“Phi nè. Anh cậu tuyệt thật đấy. Anh ấy đã một mình đánh bại con ma giáp thú đó dễ như bỡn vậy.”
Đêm hôm ấy, thả mình trên giường của Yugo, Shiroi bắt chuyện với Phi, lúc này đang nằm trên chiếc giường bên cạnh.
Trong khi đó Yugo, người mà cậu bé nhắc đến, hiện đang ngủ dưới sàn cùng Marcos. Nghe thấy những lời ấy của Shiroi, Phi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Đúng chứ! Anh hai mình tuyệt vời lắm đấy nhé! Anh ấy là một người anh hùng đích thực, là người đã đánh bại vô số chủng ma giáp thú hùng mạnh và bảo vệ mọi người khỏi hàng tá thứ nguy hiểm khác nữa đấy!”
“Ngầu thật đấy . . .! Anh của Phi thật sự rất là ngầu ấy nhé, sử dụng một món ma cụ để đánh bại con quái vật trong tích tắc. Phi này, có phải cậu là người làm ra món ma cụ đó không? Hình như cậu có nói thứ gì đó giống vậy thì phải?”
“Không phải vậy đâu. Nó chỉ là một món ma cụ đơn giản mà gần như ai cũng có mà thôi. Mình chỉ đơn thuần hiệu chỉnh nó lại một chút và bổ sung thêm tính năng chế tạo vũ khí thôi hà.”
“Vậy là cậu có hiệu chỉnh nó! Không chỉ Yugo-san, mà cả Phi cũng đỉnh lắm đấy! Dù cho tuổi của hai đứa mình không chênh lệch bao nhiêu, thế nhưng cậu lại có thể làm được những chuyện như vậy . . .”
Hai cậu bé trạc tuổi nhau dường như đã trở nên thân thiết hơn nhiều sau khi đi tắm cùng nhau.
Việc ngưỡng mộ cùng một người hùng có lẽ cũng đã góp phần không ít.
Trong khi mặt Phi ửng đỏ lên vì ngượng, vui mừng vì không chỉ anh mình mà cả cậu bé cũng được khen ngợi, cầm trong tay con dao đá mà Yugo đã sử dụng để chiến đấu với con ma giáp thú hôm nay, Shiroi thì thầm.
“Hehehe…! Cả hai chúng ta đều đã giúp anh trai cậu . . . Mình nói vậy được chứ? Dù tớ chỉ cho anh ấy mượn dao của mình thôi mà.”
“Ừ! Cậu có thể nói là anh ấy đã hạ gục con ma giáp thú đó nhờ cậu đấy!”
“Hehe, yay!”
Nhớ lại lời anh trai mình nói khi đánh bại con Arachlaw, Phi nói với Shiroi nghe những gì cậu bé chắc chắn anh trai mình cũng sẽ nói. Shiroi mỉm cười hạnh phúc, chĩa con dao lên trần nhà.
Cậu nhìn con dao như thể nó là một loại huy chương quan trọng, và thì thẩm nhỏ đến mức gần như đang tự nói với chính mình.
“Tớ sẽ coi con dao này như báu vật. Nó là thứ vũ khí tuyệt vời đã được một người anh hùng sử dụng. Tớ cảm thấy như chỉ cần có con dao này bên mình, tớ dường như sẽ trở nên bất bại vậy.”
“Fufufu! Mình chắc chắn anh hai sẽ rất vui khi nghe được những lời đó. Nhưng mình hơi ghen tị thật đấy . . . !”
“Đừng lo, tớ cũng sẽ làm một cái cho cậu! Cậu cũng đã giúp tớ mà! Hãy coi nó như biểu tượng của tình bạn của hai đứa mình nhé!”
“Thật sao!? Cảm ơn cậu, Shiroi!”
Mặc dù đã tối muộn, hai cậu bé vẫn tiếp tục sôi nổi trò chuyện với nhau.
Sau khi trò chuyện vui vẻ như vậy một lúc lâu. . . Giọng Shiroi đột nhiên trầm xuống, cậu bé nói với vẻ lo lắng.
“ . . . Phi này, liệu mọi chuyện rồi sẽ ổn không? Bố mẹ mình, và tất cả mọi người trong làng đang trở nên vô cùng kì lạ. Liệu họ có trở lại bình thường được không?”
“Shiroi? . . .”
Nguyên nhân vẫn còn là một bí ẩn. Không ai biết chính xác chuyện kỳ lạ gì đã xảy ra.
Nhưng Shiroi tin chắc rằng, cảm giác khó chịu mơ hồ mà mình cảm thấy không phải là nhầm lẫn. Cậu bé không khỏi lo lắng rằng, sau khi mọi chuyện qua đi, liệu cuộc sống của mình có thể quay trở lại bình thường như trước giờ được hay không.
Liệu bố mẹ, bạn bè cậu và những người dân tốt bụng trong làng có thể trở lại bình thường được không.
Trước người bạn đang lo lắng khi không hề biết rõ câu trả lời hay con đường để giải quyết được chuyện này, Phi cố gắng động viên cậu bé.
“. . . Sẽ không có chuyện gì đâu! Anh trai mình, Marcos-san và những người khác, họ nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân của mọi chuyện và giải quyết nó! Bố mẹ cậu sẽ trở lại bình thường! Hãy tin tưởng vào những người hùng của tụi mình, Shiroi!”
“Phi . . .”
Khi Shiroi chứng kiến sự tự tin của Phi, cậu nhớ đến người anh hùng đáng tin cậy mà cậu đã gặp trước đó, và lại nhìn vào con dao đá.
Tin tưởng vào những người hùng. Những lời đó lặp lại trong đầu cậu, và cậu gật đầu với một nụ cười nhẹ, đáp lại người bạn đã động viên mình.
“Ừ . . .! Tớ sẽ tin vào mọi người. Tớ sẽ tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Vâng! Anh mình nói rằng những người hùng là bất khả chiến bại nếu tụi mình tin vào họ. Nếu cậu tin tưởng, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Phi mỉm cười và động viên Shiroi bằng chính những lời cậu đã nghe từ anh trai mình.
Nụ cười đó cũng khiến Shiroi cảm thấy tốt hơn, cậu bé đặt con dao đá lên bàn cạnh giường ngủ và nói với giọng điệu khác, tươi sáng hơn.
"Món súp rau củ mình ăn vừa nãy ngon quá . . .! Mong là được ăn lại. . .!!"
"Fufu! Chắc chắn Precia-san sẽ làm thêm nếu cậu nhờ chị ấy đấy! Hay mai hai đứa mình nói chuyện với chị ấy nhé!"
"Ừ! Tớ buồn ngủ quá . . . Chúng ta đi ngủ sớm nhé?"
Shiroi ngáp dài, mắt cậu mỏi nhừ.
Phi cũng buồn ngủ nên gật đầu chúc ngủ ngon.
"Chúc ngủ ngon Shiroi. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai."
"Chúc ngủ ngon Phi . . ."
Đó là lời cuối cùng họ nói trước khi hai cậu bé chìm vào giấc mộng.
Chắc chắn cả hai đang cổ vũ cho những anh hùng trong giấc mơ. Và với những tiếng reo hò phía sau, họ sẽ vượt qua cái ác đang quằn quại trong bóng tối, mang lại hòa bình cho thế giới này.
Hai cậu bé đã hình thành nên một tình bạn lặng lẽ nhưng bền chặt, và cả hai đều nở nụ cười trên môi.
