Chương 54: Quật cường
Hẻm Núi Thần Ma.
Khi Đoàn đội thứ 4 bị diệt đoàn, Báo Săn vốn đang vui vẻ liền cũng không vui nổi nữa.
Báo Săn thuộc loại người nhìn thì thô kệch nhưng thực tế tâm tư cẩn trọng.
Nếu không thì cũng sẽ không đoán ra kế hoạch của An Đồ.
Dù hiện tại xuất hiện ở Hẻm Núi Thần Ma, hắn cũng luôn giữ khoảng cách nhất định với Ngu Cơ và Cá Hề.
Vốn định đi ra đắc ý một đợt trước mặt Bệnh Viện Tâm Thần, chờ Bệnh Viện Tâm Thần bị phán định thất bại trò chơi, hoặc Thiên Hình của mình thắng lợi.
Kết quả thì sao?
Bây giờ rõ ràng toàn bộ hỏng bét.
Báo Săn rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng không có nghĩa là tự tin đến mức cho rằng có thể đánh thắng được Bệnh Viện Tâm Thần.
Sau khi thấy thế cục không ổn, hắn liền định chuồn đi: “Ha... Ha ha... ” Tiếng cười không còn sảng khoái, mang theo vài phần lúng túng.
“Tiểu mỹ nhân và đại mỹ nhân... Có đồng đội gọi lão ca ta đi trợ giúp...”
“Ta liền không ở đây quấy rầy nữa, quay đầu trò chơi kết thúc nhất định kết bạn, chúng ta lại tiếp tục tán gẫu nhé!” Nói là kết bạn, thực tế kết cái quỷ?
Ngoài miệng hùa theo, chạy trốn trước đã.
Báo Săn nói xong liền ra hiệu cho hơn ngàn Ác Ma cao cấp mang theo, định để chúng lên tấn công hai người Bệnh Viện Tâm Thần, còn mình thừa cơ chuồn đi.
Nhưng vừa mới xoay người, lại phát hiện Ác Ma cao cấp bên cạnh chẳng những không đi tấn công Ngu Cơ, Cá Hề mà ngược lại còn vây lấy mình.
Sắc mặt Báo Săn ngày càng kém, nhớ tới những mãnh thú trung lập xung quanh hẻm núi đều bị Ngu Cơ khống chế, lập tức cũng liền hiểu được.
Quả nhiên, Bệnh Viện Tâm Thần sẽ không thả mình đi đơn giản như vậy.
Nghĩ tới đây, Báo Săn định liều mạng!
Thiên phú trò chơi của hắn là tăng cường tố chất thân thể, năng lực hồi phục trên diện rộng.
Phối hợp với thẻ bài tích trữ, lực bộc phát trong thời gian ngắn cực mạnh, tốc độ di chuyển cực nhanh, chạy trốn cũng không phải là không thể.
Nghĩ tới đây, Báo Săn đã lấy ra một tấm thẻ bài SSR.
Cắn răng: “Liều mạng!”
“Dời...”
Nhưng mà, ngay khi Báo Săn vừa định phát động thiên phú trò chơi và thẻ bài.
Cạch ——!
Theo một tiếng vang cực nhỏ.
Tấm thẻ bài màu vàng trong tay hắn rơi xuống đất khi chưa kịp sử dụng.
Báo Săn vốn định chạy trốn, bây giờ đứng tại chỗ, đôi mắt vốn tràn đầy sức sống giờ đã bị sương mù đỏ bao phủ, có vẻ hơi quỷ dị.
Không nhúc nhích, tựa như con rối giật dây.
Và sau lưng Báo Săn truyền đến tiếng cười duyên của Ngu Cơ: “Ha ha ha... Soái ca.”
“Nhìn thiếp thân nửa ngày, cứ đi thẳng như thế chẳng phải là quá vô trách nhiệm sao?”
Theo giọng nói của Ngu Cơ, Báo Săn xoay người lại, bộ dáng đã từ tê liệt chuyển sang hưng phấn bệnh hoạn.
Đó là một loại cảm giác hưng phấn không bình thường, phảng phất như tín đồ cuồng tín tà giáo.
Báo Săn khát vọng nhìn Ngu Cơ, thở hổn hển, hưng phấn nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm! Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
“Xin hãy để tôi tới gần ngài, tôi nguyện ý trả giá tất cả vì ngài!”
Ngu Cơ ngồi trên vai vượn đen, nhìn Báo Săn với thái độ hoàn toàn khác biệt trước đó, trong mắt mang theo vài phần hứng thú, ngón tay đặt ở bên môi: “Vừa mới nói muốn đi...”
“Bây giờ lại muốn tới gần ta, gọi thế nào là chịu trách nhiệm?”
“Miệng lưỡi đàn ông a ~ Hắc hắc.”
“Bất quá, thiếp thân cũng là người độ lượng.” Ngu Cơ hài hước nhìn Báo Săn, “Chỉ là, ngươi thật sự nguyện ý trả giá tất cả vì ta sao?”
Sương mù đỏ trong mắt Báo Săn ngày càng đậm, nghe vậy vậy mà quỳ xuống đất, gào lên với Ngu Cơ: “Tôi nguyện ý! Tôi cái gì cũng nguyện ý!”
Ngu Cơ liếm ngón tay bên môi, hơi nghiêng đầu: “Ta nghe nói trái tim sau khi rời khỏi cơ thể sẽ tiếp tục đập trong 30 giây.”
“Khanh khách, thiếp thân muốn nhìn trái tim của ngươi ~”
Rõ ràng là lời nói vô lý, nhưng Báo Săn nghe vậy lại phảng phất như thần dụ.
Hắn quỳ trên mặt đất, hưng phấn gật đầu thở hổn hển.
Khoảnh khắc tiếp theo, tay phải Báo Săn dần biến hình.
Lông tóc trên mu bàn tay tăng nhiều, hình dáng tay dần dài ra, trở nên ngày càng giống móng vuốt mãnh thú!
Và sau khi tay phải hiện ra trạng thái thú, rõ ràng mang theo tính công kích cực mạnh, Báo Săn không chút do dự, toàn lực móc móng vuốt sắc bén về phía trái tim mình!
Phập ——!
Máu tươi tung tóe, một bộ phận ấm áp nào đó đã bị Báo Săn sống sờ sờ lôi ra khỏi cơ thể một cách thô bạo.
Máu phun ra từ cơ thể, tràn ra từ miệng.
Nhưng trên mặt Báo Săn từ đầu đến cuối đều mang thần sắc hưng phấn.
Rõ ràng dấu hiệu sự sống ngày càng thấp, nhưng sương mù đỏ trong mắt hắn cũng không giảm bớt.
Hắn giơ vật trong tay lên, bò về phía Ngu Cơ, kéo theo vệt máu đầy đất.
Chỉ là, chưa bò được mấy bước, liền theo tiếng “bịch” một cái.
Hắn ngã xuống đất, không còn bất kỳ động tĩnh nào.
『 Đinh linh. 』
『 Đoàn đội thứ 3 tử vong 1 người chơi, 1 người chơi tử vong cao cấp. 』
『 Số lượng người chơi của đoàn đội thứ 3 trong màn chơi này: 5/8. 』
『 Tổng điểm tích lũy trước mắt của toàn viên đoàn đội thứ 3: Điểm phổ thông -6000, điểm cao cấp -3000. 』
Ở đây cần nói thêm, bản thân Đoàn đội thứ 3 có 7 người, nhưng phân thân nhân cách cụ hiện từ thiên phú trò chơi của Tô Cách được tính là người chơi độc lập, được hệ thống thừa nhận.
Cho nên tổng số người hiện tại của Đoàn đội thứ 3 hiển thị không phải 7 người ban đầu mà là 8 người.
Và người chơi cao cấp Báo Săn của Đội 3 Thiên Hình liền bị Ngu Cơ giết chết trong tình huống ngay cả thiên phú và thẻ bài của mình cũng chưa kịp dùng.
Cá Hề tận mắt chứng kiến Báo Săn chết đi mà không có cơ hội phản kháng, không khỏi chép miệng, chán ghét nói: “Xùy!”
“Thực sự là ác liệt!”
Cá Hề vô cùng chán ghét tính cách mê hoặc lòng người, trêu đùa và giày vò người khác với tư thế cao cao tại thượng của Ngu Cơ.
Ngu Cơ ngược lại không để ý, vuốt lại mái tóc dài, nhìn Cá Hề đang khinh thường, cười khẽ: “Khanh khách, sao có thể nói là ác liệt chứ ~”
“Đây là ban thưởng.”
“Có thể chết đi trong hạnh phúc, cam tâm tình nguyện.”
“Chẳng phải là kiểu chết tốt nhất trong trò chơi tử vong sao?”
Cá Hề vẫn đang nhanh chóng lắp ráp thiết bị bay, đầu cũng không ngẩng lên: “Chà đạp nhân cách và tôn nghiêm, cho sự thỏa mãn giả tạo.”
“A... Cũng không biết ngượng mà tự xưng là hạnh phúc, tự xưng là cam tâm tình nguyện!”
Cá Hề xưa nay không nói chuyện tử tế với Ngu Cơ, bao giờ cũng tràn đầy mùi thuốc súng.
Ngu Cơ cũng không thèm để ý, nhìn vào mắt Cá Hề với vẻ nghiền ngẫm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em gái ngươi làm sao bây giờ?”
Cá Hề: “Không cần tới thăm dò tôi.”
“Nó chết là tự tìm!”
“Ha ha... Ván chơi này tôi sẽ không quan tâm nó.”
“Muốn lợi dụng Cá Hề tôi, đơn giản nực cười!” Cá Hề không nhìn vào đôi mắt lập lòe tia sáng băng lãnh của Ngu Cơ, dường như đã hạ quyết tâm gì đó.
Ngu Cơ nghe vậy hiểu rõ gật đầu: “A... Thì ra là thế sao?”
“Ta hiểu... Ta hiểu...”
“Hì hì, vậy ngươi cố lên nhé ~”
Ngu Cơ nói xong, nhìn thời gian hệ thống.
Bây giờ là 10 giờ 14 phút, khoảng cách đến khi nhiệm vụ ẩn cấp S+ 『 Số Mệnh Địch 』 mở ra cũng chỉ còn lại 6 phút.
Ngu Cơ: “Thời gian hoàn toàn đủ, chờ một chút làm nhánh Ma Tộc nhé.”
Ngu Cơ nói, hai tay ôm mặt, cười nhìn về phía Cá Hề: “Nhánh Ma Tộc có muốn tỷ tỷ giúp ngươi một chút không?”
Cá Hề nghiêng đầu: “Nhánh Ma Tộc tôi không làm, cô làm đi.”
Ý nghĩ của Cá Hề rất đơn giản.
Trước đó Ngu Cơ cứu mình một mạng, cho nên phần thưởng tích phân phong phú này, thậm chí có thể có phần thưởng đặc biệt nhiệm vụ ẩn S+, nhường cho Ngu Cơ hoàn thành.
Mặc dù Cá Hề không phải người phân rõ phải trái, nhưng bản thân cũng có sự ngạo khí của mình.
Ngoài miệng không thừa nhận Ngu Cơ cứu mình, không phục, nhưng cũng không nguyện ý thật sự nợ cô ta!
Ngu Cơ gật đầu, ngược lại cũng không phản đối.
Khi Báo Săn vừa chết, nhiệm vụ nhánh sẽ sớm mở ra, Ngu Cơ cuối cùng cũng nhìn về phía Thi Tinh Lan đang bị ghim trên vách đá.
Đoàn đội thứ nhất chưa truyền đến tin tức giảm quân số mới, Thi Tinh Lan vẫn chưa chết.
Trước đó bận chơi với Cá Hề, chơi với Báo Săn nên không để ý tới Thi Tinh Lan.
Bây giờ không có việc gì làm, cũng liền định quản lý Thi Tinh Lan, giết chết cô trước.
Ngu Cơ: “Tiểu đối đầu của ngươi đâu? Muốn tự mình ra tay giết không?”
Cá Hề nhìn Thi Tinh Lan, lắc đầu, cũng không nói nhiều.
Có thể chiến đấu với mình đến trình độ này, Cá Hề cũng không ghét Thi Tinh Lan.
Chỉ có điều so với để Ngu Cơ giết chết, Cá Hề chắc chắn càng muốn tự tay giết chết Thi Tinh Lan.
Nhưng cũng giống như trước đó, điểm Ngu Cơ cho không, cô không cần!
Phải biết giết chết người chơi trò chơi, ngoại trừ hệ thống cho điểm tích lũy đoàn đội, bản thân còn có thể nhận được một lần điểm tích lũy cá nhân.
Điểm tích lũy trò chơi tử vong, càng về sau càng quan trọng.
So với việc tranh thủ thêm thời gian nghỉ ngơi ở thế giới thực, đối với người chơi cao cấp mà nói, dùng điểm tích lũy tăng cường bản thân quan trọng hơn.
Ngu Cơ nhìn thái độ của Cá Hề cũng không khách khí, nhẹ nhàng nhảy xuống từ vai vượn đen.
Lấy từ trong hệ thống ra một chai rượu vang đỏ, rót một ít vào ly đế cao trên tay, sau đó cất rượu vang vào hệ thống.
Cô ta hứng thú đi về phía Thi Tinh Lan.
Thi Tinh Lan giờ khắc này đã mất hai chân, mất đi vị giác, xương bả vai bị Ly Thiên Kiếm xuyên qua ghim trên vách đá.
Cơ thể tiêu hao nghiêm trọng, máu trôi đi lượng lớn.
Bây giờ còn chưa chết đã là một chuyện rất vượt qua lẽ thường.
Ngay từ đầu đã không có chút động tĩnh nào, nhìn dường như là hôn mê rồi.
Ngu Cơ đi tới trước mặt Thi Tinh Lan, cũng không vội vã giết chết cô, mà quan sát kỹ một chút.
Ngu Cơ: “Khả năng tính toán và năng lực chiến đấu đều rất tốt, là người chơi ưu tú hiếm thấy.”
“Ừm, không thuộc tổ chức trò chơi tử vong nào, lại là cô bé đáng yêu, thực sự rất khiến ta thích ~”
“Nếu như là ván chơi bình thường, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Dù sao, tương lai có thể sẽ xảy ra chuyện thú vị.”
“Chỉ là đáng tiếc.”
“Ván này là chiến đấu đoàn đội, đoàn đội của ngươi nhất định sẽ thua.”
“So với việc bị hệ thống gạt bỏ hoặc bị Trùng Muội ăn hết.”
“Ừm ~ Quả nhiên vẫn là để ta giết chết ngươi đi!”
Ngu Cơ nói, hơi ghé sát vào tai Thi Tinh Lan, môi đỏ mấp máy, nhẹ nói: “Ngươi biết không?”
“Tiểu khả ái bên kia không thắng được ngươi, kỳ thực trong lòng vô cùng không phục.”
“Ta à, cảm thấy việc khiến trong lòng nó khó chịu là một chuyện vô cùng thú vị.”
“Ta biết, kỳ thực ngươi cũng chưa ngất đi.”
“Yên tâm đi, ta sẽ để ngươi chết trong hạnh phúc.”
Đồng thời với lúc Ngu Cơ nói chuyện, sương mù đỏ trong mắt cô ta cũng càng đậm đặc.
Và trong sương mù kia, thân ảnh Thi Tinh Lan cũng hoàn toàn bị phản chiếu vào, phảng phất như bị quấn chặt, không cách nào tự kiềm chế!
“Thiên phú trò chơi cấp S: Mị Hoặc, chủ động phát động.”
Thiên phú trò chơi của Ngu Cơ là cấp S, hơn nữa là cấp cao nhất trong các thiên phú cấp S.
Mị lực đề cao, khiến đại bộ phận sinh vật nhìn về phía mình đều tăng tốc độ bài tiết dopamine trong não, sinh ra ảo giác thích mình.
Đây là một hiệu quả bị động, từ khi có thiên phú này liền luôn có hiệu lực.
Nếu chủ động sử dụng, có thể chỉ định người chơi, NPC, người thế giới thực hoặc sinh vật đang nhìn chăm chú mình trong phạm vi nhất định chịu hiệu lực, hiệu quả tăng lên trên diện rộng.
Tác dụng phụ và cái giá phải trả của thiên phú này chính là giống như Cá Hề nói trước đó.
Ngu Cơ sẽ không thật sự động lòng với bất kỳ ai, cơ thể và nội tâm đều mất đi tuyệt đại bộ phận dục vọng.
Kỳ thực việc Ngu Cơ trêu đùa Cá Hề, nội tâm cũng sẽ không nhận được cảm giác vui vẻ chân chính.
Cô ta chỉ đang cố tình tìm kiếm một số việc để làm, cưỡng chế bản thân đi hoàn thành, phòng ngừa việc đánh mất bản thân do thiếu hụt dục vọng.
Bây giờ khi Ngu Cơ chủ động sử dụng thiên phú trò chơi, Thi Tinh Lan cũng dần dần ngẩng đầu lên.
Chỉ có điều, so với biểu cảm cuồng nhiệt chờ đợi Ngu Cơ ra lệnh.
Thứ nghênh đón Ngu Cơ là lưỡi dao sắc bén của thanh chủy thủ đột nhiên xuất hiện trong tay Thi Tinh Lan!
Bên tai truyền đến giọng nói vô cùng quật cường của Thi Tinh Lan.
“Cút!”
