Nữ thần bốn màu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Tập 1: Bốn màu tiếp xúc - Chương 02: Tứ sắc nữ thần và tứ sắc ác quỷ

Chắc là do tôi đã không cầu nguyện đủ. Nhất định là vậy rồi! Gần đây, những ngày tôi bị ám ảnh bởi chấn thương trong quá khứ đã không còn nữa, và tôi đã mất đi đức tin của mình. 

Tôi lại nhìn cô gái đang ngồi đó, mái tóc đỏ của cô ấy bay phất phơ trong gió. Đúng lúc đó, cô gái tóc đỏ quay đầu lại. Tôi liền vội vàng quay ra cửa sổ, giả vờ ngắm khung cảnh bên ngoài. Khuôn mặt tôi thoáng thấy trong tích tắc không thể nào nhầm lẫn được. 

…Tại sao cô ta lại ở đây?

Câu trả lời đã quá rõ ràng, bởi vì cô ta là học sinh ở đây. Cô ta từ xưa đã thông minh, nên việc vào được học viện Tenkain cũng không có gì lạ. Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng cùng cả lớp thì đúng là không ngờ đến. 

Một trong những con quỷ từng hủy hoại cuộc đời tôi. 

Cô ta chắc chắn sẽ lại nhắm vào tôi thôi. Có thể khi lên cấp ba, sự quấy rối của cô ta sẽ còn hung tợn hơn nữa. Nếu vậy thì thật sự quá nguy hiểm. Có khả năng mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở mức đó. Trong khi tôi sắp bị nỗi lo lắng và tuyệt vọng đè bẹp, vô số học sinh đã che khuất tầm nhìn của tôi.

Không biết từ lúc nào, buổi sinh hoạt đầu giờ sáng đã kết thúc.

“Cậu nói đến từ vùng quê, thế có lợn rừng xuất hiện trên đường không?”

“…Lợn rừng thì chắc không có đâu. Chứ chồn thì tôi có thấy vài lần rồi.”

“Có chỗ nào để chơi bời tụ tập không?”

“Chủ yếu là ở các trung tâm thương mại. Từ nhà tôi đi xe đạp thì khoảng bốn mươi phút.”

“Có đúng là phải đợi tàu điện hàng giờ đồng hồ không?”

“Nah, không biết nữa. Tôi vốn dĩ không đi tàu điện, chủ yếu di chuyển bằng xe đạp và xe của bố mẹ thôi.”

Tôi mỉm cười, trả lời từng câu hỏi dồn dập, một sự kiện đặc trưng của học sinh chuyển trường.

Có lẽ do màn tự giới thiệu có tính tự giễu đã thành công, các bạn cùng lớp có vẻ hứng thú với vùng thôn quê của tôi. Nếu vậy thì tôi có thể có một vị trí kha khá với vai trò là “dân quê” rồi.

Trong lòng tôi thầm cười đắc ý vì mọi chuyện đều diễn ra đúng như tính toán.

Khi chuyển đến đó, chỉ vì là học sinh chuyển trường từ thành phố mà tôi đã nhận được rất nhiều câu hỏi. Chỉ cần kể tên những địa điểm thường được giới thiệu trên TV là tôi đã trở thành người nổi tiếng ngay lập tức.

Lần này thì ngược lại.

Con quỷ kia đang nói chuyện với một cô gái có vẻ là bạn của mình ở chỗ ngồi của cô ta. Không rõ lý do tại sao cô ta không đến gần, nhưng điều này lại rất thuận lợi cho tôi. Tôi mỉm cười với các bạn cùng lớp đang đến nói chuyện với mình.

Sáng hôm nay toàn là những câu hỏi dồn dập. Cứ mỗi khi giờ giải lao đến, các bạn cùng lớp lại tụ tập lại và đặt ra vô số câu hỏi cho tôi. Ban đầu chỉ toàn là những chủ đề liên quan đến vùng quê, nhưng sau một thời gian, tôi nhận được nhiều câu hỏi đặc trưng của tuổi mới lớn như “Cậu có bạn gái chưa?” hay “Mẫu người yêu lý tưởng của cậu là gì?”.

“Tôi chưa có bạn gái.”

“Mẫu người yêu lý tưởng của tôi là người dịu dàng, và là người không phản bội mình.”

Cứ thế, buổi trưa đã đến từ lúc nào không hay. Đến giờ nghỉ trưa, có lẽ bọn họ đã chán nên cuối cùng tôi cũng được giải thoát. 

“...Thật vất vả, cậu nổi tiếng thật đấy”, chàng trai ngồi ở bàn phía trước quay lại, nên miêu tả là khuôn mặt trung tính hay là nữ tính nhỉ? Thoạt nhìn thì cậu ta trông giống hệt con gái.

Dường như tôi có vẻ quen mặt tên đó.

Đó chính là một người bạn cùng cấp hai khi tôi còn sống ở đây. Tuy nhiên, chúng tôi chưa từng học cùng lớp, chỉ vài lần gặp mặt trong trường.

“…”

“À, Nijitani-kun?”

“Hả… à, ừ!?”

“À phải rồi, tôi chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Rất vui được gặp cậu, tôi là Nazuka Mahiro. Rất mong được giúp đỡ.”

Rất vui được gặp?

Thằng này không nhận ra tôi sao?

Tôi không thân thiết với Nazuka Mahiro nên cũng có khả năng đơn giản là cậu ta đã quên, nhưng tiếng xấu của tôi đã nổi như cồn ở trường cấp hai. Dù không cùng lớp thì tên và mặt của tôi, cậu ta cũng phải biết chứ.

…….

Chỉ vài giây sau, câu trả lời đã đến.

Tôi đã quên mất …. À phải rồi, tôi đã thay đổi rất nhiều so với hồi đó. Sự thay đổi về ngoại hình khiến chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Trước đây, tôi trông như một thằng wibu chính hiệu với mái tóc dài bù xù, nhưng bây giờ, tôi để tóc ngắn và trông rất thanh lịch. Nhìn vào trong gương, tôi hoàn toàn là một người khác so với trước đây. Ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ mình đã thay đổi.

Ngoài ra, họ của tôi cũng khác trước.

Cái tên Shota không phải là hiếm, và nếu cả khuôn mặt lẫn họ đều thay đổi thì việc không nhận ra cũng là điều hiển nhiên thôi. Hơn nữa, tôi chưa từng học cùng lớp với tên này.

Vậy thì hành động cần làm là ….

“Rất vui được gặp. Rất mong được giúp đỡ, Nazuka.”

“Cứ gọi Mahiro là được rồi.”

“Được thôi. Vậy thì cậu cũng cứ gọi tôi là Shota nhé.”

“Roger that! Tôi cũng muốn nói chuyện với Shota, nhưng đông người quá chen chúc quá. Nếu cậu không có hẹn với ai thì chúng ta cùng ăn trưa nhé?”

Cậu này đến đúng lúc thật! 

Ngay ngày đầu tiên chuyển trường, tôi đã quen được một người có vẻ hợp tính. Hơn nữa, cậu ta xuất thân từ trường cấp trung học cơ sở Toubu . Nếu thân thiết, tôi sẽ kiếm được nhiều thông tin về quá khứ. Nếu là người từ trường Toubu thì cậu ta cũng sẽ có thông tin sau khi tôi chuyển trường.

Nhân tiện, tôi cũng có thể lấy được thông tin về lũ ác quỷ.

“Cảm ơn cậu đã mời. Thật may mắn khi tránh được việc ăn cơm một mình ngay ngày đầu tiên đi học hahaha.”

Sau đó, chúng tôi vừa trò chuyện vừa ăn uống. Chúng tôi nói chuyện về âm nhạc, video, hay người nổi tiếng, những câu chuyện phiếm không cần chủ đề cụ thể, đúng kiểu học sinh cấp ba. 

Tôi và Mahiro có vẻ hợp nhau về phong cách và sở thích.

“.... À mà, Shota đã quen chuyển trường rồi à?”

“Không, đây là lần đầu tiên. Nên tôi hồi hộp lắm”, tôi nói dối không chớp mắt.

“Thế à. Cậu trông chẳng căng thẳng tí nào nên tôi cứ nghĩ cậu đã quen rồi.”

“Hồi hộp lắm chứ man! Chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi.”

“Đúng vậy nhỉ. Chuyển trường thì ai mà chẳng hồi hộp.”

Tôi nhớ ra rồi. À phải rồi, Mahiro cũng là học sinh chuyển trường.

“Hmm… Mahiro cũng từng chuyển trường rồi à?”

“Tôi cũng chuyển đến đây vào năm nhất cấp hai.” (T/N: lớp 7)

“Ồ, ra cậu cũng là học sinh chuyển trường à.”

Tôi biết nhưng cố tình giả ngây giả ngô. 

Hồi cấp hai, có tin đồn về một nam sinh có khuôn mặt dễ thương chuyển trường. Cô bạn thuở nhỏ của tôi, con ác quỷ đó, đã rất phấn khích nên tôi còn nhớ rõ lắm.

“Nếu là học sinh chuyển trường thì cậu sẽ hiểu, ánh mắt khi bước vào lớp thật đáng sợ nhỉ.”

“Đúng đúng, chuẩn rồi! Trước khi vào lớp, tôi đã cầu nguyện hết sức để được vào một lớp tốt đó.”

“Yeah! Tôi cũng nghĩ đến chuyện đó trên đường đến trường.”

“Ahaha, ai cũng vậy thôi.”

Nói rồi, chúng tôi cùng phá lên cười.

“Nhưng mà, Shota may mắn thật. Lớp này là tuyệt nhất. Cô chủ nhiệm Mizushima-sensei rất hiền, và hơn hết là chúng ta có một nữ thần ở đây nữa.”

“…Nữ thần?”

“À đúng rồi, cậu là học sinh chuyển trường nên không biết nhỉ. Học viện Tenkain có một sự kiện nổi bật của lễ hội văn hóa được gọi là『Tenka Contest』đó ….”

Mahiro bèn giải thích cho tôi. Học viện Tenkain tổ chức lễ hội văn hóa vào mùa thu hàng năm, và sự kiện nổi bật là một cuộc thi tên là『Tenka Contest』. Ban đầu, đó đơn giản chỉ là một cuộc thi hoa khôi, nhưng đã bị bãi bỏ khoảng mười năm trước do bị chỉ trích là coi thường phụ nữ. Tuy nhiên, một thằng ngốc nào đó không chịu bỏ cuộc đã đưa ra một lý lẽ chính đáng rằng nếu đưa cả nam giới vào thì sẽ không còn là phân biệt đối xử nữa, và hiện tại thì một cuộc bình chọn độ nổi tiếng dành cho cả nam và nữ đang được tổ chức. 

“Nam giới được chọn gọi là『Nam thần』, còn nữ giới thì gọi là『Nữ thần』. Còn hỏi tại sao lại gọi là thần thì…..”

Nguồn gốc của tên gọi『Thần』có vẻ được quyết định bởi một lý thuyết bí ẩn rằng “hoa (華 - ka) nở trên trời (天 - Ten) thì phải là nữ thần (女神) chứ”. Còn nam thần được thêm vào sau thì không có nguồn gốc cụ thể nào cả.

(T/N: tên trường là Tenkain (天華院 - Thiên Hoa Viện)

“Tức là, trong lớp này đã có người chiến thắng cuộc thi đó à.”

“Không phải tất cả đâu.”

“Ý cậu là sao?”

Thi thố mà lại có nhiều người chiến thắng thì lạ thật đấy.

“Năm ngoái là lần đầu tiên có nhiều người đồng giải nhất trong lịch sử của trường đó. Ngay cả việc học sinh năm nhất giành chiến thắng đã là bất ngờ rồi, lại còn có tận bốn người ngang hàng nhau, đúng một xác suất kỳ diệu.”

“Phải nói là kỳ tích mới đúng.”

“Yup! Dù có nhiều tranh cãi về kết quả nhưng cuối cùng tất cả đều được công nhận là người chiến thắng. Vì điểm số của cả bốn người bằng nhau nên cũng chẳng còn cách nào khác.”

Đó là một kết luận hợp lý. Tôi cũng không nghĩ việc đồng giải nhất sẽ gây ra vấn đề gì. 

Giờ thì tôi đã hiểu, có một cuộc thi hoa khôi và có nhiều người đồng giải nhất. Trong lớp này có một trong số đó. Vì vậy, đây là một lớp học tốt.

“Tuy nhiên, bốn người cùng lúc. Có vẻ sẽ gặp khó khăn khi gọi tên họ nhỉ.”

Nếu bạn nói về sự dễ thương của nữ thần, có vẻ sẽ phiền phức khi không biết đang nói đến nữ thần nào. Khi tôi đưa ra một thắc mắc đơn giản, Mahiro tỏ vẻ đắc ý.

“Cậu đã chú ý đúng chỗ ghê, nhưng việc này cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Vì vậy, bốn nữ thần được gọi là『Tứ Sắc Nữ Thần』.”

“…Tại sao?”

“Vì trùng hợp là họ của các nữ thần chiến thắng đều có màu sắc trong đó.”

………..

Tôi có một linh cảm xấu.

Dù trong đầu nghĩ rằng không thể nào, nhưng cảm giác đó không ngừng khiến tôi ớn lạnh. Khi nghe nói họ của tất cả đều có màu sắc, những con ác quỷ đó lại hiện lên trong đầu tôi. Những kẻ từng hủy hoại tôi, trùng hợp thay, cũng có màu sắc trong họ của mình, và tôi gọi bọn chúng là『Tứ Sắc Ác Quỷ』.

Không sao đâu, không thể nào có sự trùng hợp như vậy trên đời này được.

“…Cậu nói là có nữ thần trong lớp này đúng không?”

“Có,『Nữ thần đỏ』đấy.”

Ánh mắt tôi hướng về một cô gái….

Một bầu không khí tươi sáng dường như chỉ bao phủ xung quanh chỗ ngồi nọ. Tại đó có cô gái xinh đẹp tuyệt trần được nhiều cô gái vây quanh, và nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và yêu mến từ các chàng trai.

“Nhân tiện, tôi có thể hỏi đó là ai không?

“Cô gái tóc đỏ đằng kia á.”

“…”

“Đúng như cậu thấy đấy, cô ấy là một mỹ nữ chính thống, được mệnh danh là idol của trường, đối xử tốt với tất cả mọi người. Chà, đúng là một nữ thần!”

Hình như tôi đã không nhìn nhầm. Cô ta là người mà tôi muốn quên nhưng không thể quên được.

…Nhưng khoan đã. Con ác quỷ tóc đỏ đó vẫn chưa tiếp xúc với tôi. Ban đầu tôi thắc mắc tại sao, nhưng bây giờ tôi đã biết lý do rồi. Là vì thân phận thật sự của tôi chưa bị bại lộ. Ngoại hình và tên đều khác, giọng nói cũng đã thay đổi. 

Nói cách khác, cô ta cũng không nhận ra tôi là Mugawa Shota.

Đúng vậy, tôi bây giờ là Nijitani Shota, không phải Mugawa Shota nữa.

“Còn có những nữ thần khác nữa đúng không. Kể cho tôi nghe về các nữ thần đó đi.”

“Cậu có hứng thú rồi hả?”

“Dĩ nhiên, là một thằng đàn ông thì phải muốn biết chứ.”

“Hẹ hẹ, tôi hiểu cảm giác đó. Xem nào, tên của các nữ thần lần lượt là…..”

……….

Nghe những cái tên lần lượt cất lên, cả cơ thể tôi bỗng run lên bần bật.

 

『Nữ thần Đỏ』– Akazawa Yuuhi. (赤澤夕陽 - Aka (赤) = Đỏ) 

 

『Nữ thần Xanh』– Aoyama Umi. (青山海未 - Ao (青) = Xanh)

 

『Nữ thần Đen』– Kuromine Tsukiyo. (黒峰月夜 - Kuro (黒) = Đen)

 

『Nữ thần Trắng』– Shirase Mayuki. (白瀬真雪 - Shiro (白) = Trắng)

 

『Tứ Sắc Nữ Thần』đáng tự hào của học viện Tenkain lại chính là『Tứ Sắc Ác Quỷ』, những người phụ nữ tệ hại nhất từng hủy hoại cuộc đời tôi.

Cuộc sống địa ngục ngày xưa chợt hiện lên trong đầu tôi.

“Chuyện gì thế, Shota?”

“Không, không có gì cả. Đúng là có màu sắc trong tên họ nhỉ. Hahaha.”

Bình tĩnh lại nào, thân phận của tôi chưa bị lộ. Không thể nào bị lộ được. Vậy thì cứ tiếp tục ẩn mình như thế này, sống tiếp mà không bị phát hiện là được.

…..

Và thế là, nó đã bắt đầu.

……..

Cuộc sống cấp ba mà thân phận thật sự của tôi tuyệt đối không được phép bại lộ.

東部: Phía Đông