Do vừa mới học xong, Dekan vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc với từng bước chế tạo thuốc giải. Mà Mia thì ở bên cạnh giúp Dekan điều phối các nguyên liệu cần dùng. Điều khiến Dekan rất bất ngờ là, sự điều phối của Mia hoàn toàn hợp ý cậu, giúp cậu làm ít công to (việc ít hiệu quả cao). Có điều, cô gái dường như hễ cứ rảnh ra là lại sáp lại gần quan sát Dekan.
Mặc dù tinh thần của Dekan luôn rất tập trung, nhưng oái oăm thay, động tĩnh của Mia lại ảnh hưởng đến sự chú ý của cậu. Cảm giác nguy hiểm truyền đến từ khứu giác thỉnh thoảng lại kích thích thần kinh của Dekan. Mùi hương ban nãy, dường như không chỉ là mùi cơ thể của cô gái, mà còn có một loại mùi thuốc đặc chế. Giống như... cái cảm giác của bình khí gas gây mê mà mình tự chế? Tuy không biết công hiệu là gì. Nhưng chắc chắn là rất không ổn. Đã có vài lần Dekan lén lút dùng ma pháp thanh tẩy lên chính mình.
...
"Hoàn thành đơn giản như vậy, xem ra chúng ta rất có 'ăn ý' đó nha." Mia cười nói. Hai người phối hợp với nhau, chưa đến mười phút đã chế tạo thành công thuốc giải độc.
"Đánh nhanh rút gọn!" Dekan thu dọn bàn thí nghiệm, trông có vẻ rất muốn rời đi thật nhanh.
"Mà nè Dekan, tôi nghe nói cậu là một thiên tài chế tác thẻ bài?" Mia cũng ở bên cạnh thu dọn, cất tiếng hỏi.
"Toàn là 'nâng' tôi lên để 'giết' thôi." Dekan thản nhiên nói. Xem ra chuyện cậu làm ra thẻ Sử Thi trong kỳ thi bậc ba đã nhanh chóng lan truyền khắp Vương đô rồi.
"Hô hô, ai 'nâng' cậu để 'giết' thì tôi không biết, nhưng cậu thì 'nâng' Điện hạ Alice đến phát khóc luôn rồi đấy."
"Sao ngay cả tin này cũng lan truyền ra ngoài rồi?" Dekan không nhịn được mà nghiêm túc liếc nhìn Mia một cái. Cậu cho rằng mấy vị chấp sự kia không dám nói năng lung tung. Theresia cũng không thể nào đem chuyện của Alice đi rêu rao khắp nơi.
Mia dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của Dekan, im lặng đầy ẩn ý một lát, mới mở miệng nói: "Alice ở ngay sát vách phòng tôi. Hôm qua cô ấy tìm tôi 'khóc lóc kể lể' cả buổi, mắt sưng húp lên luôn."
"..." Nghe những lời này từ miệng Mia, dường như khiến cậu có chút... áy náy. Thực ra nói thật, vị Vương nữ ngốc nghếch đó là người tốt, ít nhất cũng là một người tính tình sảng khoái. Không chỉ không kiếm tiền của cậu, cũng không có ý định để cậu nợ ân tình gì. Thực ra, nguyên nhân chủ yếu khiến cô ấy không kiếm được tiền, là do kỹ thuật chế tác thẻ của cô ấy có chút vấn đề. Dùng nhiều nguyên liệu đến vậy, cho dù chế tạo thẻ thành công thì về cơ bản cũng chẳng còn gì để kiếm lời. Đáng tiếc, lúc đó nhìn bộ dạng kia của Alice, cậu thực sự không nhịn được mà muốn trêu chọc một phen.
"Alice... vẫn ổn chứ?"
"Cũng ổn, chỉ là làm khổ tôi, phải an ủi cô ấy cả buổi. Tôi còn dặn cô ấy đừng nói chuyện này cho Vương huynh và Quốc vương của cô ấy biết, nếu không Dekan cậu phiền phức to rồi."
"...Vậy thì thật sự cảm ơn cô."
"Thế... cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?"
"Cô muốn gì thì mau đưa ra đi, cơ hội để tôi mắc nợ ân tình không có nhiều đâu."
"Vậy thì mời cậu... hãy buông bỏ sự cảnh giác với tôi xuống."
"Chỉ có cái đó là không thể."
"Cậu nói chuyện quá đáng thật, rõ ràng tôi đối với cậu 'chân thành' như vậy."
"'Chân thành'? Tôi thấy Alice cho dù có tìm cô khóc lóc, cũng sẽ không kể chi tiết chuyện mất mặt như vậy cho cô biết đâu nhỉ?" Dekan nhướng mày, cậu sớm đã nghi ngờ Mia đang "xạo" mình.
"Ôi chà, bị phát hiện mất rồi." Mia không hề hoảng loạn, ngón tay thon thon gõ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, mỉm cười.
"Hừ." Dekan dứt khoát muốn rời đi, cầm lấy sách vở, quay đầu bước đi không thèm ngoảnh lại. Mia cũng không giữ, chỉ nói vọng theo sau lưng cậu: "Cậu có hứng thú với việc chế tạo độc dược không?"
"Sao có thể chứ? Người đàng hoàng ai lại đi luyện độc cả ngày." Bước chân của Dekan tuy có hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.
"Quyển [Luyện Độc Kịch Độc ①] và [②]... là do cậu mượn đúng không?" Giọng nói nhẹ bẫng của Mia vang lên trong phòng học tĩnh lặng.
Dekan cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Mia. Chỉ thấy Mia đang cầm một quyển sách lên vẫy vẫy về phía cậu, chính là quyển [Luyện Độc Kịch Độc ③].
Hàng mày của Dekan nhíu lại, rồi rất nhanh lại giãn ra. Theo sau đó, là một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng. Mia cũng thản nhiên cười.
Đã check ánh mắt, là người... "chung chí hướng". Hai người khá có cảm giác "lấy sách gặp bạn". Sao không nói sớm! Chỉ cần cô cũng thích luyện độc kịch độc, cô chính là người nhà của tôi. Đùa giỡn vài câu thì đã sao?
Dekan: "Cùng nhau... nghiên cứu thêm chút nữa?"
Mia: "Không vấn đề~"
Cảm giác xa cách giữa hai người phảng phất như biến mất ngay lập tức. Tựa như hai nhà nghiên cứu khoa học chung chí hướng ngồi xuống trước bàn thí nghiệm, vừa chuẩn bị lại dụng cụ, vừa trao đổi.
Mia: "Cậu không thấy độc dược ban nãy mà chỉ chế ra thuốc giải thì quá đáng tiếc sao?"
Dekan: "Cô có ý tưởng khác?"
Mia: "Chúng ta có thể chế tạo ra 'thuốc kháng-giải-độc' (anti-antidote) để cải tiến loại thuốc độc đó. Nhược điểm của loại độc mới này là quá dễ bị giải, chỉ cần chúng ta cải tiến thành công, nó sẽ trở nên hoàn mỹ."
Dekan: "Anh hùng sở kiến lược đồng! (ý tưởng lớn gặp nhau). Tôi còn có thể phân tích độc tố, kết hợp nguyên lý của nó với ma pháp độc để ứng dụng vào chế tác thẻ bài."
Mia: "Hừ hừ, tôi cũng có một vài ma pháp độc và công thức dược tễ tự sáng chế, đáng tiếc là tôi không giỏi chế tác thẻ. Nếu là cùng với cậu, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau làm ra vài lá bài thú vị đấy."
Dekan: "Vậy còn chờ gì nữa, hôm nay dù trời có sập cũng phải làm ra chút thành quả! Trời chưa tối không được về!"
...
Bầu trời hơi ửng đỏ, phòng học dược tễ đã có chút âm u. Trong phòng học trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ. Một bầu không khí khá dễ khiến người ta... nghĩ ngợi lung tung. Chỉ là, cả hai đều vô cùng tập trung, không hề chú ý đến bầu không khí kỳ diệu này. Sau khi tiến vào trạng thái nghiên cứu, ngay cả Mia cũng trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Cốc cốc!"
"Hai em cần phải rời khỏi phòng học này rồi." Mãi cho đến khi một giáo viên của Học viện Luyện kim bước đến cửa, nhắc nhở hai người, họ mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện phòng học đã không còn ai. Hơn nữa, bụng dường như cũng hơi đói rồi. Làm chuyện mình có hứng thú thật dễ quên mất thời gian, đặc biệt là khi bên cạnh còn có một người bạn đồng hành hợp cạ.
"Xem ra hôm nay chỉ có thể đến đây thôi." Dekan thở dài một hơi, bất đắc dĩ đặt bình luyện chế trong tay xuống. Phòng học và phòng thí nghiệm sắp bị khóa lại rồi. Dù sao đây cũng không phải thư viện, nơi này cất giữ rất nhiều dược tễ, quản lý tương đối nghiêm ngặt. Thứ Bảy và Chủ Nhật không có giáo viên trực, cũng sẽ không mở cửa cho sinh viên.
"Nhưng nghiên cứu của chúng ta đang đến đoạn mấu chốt mà, không phải sao?" Mia nhíu mày nói.
Dekan: "Cô có cao kiến gì không?"
Mia: "Đến phòng của tôi đi. Tôi đã cải tạo phòng chứa đồ thành một phòng thí nghiệm dược tễ rồi. Nếu hôm nay không có việc gì, chúng ta có thể ở lại... đến đêm."
Dekan có chút chần chừ: "Ở lại... đến đêm?" Do trên mặt Mia luôn nở nụ cười, Dekan thực sự không thể đoán được suy nghĩ của người này.
Mia hỏi ngược lại: "Ngay cả tôi còn không ngại, lẽ nào cậu lại ngại?"
Dekan: "..."
Mia: "Tinh thần nghiên cứu khoa học của chúng ta lẽ nào lại bỏ dở giữa chừng?"
Dekan: "Nói phải! Đi thôi!"
