Người yêu: em gái

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6664

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 01 - Chương 27 : Nhật ký em gái (Phần 3)

...

[Hôm nay đặc biệt mang cháo mình tự nấu đến cho anh, không ngờ lại nhìn thấy chị ta... Trần Thấm Nhiên...

Người phụ nữ đó, ánh mắt nhìn mình, mang theo sự cảnh giác thoáng qua. Mình biết ngay, chị ta thích anh.

Lúc đó nhìn thấy chị ta, đầu óc mình cứng đờ, ý nghĩ đầu tiên dâng lên chính là muốn trốn...

Tại sao mình phải trốn chứ... Rõ ràng rất buồn, rõ ràng rất không muốn thấy anh ở bên chị ta, rõ ràng rất tức giận, nhưng mà, mình vẫn giả vờ như không có gì mà rời đi.

Lan Lan không phải nói, muốn thì phải đi giành sao... Tại sao mình lại bỏ chạy...

Bởi vì mình chỉ là một đứa em gái. Em gái của anh... Người thân thiết nhất với anh, mà cũng là người xa cách anh nhất.

Ngày 17 tháng 10, trời âm u]

...

[Bộ dạng mất hồn của mình cuối cùng cũng bị Lan Lan phát hiện. Bạn ấy biết nguyên nhân xong, liền ra vẻ không tài nào hiểu nổi, hình như ý là "ngoài đứa ngốc như mình ra thì còn ai thèm thích anh trai chứ"...

Điều này làm mình hơi bất mãn, nhưng câu nói kia của Lan Lan: "Muốn thì phải đi giành lấy" lại một lần nữa cho mình động lực.

Đúng vậy, mình nên đi giành lấy. Tình huống này vốn dĩ mình nên nghĩ đến từ sớm.

Không thể từ bỏ... Nếu không muốn hối hận cả đời...

Ngày 18 tháng 10, trời nhiều mây]

...

[Hạnh phúc đến quá nhanh, khiến người ta không kịp chuẩn bị. Vừa rồi... mình đã hôn anh trai. Hạnh phúc quá.

Có lẽ là anh muốn cảm ơn mình chuyện lần trước mang cháo đến, chiều nay anh về nhà liền nói có thể đồng ý một yêu cầu của mình. Có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút nằm trong dự đoán, vì dù sao đó cũng là anh trai mà.

Mình ở trong phòng nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra yêu cầu "để anh hôn mình một cái"... Do dự một thời gian dài, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói ra với anh trai.

Anh không từ chối, nhưng trông có vẻ rất khó xử. Nhưng nghĩ bụng "thôi kệ, đằng nào cũng vậy rồi", mình dứt khoát liều luôn, chủ động hôn anh.

Bây giờ nghĩ lại cứ như mơ, mình cũng không nhận ra nổi mình nữa, lá gan lại to như vậy... Chỉ là nhìn đôi môi dịu dàng mềm mại của anh, không kìm lòng được mà...

Gần như có thể khẳng định, đây là nụ hôn đầu của anh trai. Không khỏi thấy vui quá, hơn nữa anh trông không có vẻ gì là tức giận, là không ghét đúng không...

Quả nhiên, Lan Lan nói đúng, muốn là phải giành lấy. Mình sẽ tiếp tục cố gắng. Ngoài ra, nếu ngày nào cũng được hôn anh một cái, chắc chắn sẽ hạnh phúc chết mất.

Ngày 20 tháng 10, trời nắng]

...

[Sau bao nỗ lực, quan hệ với anh ngày càng thân thiết, đây là một chuyện đáng vui. Mẹ cũng nói, bây giờ mình càng giống một người chị gái. Con người như vậy, anh sẽ thích chứ...

Nhưng tình hình thực tế không lạc quan chút nào. Mình lén xem điện thoại của anh, phát hiện tin nhắn giữa anh và người phụ nữ tên Trần Thấm Nhiên kia ngày càng thân thiết, hoàn toàn như bạn tốt rồi.

Cứ phát triển thế này, rất có thể... Không được, tuyệt đối không được.

Cứ lo lắng nơm nớp thế này, ngay cả lúc đi học cũng không khỏi suy nghĩ, không biết anh đang làm gì... có phải đang ở bên người phụ nữ đó không...

Tuy rất sợ bị anh biết tâm ý của mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh anh và chị ta trở thành người yêu, mình đã sợ hãi tột độ. Cho nên không thể đợi thêm nữa... Nhất định phải tìm một cơ hội...

Ngày 12 tháng 11, trời nắng]

...

[Vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, nhưng bất kể đã lấy dũng khí thế nào, hạ quyết tâm ra sao, mỗi khi đứng trước mặt anh, nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh, mình lại không dám nói ra.

Mình phải làm sao đây... Rõ ràng tâm trạng ngày càng gấp gáp, ngày càng sợ hãi, mỗi ngày trôi qua đều nơm nớp lo sợ, nhưng lại không dám nói với anh. Cứ thế này, lỡ như...

Hơn nữa, nếu cứ đợi tiếp, cho dù không có Trần Thấm Nhiên, cũng nhất định sẽ có người phụ nữ khác... Không nhanh lên... sẽ hối hận cả đời...

Mình phải nhanh lên, cho dù... vì thế mà quan hệ giữa mình và anh sẽ xuất hiện vết nứt...

Ngày 17 tháng 11, trời nắng]

...

[Ngày mai anh về rồi, ngày mai anh về rồi, anh sắp về rồi... Được rồi, lần này thật sự hạ quyết tâm. Bất kể xảy ra chuyện gì, mình cũng phải nói ra. Bất kể kết quả thế nào, mình cũng phải nói ra. Bất kể anh nhìn mình thế nào, mình cũng phải nói ra.

Nhất định phải nói ra.

Hy vọng vẫn còn kịp, hy vọng anh và người phụ nữ Trần Thấm Nhiên kia chưa đến bước đó... Mong anh không có bạn gái, đứa em gái như mình, đúng là tệ thật...

Ngày 18 tháng 11, trời nắng]

...

[Cuối cùng, cũng nói cho anh biết rồi. Như trút được gánh nặng mà thở phào. Lại cưỡng hôn anh. Khi nào anh mới chủ động hôn mình đây...

Anh thật sự rất dịu dàng. Tuy miệng nói muốn biết suy nghĩ thật của anh, bảo anh lần này đừng lo lắng cho cảm xúc của mình. Nhưng thật ra trong lòng, mình vẫn thầm mong anh có thể như mọi khi, dịu dàng nhượng bộ mình... Quả nhiên mình rất tệ... con người như mình...

Anh có lẽ bị mình dọa sợ... trông hoảng loạn quá... Nhưng dù vậy, anh vẫn lo lắng cho cảm xúc của mình. Tuy không trực tiếp trả lời, nhưng có lẽ vì lo mình ở một mình sẽ sợ hãI, anh đã ôm mình ngủ chung...

Tuy vẫn rất sợ, nhưng có anh ở bên, lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Anh ở ngay trước mặt, có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của anh, nhưng mình lại cảm thấy, mình cách anh xa quá...

Ngày 20 tháng 11, trời nắng]

...

[Anh nói anh phải suy nghĩ kỹ, có phải là anh đang quyết định có nên chấp nhận đứa em gái này không... Nói thật, vừa sợ, lại vừa mong đợi... Anh sẽ trả lời thế nào...

Ngày 21 tháng 11, trời nắng]

...

[Anh... vẫn chưa trả lời... Tâm trạng bất an ngày càng mãnh liệt. Anh sẽ thế nào đây...

Ngày 25 tháng 11, trời nắng]

...

[Anh, vẫn chưa trả lời. Sợ quá. Phát hiện anh bây giờ có chút vô tình né tránh mình. Quả nhiên... là mình sai rồi sao... Sợ quá...

Ngày 30 tháng 11, trời âm u]

...

[Mình và anh là anh em... Đạo lý đơn giản như vậy, lẽ ra mình nên biết sớm... Chúng ta dù sao cũng là anh em... Rốt cuộc cũng là anh em... Anh chính là nghĩ như vậy. Mình hiểu anh như thế, lẽ ra phải nghĩ đến từ sớm... Phải rồi, lẽ ra phải nghĩ đến từ sớm...

Ngày 6 tháng 12, trời mưa]

...

Tôi lật xem từng trang, đến đây, tay tôi không khỏi khựng lại, từ từ dừng hẳn. Đây là nhật ký viết từ tuần trước. Vậy thì tiếp theo, chính là nhật ký em gái viết tối hôm qua.

Hơi do dự một chút, tôi vẫn lật sang trang tiếp theo.

[Thật là tùy hứng... Hôm qua tan học chạy sang nhà Lan Lan. Nói thật, mình nghĩ là mình điên rồi, tự buông thả bản thân mà uống rất nhiều rượu... Lần đầu tiên uống rượu, rất nhanh đã say. Lúc tỉnh dậy, đã ở trong phòng mình. Là Lan Lan đưa mình về sao...

Ngoài việc hơi nhức đầu, cũng không có gì khó chịu khác. Điều này không khỏi làm mình nhớ đến tối qua. Dựa vào ký ức có chút mơ hồ, người vẫn luôn ở bên giường chăm sóc mình, canh chừng mình, đút cho mình ăn, chính là anh trai đúng không...

Sáng nay thái độ của anh cứng rắn quá. Là anh giận rồi, như vậy ngược lại làm mình thở phào. Nhưng anh vẫn dịu dàng ân cần như vậy. Tuy giọng điệu lạnh lùng, nhưng sự quan tâm dành cho mình lại không hề giảm bớt. Từ phòng tắm đi ra, vô tình thấy anh đang ngáp. Nhìn kỹ, giữa hai hàng lông mày anh có chút mệt mỏi. Là vì tối qua đã chăm sóc mình đúng không...

Nhất thời, nước mắt suýt nữa đã không kìm được... Mình quả nhiên rất ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân, không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh. Dù vậy, anh vẫn dịu dàng ân cần quan tâm mình...

Vội vàng uống thuốc anh pha sẵn, tuy hơi đắng, nhưng lại cảm thấy rất ngọt...

Cuối cùng, sau khi anh dùng giọng điệu có chút ra lệnh bảo mình về phòng ngủ, mình gần như lập tức quay về phòng. Bởi vì giây phút tiếp theo, mình cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt cứ thế tuôn rơi...

Trốn trong chăn, mặc cho nước mắt lăn dài trên má, đột nhiên mới phát hiện, mình thật là tùy hứng. Thật tùy hứng. Lúc nào cũng vô cớ gây chuyện. Anh đối với mình còn cần phải thế nào nữa... Vậy mà mình vẫn hy vọng, muốn chiếm hữu toàn bộ con người anh. Con người như mình, tệ quá.

Lúc ở bên anh, tuy bề ngoài vẫn như mọi khi, nhưng cả hai chúng ta đều biết, đã khác rồi. Giữa chúng ta, luôn có gì đó ngăn cách... Giống như anh không hề hỏi một câu, tại sao em lại đi uống rượu. Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình, chắc chắn sẽ dạy dỗ mình còn nghiêm khắc hơn cả bố...

Hơi hoài niệm quá khứ. Sau này, sẽ cố gắng hết sức để bù đắp, bù đắp vết nứt giữa hai anh em, nỗ lực làm một cô em gái ngoan... Tuy rằng... rất không cam tâm... Nhưng, chỉ cần là mong muốn của anh, em đều sẽ cố gắng làm.

Ngày 13 tháng 12, trời nắng]

Đây chính là nhật ký con bé viết tối hôm qua...

Tôi nhìn chằm chằm vào ngày tháng, xuất thần. Hồi lâu, tôi gần như theo quán tính mà lật giấy, định lật sang trang tiếp theo, thì ngón tay hơi cứng lại, mới nhớ ra đằng sau không còn gì nữa.

Đằng sau là một trang giấy trắng. Giống hệt như tâm trạng của tôi lúc này.

Tôi nhìn đồng hồ báo thức đặt trước bàn, phát hiện đã gần mười giờ. Đọc xong nhật ký của em gái, bất tri bất giác, vậy mà đã tốn gần hai tiếng đồng hồ.

Lúc bắt đầu xem, có lẽ trong lòng tôi còn lẫn lộn kinh ngạc, vui mừng, đau lòng, và hơi ấm ngọt ngào. Nhưng đến cuối cùng, mớ tâm tư phức tạp dần dần được thu lại, chỉ còn sót lại một ý nghĩ vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ.

Nhưng rốt cuộc ý nghĩ đó là gì, tôi lại không thể nói ra được. Rất kỳ lạ. Rõ ràng biết mình nên làm gì, nhưng lại không biết cụ thể phải làm thế nào.

Tôi lật sang trang tiếp theo, nhìn trang giấy trắng, nhất thời ngây người suy nghĩ, rốt cuộc mình nên làm gì đây... Là giả vờ như chưa từng xem nhật ký của em gái, vẫn như mọi khi, hay là... đáp lại tâm ý của con bé...

Lặng lẽ suy nghĩ rất lâu, tôi phát hiện cả hai đều không được, đều không phải là điều tôi có thể chấp nhận. Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể để em gái buồn thêm nữa.

Vậy thì, chỉ còn cách...

Tôi khẽ thở ra một hơi dài, ngập ngừng, kéo ngăn kéo trước mặt ra, lấy một cây bút từ bên trong.

Mở nắp bút, khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, tôi mới phát hiện mình có rất nhiều điều muốn nói với em gái.

[Thấy những dòng này, em đừng vội, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Cứ từ từ đọc tiếp, yên tâm, không có chuyện gì xấu đâu.]

Viết xong dòng này, tôi thở phào. Những suy nghĩ trong lòng, những lời muốn nói với em gái, nhất thời tuôn trào ra.

[Đúng như em nghĩ, em gái, anh đã xem nhật ký của em. Là một ông anh đi xem trộm nhật ký của em gái, có phải em thấy anh rất vô sỉ không. Thật sự xin lỗi em. Bấy lâu nay anh cứ nghĩ mình rất hiểu em, nhưng đến bây giờ mới phát hiện, hiểu vẫn chưa đủ. Là lỗi của ông anh này.

Nói thật, xem nhật ký của em xong, anh tuy có hơi đau đầu, nhưng phần nhiều là vui. Nghĩ đến việc được em gái thích, nhất thời có chút lâng lâng.

Cho nên, con bé ngốc này, tuy anh không thể đáp lại em điều gì (cụ thể), nhưng anh hứa, từ bây... giờ, chỉ cần em không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không qua lại với bất kỳ cô gái nào khác. Ngay cả mập mờ cũng không có.

Đương nhiên, không phải anh vì nghĩ cho em nên mới nói vậy đâu nhé, đây là suy nghĩ thật lòng nhất của anh, cho dù em có phản đối, cũng sẽ không thay đổi.

Với lại, sau này có tâm sự gì, nhất định phải nói với anh. Nếu em không nói, anh sẽ cảm thấy mình là một ông anh rất tồi tệ. Cho nên, van em đấy.

Lâm Đông Huy, 14.12.]