Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6805

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Quyển 5 - Chương 30: Gọi cô giáo là mẹ như trên lớp.

Tôi mơ màng mở mắt.

Trong phòng lờ mờ sáng, có lẽ giờ đang là rạng sáng.

Cơ thể đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

…Là mơ à.

Một giấc mơ kỳ lạ.

Tôi và Kujou lúc nhỏ là anh em, còn ngủ chung nữa. Thật là khó hiểu.

Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mơ như vậy? Hoàn toàn không thể hiểu nổi.

…Chẳng lẽ tôi thiếu thốn tình cảm quá sao?

Tôi muốn động đậy người, nhưng phát hiện chăn bị đè nặng một bên, không thể cử động được.

Tôi nhìn về phía đó – chỉ thấy Kujou đang ngủ.

Hai chân quỳ trên thảm, người gục trên giường.

Mặt hướng về phía tôi, ngủ say sưa.

Ôi chao, hiếm thấy thật.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kujou ngủ.

"..."

Kujou trong giấc ngủ, không còn vẻ lạnh lùng, vô cảm như sắt đá đối với tôi như ngày thường, mà mang lại một ấn tượng vô cùng dịu dàng.

Khuôn mặt trắng trẻo, tròn trịa, sờ vào chắc là rất dễ chịu.

Cảm giác như một cô gái trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn một chút, xuất hiện trước mắt tôi.

…Cô ấy thế này trông cũng khá đáng yêu đấy chứ.

Nhưng mà, tại sao cô ấy lại ngủ ở chỗ này nhỉ?

Đang nghĩ như vậy, một chiếc khăn từ trên trán tôi rơi xuống.

Tuy không lạnh, nhưng nhìn độ ẩm thì có vẻ như không phải đã để lâu rồi.

Chẳng lẽ…lúc tôi ngủ, cô ấy đã chăm sóc tôi sao?

Hôm qua cô ấy cùng Hanae Eri rời khỏi Học viện Seika, lúc trở về chắc là đã gần trưa rồi.

Vậy là từ lúc đó sao…?

Kujou ngủ say sưa. Một Kujou như vậy mà lại để người khác thấy dáng vẻ này, chắc là cô ấy mệt mỏi lắm rồi.

Dây buộc tóc trên đầu hơi lệch, dáng vẻ này cũng khiến người ta phải mỉm cười.

…Cơ hội hiếm có, mình ngắm nghía kỹ hơn chút nữa vậy.

Tôi vừa thay đổi tư thế – đột nhiên, người Kujou khẽ động.

Sau đó, cô ấy từ từ mở mắt.

– Thật đáng tiếc.

Kujou lờ mờ nhìn về phía tôi.

Haiz, chắc là tiếp theo sẽ lại trở về cái mặt nạ sắt đá thường ngày thôi. Tôi đang nghĩ như vậy –

Thì trên mặt cô ấy nở một nụ cười.

Ngọt ngào như kẹo bông. Dịu dàng. Tựa như cô ấy đang an tâm vô lo từ tận đáy lòng.

Cảm giác giống như…nụ cười mà một đứa trẻ dành cho cha mẹ, hoặc là – dành cho người yêu của mình.

“…Anh hai…”

…...……...…...Hả?

Trong phòng tĩnh lặng như tờ.

Trong bóng tối lờ mờ sáng, dường như ngay cả tiếng bụi rơi cũng có thể nghe thấy, thật yên tĩnh.

Trong khoảnh khắc – trong đôi mắt Kujou, ánh sáng ý thức bừng lên.

"..."

"..."

Kujou đứng dậy.

Quay người, bước về phía cửa.

"Ờ...Kia..."

Bỏ ngoài tai tiếng gọi của tôi, mở cửa, bước ra ngoài, đóng cửa lại.

…...……...…。

Hả?

Hả?

Chuyện gì đang xảy ra vậy nè…

Kujou vừa gọi tôi là "anh hai"…?

Lời nói giống hệt trong giấc mơ.

Biểu cảm giống hệt trong giấc mơ.

Có phải tôi còn đang mơ ngủ không? Hay là có gì đó sai sót...? Kiểu như trong giờ học, gọi nhầm cô giáo là "mẹ" ấy.

Tôi đưa tay lên trán, cơn sốt đã hạ đi nhiều.

Nhưng, trong đầu tôi, lại âm ỉ đau nhức, vô cùng khó chịu.