọn luôn nung nấu tham vọng thống trị loài người, cũng sẽ không tỏ ra dung thứ.

“Ngươi muốn giết ta à?” Guren gằn giọng.

Ferid lơ đi, và quay lại phía mấy cỗ quan tài.

Gã chọn một chiếc. Không phải chiếc chứa Norito, Mito, Sayuri, Shigure hay Shinya, mà là chiếc anh đã đặt một tên lạ mặt nào đó vào.

“Thằng này trông tởm bỏ mẹ,” Ferid nói. “Chả ngon bằng bọn ngươi. Mà, chắc gu của ta cũng là máu trẻ em mà.”, đoạn nhấc cơ thể của tên đàn ông kia lên.

“A…ah! Cái gì vậy!?” Tên đàn ông tỉnh dậy, và nhìn thấy Ferid. “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”

“Tại sao à… Tức là ngươi không hề nhớ một chút gì hả?” Ferid hỏi.

“Nhớ…là sao?”

“Thứ cuối cùng ngươi nhớ là gì? Ký ức gần đây nhất của mình ấy?”

“G…gần đây nhất…không có…” Hắn cố nhớ lại, nhưng rõ ràng là hắn đang rất rối. Nhưng mà rối cũng phải, hắn vừa mới chết đi sống lại mà. Lúc ấy, Guren đã kiểm tra và xác nhận rằng tim hắn đã không còn đập trước khi đặt hắn vào quan tài. 

Guren tiếp tục quan sát. 

Hắn không hề có một chút ký ức nào về việc mình đã chết hay sao? Hay là đó đang là một vùng xám trong não bộ của hắn? Hay là cú sốc đó lớn tới mức não của hắn đã từ chối cho phép hắn nhớ lại?

“C…có, tôi có nhớ.,” hắn lắp bắp. “Tôi được chọn…để tham gia một cuộc thí nghiệm. Họ bảo rằng tôi mà tham gia thì bạn gái của tôi sẽ được điều trị…”

Ferid gật gù. “Vậy là bạn gái của ngươi bị bệnh hả?”

“Ừm..”

“Bệnh gì?”

“Nó gọi là hội chứng Elijah…”

“Chịu, chả biết.”

“Bác sĩ bảo là không có liệu pháp đặc biệt thì cô ấy không thể nào sống tới năm 30 tuổi được, nhưng liệu pháp thì lại quá đắt…”

“Hmm? Thế nó đang bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi hai.”

“À, quá mười ba rồi à. Thế thì chết chắc rồi đấy.”

“Hả?! Nhưng, họ bảo rằng nếu tôi tham gia, họ sẽ chịu chi phí cho cô ta mà? Họ bảo họ sẽ bắt đầu chữa trị ngay lập tức!” Hắn vừa nói vừa giãy giụa, đoạn nắm lấy tay Ferid và giật nó một cách điên cuồng. “Đã thoả thuận rồi mà!? Đã thoả thuận rồi mà!”

Thoả thuận cái quái gì chứ. Đế Quỷ Đoàn, hay là Giáo Phái Hyakuya? Hay là ai?

Hay là, chính Mahiru đã hứa với hắn? Sau cùng thì mọi thứ vẫn đang là một phần của kế hoạch mà Mahiru đã nung nấu nhằm thoát khỏi định mệnh mà.

“Ý anh là cô ta chết rồi?!” Hắn gào lên. “CHẾT RỒI??”

Có vẻ như cuộc đời của tên này cũng không ít sóng gió. Đó là định mệnh của hắn mà. Định mệnh. Nó như một cơn sóng cuốn trôi từng mảnh đời một ra khỏi bình yên, và ngay cả khi thế chúng vẫn không hề buông tha, để rồi một ngày chúng ta phải chấp nhận buông thả và chấp nhận sự nhỏ bé của mình trước thứ gọi là định mệnh ấy.

Ít ra thì, theo Guren, nó là thế.

“Họ hứa rồi! Họ đã hứa rằng họ sẽ chữa cho cô ta rồi!” Hắn tiếp tục.

Guren nhìn thấy bản thân mình trong hắn.

“Haha, ngươi hiểu lầm rồi. Không phải là cái bệnh Elijah gì gì đó đâu, chắc nó chết vì một lý do hoàn toàn khác đấy.”

Hắn nhìn Ferid, nước mắt vẫn lưng tròng, rồi tiếp tục. “Ngươi đã làm gì?”

“Haha, không phải ta làm. Nó làm đấy.” Ferid hướng cặp mắt đỏ ngầu ấy về phía Guren.

Tên đàn ông cũng nhìn theo. Hận thù dâng lên dần trong cặp mắt ấy.

Guren hiểu được cảm giác này. Anh hiểu cảm giác khi mà một người đã tìm ra lý do để báo thù, và kẻ nên hứng chịu sự uất hận đó. Đó như là một lý do sống vậy. Ai cũng cần một lý do sống trong một thế giới như này.

“Co..có đúng là vậy không?” Hắn hỏi Guren, nhưng anh không đáp lại.

“...”

“..Mày giết cô ấy phải không?!”

“...”

“Trả lời tao! Mày giết bạn gái tao phải không?!”

“...”

“Tao sẽ giết mày!”

“...”

“Tao thề, tao sẽ giết mày!”

Ferid bảo hắn là cô ta đã chết ngay khi biết được tuổi của cô ta. Guren cũng đã nghe được thông tin tương tự từ Mahiru, rằng mọi người lớn trên mười ba tuổi, và những người không có quỷ bên trong sẽ lập tức chết.

Nếu như điều đó là sự thật, thì gã đàn ông này hoàn toàn có quyền được nổi điên lên như thế này.

Guren xứng đáng phải hứng chịu sự giận dữ đó. Anh đáng phải chết. 

Một tay anh đã đem lại sự khải huyền, và mở màn cho sự kết thúc của tương lai nhân loại, chỉ để thoả mãn nhưng ham muốn cá nhân của mình. 

“Giết nó á hả?” Ferid cười. “Hmm, ý hay đấy! Nhưng mà làm nhanh lên nhé. Ta không biết bên trong ngươi có gì không, vì hắn là là mạnh đấy. Hắn cũng là kẻ sẵn sàng bán đứng thế giới chỉ để thoả mãn dục vọng ích kỷ của bản thân mà. Nào, xem cái tôi của ai cao hơn? Vào đánh nhau đi!” 

Ferid buông tay, và gã đàn ông kia rơi xuống sàn. Hắn gượng dậy, và lết tới chỗ Guren.

“Mày chết với tao!!”

Vừa nói, hắn vừa đấm túi bụi Guren. Anh không phản kháng, và chỉ ở yên chịu trận. Anh chịu từng nắm đấm một vào bụng, ngực, và đầu của mình. Anh còn để yên cho hắn chọc thẳng tay vào mắt anh. 

Đồng tử của anh bị nghiền nát, và anh có thể cảm nhận được từng ngón tay của hắn đang quậy tung cái hốc mắt của mình.

Nhưng, Guren không cảm thấy đau.

Hắn chỉ là một tên người thường, còn Guren thì lại có Quỷ Chú ở bên trong. Anh đang bị một thế lực hắc ám chi phối lấy.

“Chết đi! Chết đi! Chết đi!” Hắn gào lên, đè Guren ngã xuống đất rồi tiếp tục màn công kích vũ bão của mình. Nhưng Guren không chết. Anh không thể chết.

Quý Chú đang hồi phục từng tế bào một cho anh, và tới một lúc, tốc độ hồi phục ấy còn nhanh hơn cả tốc độ tấn công của hắn. Từng vết thương một khép miệng, từng tế bào đã bị đấm nát trở về nguyên trạng.

“Sao mày lại không chết? Mày là cái thể loại gì vậy?”

Guren cầm tay hắn lại.

“Bỏ tao ra!”

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể để anh giết tôi được.”

“Tao đéo quan tâm! Thả tao ra!”

“Tôi không hề biết tí thông tin gì về bạn gái của anh cả, nhưng tôi cần phải hỏi anh một điều.”

“Câm! Câm ngay! Tao giết mày!”

“Anh có nhớ về cái chết của mình không?”

Anh cần phải biết được thông tin này. Anh cần biết được rằng Shinya, Norito, Mito, hay Sayuri và Shigure có nhớ được cái chết của họ hay không.

Nếu như có, thì họ sẽ phải cùng anh gánh vác thứ tội ác tày trời này. Đấy là giả sử như họ có tha thứ cho anh đi nữa. Dù sao thì anh cũng đã làm một điều không nên làm mà.

Để kiểm chứng - 

“Anh chết rồi. Không nhớ à?” Guren nói.

Hắn mở to mắt.

“C-cái gì cơ…” 

Sắc mặt hắn thay đổi đột ngột, như thể bỗng nhiên phía trước đôi mắt đấy giờ lại trở thành một màu đen kịt không có hồi kết vậy.

Và rồi, hắn ôm lấy mặt của mình rồi bắt đầu gào lên.

“KHÔNG, DỪNG LẠI, AAAAAA!”

Có gì đó sai sai.

“Tại sao, tại sao, không, nói dối! Không…”

Từng tia sáng một loé ra từ hốc mắt của hắn, như thể hắn đang bị một thứ gì đó nuốt chửng từ phía trong vậy.

Và, tia sáng bắt đầu lan ra tới mọi ngóc ngách trên cơ thể. Những tia sáng của tội lỗi.

Có gì đó mách bảo Guren đó là như vậy. Anh không có cơ sở, nhưng hẳn phải là như thế. Suy cho cùng thì, điều mà anh chạm phải là điều không bao giờ nên được nhắc đến mà. Và giờ thì, hình phạt cho thứ cấm kỵ ấy có lẽ đang hiện thực hoá lên trước mặt anh.

Tuyệt vọng bắt đầu bao phủ người đàn ông, càng lúc càng rực cháy hơn, như muốn xé tan thân xác phàm trần ấy ra. 

“AAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Cơ thể của hắn trôi lơ lửng.

Hắn nguyền rủa Guren.

Hắn la hét.

Hắn tuyệt vọng.

Và rồi, sự tuyệt vọng ấy khiến cơ thể hắn phát nổ trong một làn khói trắng, và rồi tan biến vào không khí như thể chưa có gì từng ở đó vậy.

“Ngh!” Guren buột miệng kêu lên một tiếng.

Sự tồn tại của người đàn ông đấy như bị xoá sổ hoàn toàn khỏi thế giới này.

Guren đảo mắt. Có vẻ như việc biết về cái chết của bản thân hắn chính là nguyên do. 

“Chà, chà..” Ferid bước lại. “Cũng hay đấy. Cái tôi của ngươi vừa giết thêm một mạng người kìa. Mahiru nói đúng, con quỷ bên trong ngươi khá là mạnh đấy. Mà, có khi bây giờ ngươi chính là con quỷ cũng nên.”

Guren nhìn Ferid, gã như đang tận hưởng khoảnh khắc này vậy.

“Có tận bảy quan tài, và ngươi đã để hai cái xác của người lạ vào hai chiếc quan tài thừa đó. Ngươi cần một vài con chuột bạch để đảm bảo rằng bạn của ngươi sẽ được hồi sinh đàng hoàng. Đúng là kế hoạch của ngươi đã thành công thật. Có vẻ như chúng sẽ không nhớ về cái chết của mình, hay về việc chúng đã được hồi sinh. Ngươi cũng cần đảm bảo rằng chúng sẽ không bao giờ biết được điều đó, vì nếu không, chuyện như hồi nãy sẽ xảy ra. May mà có mấy con chuột bạch, nhỉ?”

Guren lơ đi. Cặp mắt bị móc ra của anh khi nãy đã hồi phục hoàn toàn. Ferid nói đúng, anh không còn là con người nữa rồi. Nhưng có lẽ chính điều đó đã giúp anh sống sót tới giờ phút này.

Mahiru cũng bảo rằng hậu quả của việc hồi sinh người chết sẽ là sự trừng phạt của thánh thần. Một loại “virus” sẽ được phát tán, và mọi người trên mười ba tuổi sẽ ngay lập tức chết. Guren đang mười sáu tuổi, đủ “già” để chịu ảnh hưởng bởi nó, nhưng anh vẫn đang còn sống, khoẻ hơn bao giờ hết. Có lẽ là do anh đã “hoà” với con quỷ bên trong mình rồi?

Hoặc, anh chính là con quỷ, như Ferid đã nói.

“...”

Guren nhìn về hướng mấy cỗ quan tài.

Shinya, Norito, Mito, Shigure và Sayuri vẫn đang ngủ.

“Cũng biết canh thời gian phết,” Guren liếc xuống. “Giờ này mà thức dậy là kiểu gì họ cũng biết họ vừa mới chết xong.” 

“Hmm, thế ngươi định làm gì?”

Gã đàn ông kia vừa nãy tỉnh ngay khi Ferid nhấc hắn ra khỏi quan tài, nên anh đoán rằng những người khác cũng vậy. Thế thì…

“Tôi nghĩ tôi sẽ cần thuốc an thần, hay cái gì đó giúp họ ngủ thêm tí…”

Guren đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Dù sao thì đây cũng là một cơ sở nghiên cứu, mà lại còn là nghiên cứu về những điều cấm kỵ nữa. Kiểu gì cũng phải có thuốc an thần.

Không nằm ngoài dự đoán, chỉ sau vài phút tìm kiếm, anh đã có được thứ mình cần.

b53b6569-a25a-456e-98bb-020ae8156e31.jpg

Có cả thuốc nói thật, và độc nữa. Đủ loại thuốc trên đời, tứ mấy cái mà anh nhìn phát nhận ra luôn, tới những độc dược mà anh chả hề nhận ra dù có thấy nhãn.

Anh chuẩn bị ra năm liều an thần, và tiêm cho từng người còn lại trong quan tài.

Bình thường, chỉ một liều thôi cũng đủ khiến một người trưởng thành gục sau vài phút, nhưng để cho chắc chắn, thì anh đợi hai mươi phút trước khi tiếp tục với kế hoạch của mình. Anh còn cẩn thận chuẩn bị một liều dự phòng để trong tay áo mình, trước khi đưa người cuối cùng, Shinya, ra khỏi quan tài. 

Bộ quân phục của anh ta vẫn còn nhuốm đầy máu, của cả những người mà anh đã giết, cũng như của chính anh. Guren nắm chặt tay lại.

“Nào, Shinya, đừng có mà tỉnh dậy đấy nhé.”

Shinya thì vẫn đang say giấc trong từng nhịp thở chậm rãi một.

Guren đợi một lúc nữa, rồi kéo Shinya ra khỏi quan tài.

“...”

“Shinya?”

“...”

“Ông đang ngủ phải không?”

“...”

“Đừng có mà tỉnh dậy nhé. Đừng có mà tỉnh dậy ngay lúc này.”

“...”

“Được rồi.”

Guren thở phào nhẹ nhõm. Anh khoác Shinya lên vai, rồi bắt đầu suy nghĩ. Làm sao để đưa Shinya và bọn họ quay trở lại mà không hề có tí ký ức nào về cái chết của họ nhỉ?

Đầu tiên cứ phải xem tình hình bên ngoài đã. Anh vẫn chưa tận mắt chứng kiến được những gì đang diễn ra ở ngoài.

Theo lời Mahiru thì mọi người đều đã chết hết.

Hoặc có thể Mahiru đã nói dối anh, và anh lại chỉ đang là một con rối của cô?

Guren nhìn về phía sàn nhà. Ở giữa bảy cỗ quan tài là một cái khe đựng kiếm, vừa khít cho thanh kiếm của anh cắm vào.

Đó là một thanh Quỷ Chú Trang Bị, chứa một con quỷ mang tên Noya. Những lời cuối mà Noya đã nói với anh là Mahiru đang chủ động hấp thụ lấy nó.

Cô đã dùng Noya để tự đâm lấy bản thân mình, và rồi biến mất sau đó.

Liệu cô ta đã chết chưa nhỉ? Hay là có chuyện gì xảy ra sau đó mà anh không biết? Mahiru luôn đi trước anh cả chục bước, nên những hành động của cô ta anh đều không lý giải nổi.

Liệu thứ bên trong thanh kiếm của anh đang là Noya, hay là Mahiru?

Mà kiểu gì thì kiểu, anh vẫn cần vũ khí nếu muốn đi ra bên ngoài.

Trên đường tới cơ sở nghiên cứu này, từng bước anh đi đều có địch. Anh nghĩ bây giờ cũng sẽ không khác, nên chuẩn bị không bao giờ là thừa.

Hoặc có khi giờ thế giới hậu tận thế lại trở nên nguy hiểm hơn cả trước nữa. Càng thêm lý do. Nhưng, có gì đó như đang cản anh khỏi việc rút thanh kiếm đó ra.

Lỡ như nếu điều đó sẽ hoàn tác lại nghi thức, và Shinya, Norito, Mito, Sayuri và Shigure lại chết thì sao?

“Xin lỗi nhé, ông ở đây đợi một chút…” Guren nói. “Tôi cần phải ra ngoài xem tình hình như nào cái đã.”

“...”

Đương nhiên là không có ai đáp lại anh. Họ vẫn đang chịu tác dụng của thuốc an thần.

Anh quay lưng lại rồi chuẩn bị bước đi. 

Đúng lúc đó, một tiếng rít của kim loại va với nhau vang lên, và thanh kiếm của anh văng lên trời, rồi tự chui vào bao kiếm đang treo lủng lẳng trên đai lưng anh.

Guren nhìn xuống.

“Noya..?”

Không có tiếng đáp lại.

“Mahiru?”

Không có tiếng đáp lại.

Anh chắc một điều rằng có gì đó đã thay đổi. Anh đã quá quen với cảm giác của Noya, nên anh nhận ra ngay được rằng có gì đó khác với bình thường ở trong thanh kiếm này. Nhưng khác ở điểm nào, thì anh hiện giờ không có thời gian để tìm hiểu. Hiện giờ anh đang có nhiều chuyện khác để lo. Ưu tiên nhất vẫn là đảm bảo sự an toàn cho Shinya và những người khác.

Ferid theo ngay sau bước anh.

“Ra ngoài đi dạo tí hả?

“Ừm.”

“Vui phết chứ nhỉ? Kiểu ngươi không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ấy.”

“Thế ngươi có biết không?”

“Chỉ nghe đồn thôi. Loáng thoáng về việc điều gì sẽ xảy ra nếu nghi thức hồi sinh được thi hành.”

“Đồn như nào?”

“Ngươi biết rõ mà.”

Sự khải huyền.

Chỉ có quỷ và trẻ con mới có thể sống sót qua ngày hôm ấy.

Guren đi dọc theo dãy hành lang dài như vô tận của cơ sở ngầm này, và qua một vài cái thang máy để lên mặt đất, vai vẫn cõng theo Shinya.

Ferid theo sát anh, và hình như hắn đang rất tận hưởng mọi thứ thì phải.

Không có một sinh vật sống nào trên đường lên lại mặt đất của Guren. Mọi người anh gặp đều đã chết. Cũng chả phải do virus gì, chính tay anh đã giết họ trên đường đến nơi tiến hành nghi thức.

Mà, họ cũng đều mang Quỷ Chú Trang Bị nên cũng đâu thể nào chết vì hình phạt kia được, nhỉ.

“Đúng là sát nhân hàng loạt.” Ferid lên tiếng khi họ đang đổi chuyến thang máy thứ ba.

“Cái đồ hút máu như ngươi thì cũng có khác gì đâu.” Guren đáp.

“Thực ra bọn ta không giết người nhiều như vậy đâu. Cần máu thì chỉ lấy vừa đủ thôi.”

“Ừ thì.”

“Thế thôi hả? Tỏ ra quan tâm chút thì sao?”

Guren quay mặt về phía Ferid và tiếp tục,

“Sao ngươi vẫn để ta sống? Tưởng lũ ma cà rồng muốn làm mọi cách để cản nghi thức này chứ?”

“Ừ, đúng mà.”

“Thế sao ngươi không làm tròn việc của mình?”

“Chịu, làm việc chán lắm.”

“Thế thì tận thế xảy ra cũng một phần do ngươ-”

“Nếu điều đó làm ngươi cảm thấy tốt hơn?” Ferid chen vào. “Haha! Thôi được rồi, chia đôi trách nhiệm cho vụ này nhé, vừa ý chưa?”

“...”

“Thế nhé, ta sẽ làm người xấu vậy. Dù sao thì ta cũng quen với vai phản diện rồi, vả lại nó cũng khiến ngươi vui hơn nữa.”

“...”

“Nhưng để tránh hiểu lầm thì cái vụ không giết người nhiều là ta nói thật đấy. Bọn ta chả có hứng với việc đó đâu, trái lại, bọn ta còn muốn kiềm chế dục vọng của bản thân lại nữa cơ. Cơn khát máu này suy cho cùng nó cũng chỉ là do lời nguyền bất tử mà bọn ta phải hứng chịu mà thôi.”

“....”

“Vì thế nên bọn ta chả muốn giết nhiều làm gì. Vô nghĩa lắm. À, hoặc là không giết nhiều, hoặc giết rất nhiều, vì đều vô nghĩa như nhau mà. Cái bọn mà giết người như rơm rạ ấy đa số đều đã sa ngã hết cả rồi. Nào, ngươi nghĩ ta là loại nào? Đó là một câu hỏi khá thú vị cho một người như ngươi hỏi đấy. Dù sao thì ngươi vẫn còn đang giữ được lý trí, nên việc chia sẻ cái gánh nặng này với một người như vậy cũng chả giúp được mấy đâu. Tại sao ngươi lại cần một gã sát nhân hàng loạt điên rồ chịu trận chung, nhỉ. Nào, đoán đi?”

Đúng là một tên lắm mồm.

Guren quan sát gã một lúc, rồi đáp.

“Ta không quan tâm.”

Mà, nếu anh phải trả lời, thì Ferid chắc chắn sẽ là loại giết người như rơm như rạ.

Ferid là một gã rất thông minh. Anh có thể thấy được điều đó qua cặp mắt sắc bén kia của gã. Hắn rất điên, nhưng đằng sau sự điên rồ ấy lại là một bộ não vô cùng nhanh nhạy.

“Thôi được rồi, ngươi là loại nào?” Cuối cùng anh cũng phải hỏi.

“Đoán đi?”

“Biết thế nào được?”

“Chà, ta cũng chả biết nữa. Nhưng mà, mẹ ta bảo -”

“Mẹ?”

“Đúng, cái ả đàn bà đẻ ta ra ấy. Ả là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần.”

“Thế bà ta nói gì về ngươi?”

Ferid bụm miệng cười. 

“Bả nói cái này này.”, đoạn nói, gã giơ tay rộng ra như thể đang diễn kịch, và tiếp tục, “Con đã làm gì thế này? Tại sao con lại làm điều này… Nó…nó kinh khủng quá…”

“...”

“Không, đừng giết mẹ mà, Ferid, làm ơn…..”

“Không hài đâu.”

“Ừ, không vui lắm nhỉ. Mẹ ta cũng không nghĩ thế. Nhưng mà, chết rồi thì nghĩ được gì nữa.”

“...”

“He….hehehe…hahahaha!” Ferid lăn ra cười.

Anh không biết câu chuyện đó chỉ do gã tự bịa ra để pha trò, hay là gã thực sự đã làm vậy nữa. Thứ duy nhất anh chắc chính là việc anh đang phải ở chung buồng thang máy với một kẻ điên.

Hoặc là một thiên tài.

Guren đã có cảm giác tương tự khi nói chuyện với Mahiru. Một cảm giác bất an kéo dài như vô tận, mà anh không tài nào hiểu được.

Nhưng Mahiru có vẻ như sáng suốt và bình tĩnh hơn Ferid nhiều.

“Có một chuyện ta muốn làm rõ.” Guren lên tiếng. Anh cần phải biết được rằng hắn có từng nói chuyện với Mahiru hay không, và nếu có, thì về chuyện gì.

“Có gì, Ichinose Guren?” Ferid chất vấn ngược lại anh.

“Ngươi đã bao giờ từng tương tác với Hiiragi Mahiru chưa?” 

“Ồ, đương nhiên là rồi chứ. Đủ mọi loại tương tác luôn.”

“...”

“Đùa thôi.”

“....”

“Không đùa đâu, thật đấy!”

“...”

“Gì, đùa thôi!”

Đúng là chả bao giờ nói chuyện nghiêm túc được với tên này.

Đột nhiên, Ferid xồ tới, nắm lấy cổ Guren rồi ghim anh vào tường.

“Gck!” Guren chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Ferid ghé sát mặt vào, gần đến mức anh có thể thấy được cặp đồng tử đỏ ngầu đang co giãn của gã. Rồi gã mở to miệng ra, giương lên cặp nanh đặc trưng sắc nhọn của loài ma cà rồng.

“Có vẻ như máu của ngươi sẽ ngọt hơn Mahiru nhiều lắm đấy.”

“...”

Con mẹ nó!

Guren cố nói, nhưng không được. Một tay vẫn giữ chặt Shinya, anh dùng tay còn lại cố nắm lấy tóc Ferid và kéo hắn ra, nhưng nó giống như anh đang cố kéo một khối bê tông di dịch vậy.

Sự chênh lệch giữa sức mạnh của họ là quá lớn, giống như kiểu trẻ sơ sinh đánh nhau với người lớn ấy. Một sự tuyệt vọng bắt đầu bao phủ lấy anh.

Ferid, trái lại, lại như đang tận hưởng điều này.

“Vấn đề là, Guren à, nếu ta muốn máu của ngươi thì ta đã làm thế từ lâu rồi. Ta mạnh hơn ngươi rất nhiều mà.”

“...”

“Nhưng làm thế thì còn gì là vui nữa? Chán bỏ xừ. Ta muốn ngươi cầu xin ta uống máu ngươi đi cơ. Từ tận đáy lòng của ngươi ấy. Thế vui hơn nhiều.”

“...”

“Ngươi có thấy lạ không? Khi mà một con ma cà rồng lại hành xử như này?”

Guah! Guah!

Ferid chỉ còn cách mặt của anh một sợi tóc, và một tay của hắn đã ghim chặt vào ống quyển của họng anh.

Gã có một gương mặt điển trai, với một nước da hoàn hảo trắng mịn. Nhưng Guren không hề cảm nhận được vẻ đẹp ấy. Anh chỉ đang thấy kinh sợ trước gã điên đang ở trước mặt mình.

“À, hay là như này nhé,” Ferid tiếp tục. “Ta sẽ uống máu của bạn ngươi thay vì ngươi thì sao?”

“...”

“Và sau đó, ta sẽ giết quách nó luôn. Như thế sẽ khá là vãi nhỉ? Tưởng tượng bán đứng cả thế giới, làm lay chuyển trời đất để mang bạn của ngươi quay trở lại từ cõi chết, nhưng rồi hắn lại chết một cách lãng xẹt dưới tay ta.”

“Ugh…” Guren nắm chặt tay lại, cố triệu hồi sức mạnh của Quỷ Chú để thoát khỏi Ferid.

Ta cần sức mạnh.

Guren cần phải hành động nhanh, nếu không thì hậu quả sẽ không thể nào lường được. Anh không còn quan tâm ai đang ở trong thanh kiếm của mình nữa, miễn là họ cho anh được đủ sức mạnh để….

Ferid tung một nắm đấm vào thẳng mặt anh.

“GAH!”

Một phát nữa vào bụng. Anh cảm nhận được nội tạng của mình bị nghiền nát, và máu phun ra từ miệng anh.

Guren không còn di chuyển được nữa. 

“Ấy chết, lỡ tay,” Ferid lùi về một bước để đảm bảo máu của anh không vấy lên bộ đồ quý tộc gã đang mặc.

“Chà,” Ferid vẩy vẩy cánh tay dùng để đấm Guren, “ngươi không chết nổi đâu. Ta biết mà, gì chứ riêng về việc hành nhừ tử bọn có Quỷ Chú Trang Bị thì ta rành lắm.”

“...”

“Kể ra cũng tài nhỉ, cho dù nội tại của ngươi có nát bét đi nữa thì chúng vẫn có thể hồi phục lại bình thường. Đáng ra loài người phải là một loài sinh vật yếu đuối, thế mới đẹp chứ.”

Gã cúi xuống, và nâng Shinya - người vẫn đang say giấc - lên.

Chết tiệt!

Guren không thể làm gì được gã.

Ferid mở to mồm, và…

“Để Shinya yên!” 

Nội tạng của Guren đã bắt đầu hồi phục lại. Ít ra, vừa đủ để anh nói, và vừa kịp trước khi cặp nanh của Ferid cắm vào cổ Shinya.

Ferid dừng lại, và đưa cặp mắt đỏ ngầu ấy xuống nhìn Guren.

“Hmm…?” Gã hài lòng hỏi.

“Để cậu ấy yên.”

“Xin lỗi, ta nghe không rõ. Ý ngươi là, ‘Thưa ngài, làm ơn đừng hãm hại cậu ấy’?”

“Nếu ta nói vậy thì ngươi có làm không?”

“Cũng nhạy đấy. Nhưng mà, ta muốn ngươi tự nghĩ về việc này hơn là hỏi. Dù sao thì trái tim bé nhỏ của Hiiragi Shinya cũng là nhờ ta mà mới đập lại được mà. Ắt hẳn là ngươi cảm thấy tự hào khi hoàn thành nghi thức, nhưng mà cuối cùng thì vẫn là công của bác sĩ phẫu thuật đại tài này mà. Ngươi còn chưa cảm ơn ta đấy.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

“Thế thì thể hiện sự biết ơn đó đi nào.”

Guren nhìn vào cái bảng điện tử đằng sau Shinya.

Chỉ còn vài chốc nữa là họ sẽ lên đến mặt đất. Vài chốc nữa là họ đã lên đến nơi mặt trời có thể chiếu đến.

Guren cần phải câu giờ cho đến khi ấy.

“Thôi được rồi.” Anh nói. “Ngươi thắng.”

Anh tháo cúc áo của bộ quân y ra, để lộ cổ mình.

Ferid rướn mày, lần đầu tiên để lộ ra một vẻ mặt thích thú.

“Uống nhanh lên đi.” Guren nói.

“Ồ, ra đây là cách ngươi chọn hả?” Ferid cười.

“Ngươi bảo ta tự hiểu mà.”

“Ha! L’enfant terrible! (T/N: Đứa trẻ hư)”.

Gã đặt Shinya xuống, và chuyển sang nâng Guren lên.

“Bây giờ thì ngươi có thể vỗ ngực tự hào rằng mình đã cứu lấy Shinya nhỏ bé này rồi đấy. Nãy ta tính giết nó thật mà.”

“Máu của ta là đủ rồi.” Guren đáp.

“Gan lắm! Được thôi,” Ferid mở miệng ra, và cắm cặp nanh đó vào cổ Guren. 

Một luồng khoái cảm chạy xuyên qua cơ thể anh.

Anh không còn lạ gì với cảm giác này nữa, vì Mahiru cũng đã hút máu của anh một lần rồi. Khi lũ ma cà rồng hút máu con người, càng tiến đến gần cái chết, não bộ càng phát ra một lượng lớn Endorphine. 

Guren tập trung nhìn chăm chăm vào bảng điện tử trên trần thang máy, cố gắng tập trung vào một thứ gì đó để tránh bị cơn khoái cảm này chiếm lấy hoàn toàn.

B7.

B6.

B5.

Ferid tiếp tục uống.

B4.

B3.

B2.

Ừng ực. Ừng ực.

B1.

Họ đã lên đến mặt đấy.

“Tầng trệt. Giải tán nào!” Ferid dừng lại, rút cặp nanh của mình ra như thể gã cũng đang quan sát lấy cái bảng đó. “Được đấy. Ta có thể cảm nhận được từng tội lỗi mà ngươi đã phạm phải luôn. Thôi, giờ ra ngoài xem tình hình nào!”.

Gã ném Guren xuống sàn. Anh cố gượng dậy, nhưng có vẻ như anh chưa có đủ sức để làm điều đó.

Giá như anh vẫn có thể sử dụng sức mạnh của Quỷ Chú hồi nãy…

“...”

Đầu anh vẫn còn rung rung, và anh vẫn chưa định hình được mọi thứ xung quanh, nhưng anh có thể thấy mờ mờ rằng cánh cửa thang máy đang dần mở ra. Nó nên dẫn đến nội khu Shinjuku, địa chỉ của cơ sở nghiên cứu này, trừ khi anh nhớ nhầm.

Nếu như mọi người thực sự đã chết sạch, thì thứ bên ngoài đợi bọn họ chỉ là một cảnh hoang tàn.

Cánh cửa mở ra hoàn toàn, và ánh sáng tràn vào.

“Có gì bên ngoài vậy,” Guren hỏi gã ma cà rồng. “Ngươi thấy gì rồi?”

“Hmm, tuyệt đẹp luôn.”

“L…là sao?”

“Ấy chết, chúng ta có bạn này. Ta e rằng ngươi không sống nổi qua đợt này đâu. Đấy là trừ khi ta không bảo vệ ngươi.”

“Bạn? Ai -”

“Không có thời gian suy nghĩ đâu. Chúng gần đến nơi rồi. Ngươi phải cầu xin thì ta mới bảo vệ đấy. Nói với ta rằng ngươi muốn lập một giao kèo đi.”

“Giao kèo? Ý ngươi là sao?”

“Đừng có hỏi! Nói đi! Cầu xin ta đi. May ra ta sẽ giúp ngươi không lạc lối trong thế giới hoang tàn này.” Ferid vừa nói vừa đặt tay lên thanh kiếm dắt ở thắt lưng.

Hoang tàn.

Ferid đã dùng từ đó. Liệu con virus đã thực sự quét sạch mọi thứ?

Liệu mọi người trên mười ba tuổi đều thực sự đã chết, và trật tự thế giới thì bị đảo lộn?

Tất cả đều là tại Guren. 

Tại cái tôi của anh.

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài, cắt đứt luồng suy nghĩ của anh.

Một giọng phụ nữ ngọt ngào.

“Ferid Bathory,” giọng nói ấy gọi tên gã ma cà rồng. “Giải thích đi.”

“Siren! Vinh hạnh khi được gặp cô!”

“Đừng có giở trò. Đây là khu vực thuộc quyền phụ trách của ngươi, nhưng có tin báo rằng ngươi đã đến trễ nên đã không kịp thời cản nghi thức này lại. Sao ngươi còn ở đây làm gì giờ?”

Ferid rút kiếm, và bước lên một bước,

“Chỉ là hiểu lầm mà thôi! Tôi cũng vừa đến đây như cô mà, thú thực thì tôi cũng còn đang hơi sốc đấy…”

“Lùi lại! Sao ngươi lại cầm vũ khí?”

“Tôi nói cô mà, chỉ là hiểu lầm mà thôi…”

“Mà, ta cũng là Đệ Lục, sao mà ngươi có thể…”

“Kyahahahahah!” Ferid xông ra.

“Cái…Tất cả! Ferid Barthory, Thuỷ Tổ Đệ Thất đã làm phản….Mẹ nó, tay ta! Chết đi thằng khốn!!!”

Theo sau là một tràng tiếng kim loại va vào nhau.

Vài phút trôi qua.

Guren vẫn chưa thể nào đứng dậy được. Nội tạng của anh chưa hồi phục hoàn toàn, và anh vẫn đang thiếu rất nhiều máu. Thêm vào đó, anh đang chết đói. Cơ thể của anh còn trụ được đến bây giờ là một kỳ tích.

Nhưng anh không thể bỏ cuộc bây giờ. Đã quá muộn để quay đầu rồi.

Anh gượng dậy, và ngồi dựa lưng vào tường.

“Haha, có vẻ như chúng ta bị vướng vào một mớ bòng bong rồi Shinya nhỉ?” 

Shinya vẫn đang ngủ tiếp.

“Tsk. Chả hiểu sao giờ này mà ông còn ngủ được.”

“...”

“Mà, ở ngoài này điên thật đấy. Mọi người chết cả rồi.”

“...”

“Tất cả là tại tôi.”

“...”

“Tôi xin lỗi, tôi…”

“...”

“Tôi chỉ muốn được sống cùng ông và mọi người thêm một chút mà thôi…điều đó có sai không vậy…”

“...”

“Có nhỉ?”

“....”

“Nhìn tình hình này thì đúng là sai thật. Nhưng mà chuyện đã rồi. Ông có tha thứ cho tôi không?”

Guren hỏi, nhưng anh chắc rằng Shinya sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nếu như mọi thứ đều đã kết thúc thật, thì Ferid nói đúng: anh chỉ là một tên sát nhân hàng loạt mà thôi. Và là tên sát nhân hàng loạt tồi tệ nhất lịch sử nhân loại.

Anh không chắc rằng mình còn có thể chuộc lỗi được hay không nữa.

Nội tạng của anh đã bắt đầu hồi phục lại vừa đủ để cử động cơ thể, nhưng anh vẫn còn đang thiếu máu trầm trọng.

Anh gượng dậy. 

Ở ngoài, tiếng kiếm va vào nhau đã dừng lại, nên anh có thể chắc rằng cuộc chiến đã kết thúc.

“Để tôi ra ngoài tí nhé,” Guren nói với Shinya và bấm nút giữ cửa thang máy, “ông cứ đợi ở đây đi.”

Guren bước ra ngoài. Đây là thang máy thoát hiểm, khác với lối mà anh đã dùng để đi vào cơ sở, nên anh không biết mình đang ở phố nào, chỉ biết rằng ở gần anh bây giờ đang là một trạm tàu điện ngầm.

Không thấy Ferid, hay ả ma cà rồng kia đâu cả.

Một sự im lặng đầy chết chóc bao phủ anh khi anh nhìn thấy xung quanh mình chỉ có xác người chất lên thành đống. Không có đường nào anh có thể đi mà không phải trèo qua những núi xác đó cả.

Những cái xác ấy đều đang ôm lấy ngực hoặc cổ, với gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Có quá nhiều người chết, nhiều đến mức anh không thể đếm xuể.

Hộc, hộc

Xe cộ nằm ngổn ngang.Từng cột lửa bốc lên ở những góc phố, và cho tới tận bây giờ, anh vẫn còn nghe được tiếng những vụ nổ nối tiếp nhau đằng xa. Nhưng, không có tiếng người. Không có lấy một tiếng kêu.

Một thành phố hoang.

Mọi người đều đã chết.

Hộc, hộc, hộc

Guren quan sát lấy sự tuyệt vọng này.

Nhịp thở của anh dần nhanh lên.

Mọi thứ đã thực sự kết thúc. Những núi xác xung quanh anh là minh chứng cho việc đó.

Nhưng, thế còn những lời Mahiru nói thì sao?

“Trẻ em…mình tưởng trẻ em vẫn còn sống chứ?”

Guren đảo mắt, nhưng vẫn không hề có một sinh vật sống nào ở gần anh. Không có xác của trẻ em, nhưng dù sao thì anh cũng đang ở quận hành chính của Shinjuku nên điều đó cũng dễ hiểu.

Hộc, hộc, hộc,

Guren cảm thấy buồn nôn trước cảnh tượng này. Anh ôm chặt lấy ngực mình, và tự hỏi rằng mình phải sống như nào trong một thế giới như thế này.

Tại sao mình lại còn sống? Để làm gì chứ…

Anh định nói, nhưng cắn phải lưỡi. 

Guren quay lại chỗ thang máy, nơi Shinya đang nằm ngủ.

Ít ra thì anh vẫn còn gia đình của mình.

“...”

Mắt anh ứa lệ, và anh bất giác bật khóc.

Nhưng, khóc bây giờ thì giải quyết được gì đi chứ? Nước mặt cũng chả cứu được thêm ai.

Liệu các vị thần có thấy anh khóc không nhỉ? Họ có đang quan sát anh không?

Dù gì thì, cũng quá muộn để anh khóc những giọt nước mắt cá sấu này rồi.

Anh nhìn lên. 

Một bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây.

Quả là một bầu trời tuyệt đẹp, đẹp đến oái oăm.

“Bây giờ mình phải làm gì….”

Không có ai trả lời anh cả.

Guren lấy tay áo nhuốm đầy máu của mình lau đi nước mắt. Anh không có quyền khóc.

Chính anh đã chọn lấy con đường này. 

Chính anh đã hồi sinh họ.

Chính anh đã chạm vào điều cấm kỵ.

Tất cả đều là lựa chọn của anh. Guren biết thừa rằng chuyện này sẽ xảy ra, nhưng anh vẫn chọn làm nó. Không có ai để đổ lỗi cho cả.

“...”

Và nếu như có bất cứ ai biết về những gì anh làm, nếu Shinya hay mọi người biết về chuyện này, thì họ sẽ biến mất ngay lập tức khỏi thế giới này.

Nên anh không được nhắc đến điều này một lần nào nữa.

Anh không được phép than phiền.

Anh không được phép tìm lời khuyên, động viên hay an ủi.

Anh không được phép tỏ ra lo lắng.

Khi Shinya, Norito, Mito, Sayuri và Shigure tỉnh dậy, anh cũng phải tỏ ra ngạc nhiên giống họ. Anh sẽ giả vờ tìm người để đổ lỗi giống như họ.

Bằng không thì Shinya và mọi người có thể nhận ra sự thật, rằng anh chính là nguyên nhân cho sự tuyệt vọng này.

Vậy nên anh sẽ không bao giờ được phép nghĩ về chuyện này nữa. Anh sẽ không được phép rơi nước mắt thêm một lần nào nữa.

Hức hức..

Đây sẽ là đặc ân cuối cùng của anh. Một lần được phép rơi nước mắt cuối cùng.

“UWAAAAAAHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!”

Anh gào lên, tay đập mạnh xuống đất, và nguyền rủa chính bản thân mình.

Tiếng khóc hôm ấy vang vọng khắp màn trời đêm đầy sao và không một gợn mây này.

Nhưng chả có ai có thể nghe được nó cả. Mọi người đều đã chết hết rồi.

Chính anh đã giết họ.

“...”

Anh tiếp tục khóc đến khô cả cổ, và rồi đứng dậy.

Nước mắt đã khô, nhưng anh liên tục dùng vạt áo lau mặt để chắc chắn rằng không còn gì sót lại, trước khi lấy một hơi thật sâu.

Anh đã đủ bình tĩnh và sẵn sàng để gánh vác đại tội này một mình.

Guren quay trở lại thang máy, và vác lên vai người bạn của mình.

“Sống tiếp nào, Shinya.”

a75bf856-6ef6-43cb-9b5b-3678f36c4682.jpg

Mấy chap sau khá dài nên mình sẽ chia ra thành nhiều phần nhé