Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Marie Route Phần năm - Phần 11

Bên trong sảnh đường đang bị khuấy động.

Chúng tôi đứng từ đằng xa nên chẳng thể quan sát rõ chuyện gì đang diễn ra.

Thứ duy nhất chúng tôi cảm nhận được là những tiếng la hét thỉnh thoảng lại vang lên.

「Sao ngươi dám thất lễ với Thánh nữ!」

「Giết con ả hỗn xược này đi!」

「Không, bắt lấy ả! Nếu chỉ giết tại đây thôi thì dễ cho ả quá rồi!」

Lắng nghe thấy những tiếng chửi rủa thẳng mặt Angelica, tôi trông thấy Marie tiến đến gần và nắm chặt đồng phục của tôi.

「Chắc là sự kiện quyết đấu chăng?」

Marie cảm nhận được bầu không khí điên loạn trong sảnh tiệc và nhỏ thấy hơi sợ.

「Chắc, chắc là vậy. Nhưng mà, mọi người trông đáng sợ quá? Gì mà bắt, giết rồi tra tấn. Bầu không khí tự dưng trở nên quái lạ quá.」

Những từ ngữ đang được hô hào hiếm khi nào nghe được khi bọn tôi còn đi học ở kiếp trước.

Ngay cả ở thế giới này, những lời thoại kia cũng chẳng có chút gì phù hợp với một otome game, ngoài ra chúng còn khiến tôi đau đầu.

Cuối cùng, giọng nói của Hoàng tử Julius cất lên.

「Ta sẽ chấp nhận quyết đấu như cô muốn! Nhưng mà, Angelica――cả năm người chúng ta sẽ cùng tham gia. Hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi!」

Sau khi giọng nói giận dữ của Julius vừa dứt, được bao quanh bởi những mục tiêu chinh phục, Olivia rời khỏi sảnh tiệc.

Lúc đó, tôi cảm giác như cô ấy đang nhìn về phía tôi.

Thế nhưng, những học sinh vẫn tiếp tục bao quanh và chửi rủa Angelica-san, người bị bỏ lại một mình.

Một vài người còn――ném cả thức ăn.

Daniel mất bình tĩnh khi quan sát cảnh tượng kia.

「Có, có cần làm đến mức đó không? Đối phương là con gái của Công tước cơ mà!?」

Raymond ngạc nhiên hỏi tôi.

「M, mà, mà, mày, mày định làm gì vậy hả, Leon!?」

Tôi muốn chuồn khỏi đây gấp, nhưng lại không thể bỏ mặc mọi chuyện được, nên đành phải đâm đầu vào thôi.

「Mọi người, cùng lao vào để giải cứu Angelica-san nào.」

Daniel chau mày.

「Có được không đấy? Mày định gây chuyện với Điện hạ à? Lỡ bọn mình chuốc họa thì sao?」

Marie sút cho Daniel một phát.

「Là đàn ông mà lại sợ sệt gì thế hả, nhanh nhanh nhấc cái mông lên! Tui lên trước đây, mọi người theo tui!」

Khi Marie phóng đi, tôi cũng nhanh chóng chạy theo sau.

「Tại sao lại lao lên thế hả! Quay lại đi! À nhầm, làm ơn quay lại đi mà!?」

Và thế là cả chục người của nhóm tôi lao vào vòng vây để mở đường.