Chương 38: Nữ thần chiến thắng
Ngay khi Y Mặc vừa bận rộn xong, nhìn thấy Shiro đã thả lỏng, cô bé đột nhiên đưa qua một tờ giấy.
『 Súng 』
Trên đó chỉ viết đơn giản một chữ.
Y Mặc hỏi: “Em muốn súng?”
Shiro gật đầu.
Từ lúc trò chơi bắt đầu đến giờ, ngoại trừ việc dính lấy Y Mặc, Shiro dường như không làm bất cứ điều gì liên quan đến trò chơi.
Cũng không đúng, khi ván game này vừa bắt đầu, Shiro không biết đã làm gì khiến cây 『 Ngọn giáo Nhân Hoàng 』 bay vút lên trời, biến mất khỏi tầm mắt của người chơi và NPC, gây chấn động tất cả mọi người, đồng thời giáng một đòn mạnh vào trái tim yếu ớt của lão Quốc vương khiến ông ta “hẹo” ngay tại chỗ!
Cho đến tận bây giờ, Y Mặc vẫn không biết vì sao Shiro lại tham gia trò chơi tử vong.
Không biết cấp độ APP trò chơi tử vong cụ thể của cô bé là bao nhiêu, đã tham gia bao nhiêu ván chém giết.
Nhưng trong mắt Y Mặc, năng lực của em gái tuyệt đối là đỉnh cao, sẽ không kém cỏi!
Y Mặc hiểu rõ hơn ai hết, tư duy phán đoán và trí nhớ của em gái mình chắc chắn thuộc hàng top!
Mặc dù vậy, không có nghĩa là khi em gái ở bên cạnh, người làm anh như hắn lại muốn để em gái mạo hiểm.
Đây là tâm lý bảo vệ theo bản năng của một người anh, không liên quan gì đến thực lực cụ thể của Shiro.
Nhưng giờ Shiro đã nói vậy, Y Mặc vẫn giao khẩu súng duy nhất còn lại trong hệ thống, khẩu Desert Eagle mà ván nào anh cũng đổi, cho Shiro.
Hiện tại Shiro đang mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, không có chỗ để đồ.
Sau khi nhận lấy khẩu Desert Eagle, cô bé bỏ trực tiếp vào một cái túi nhỏ bên hông váy.
Nói ra thì rất thú vị, vì chiếc váy trắng đó khá mỏng manh, nhẹ nhàng.
Cái túi không lớn chỉ chứa được phần đầu súng, khiến hơn nửa thân súng lộ ra ngoài.
Trọng lượng của khẩu Desert Eagle làm chiếc váy dây căng ra, khiến đường cong cơ thể của Shiro hiện lên lờ mờ.
Shiro mặc loại nội y thiếu nữ có dây mỏng buộc sau cổ, trông có vài phần đáng yêu.
Dù sao cũng đã mấy năm không gặp, cho dù là Shiro, dáng người cũng đã nảy nở hơn trước vài phần.
Mặc dù cô bé vẫn thuộc tạng người mảnh khảnh.
Y Mặc cũng vì muốn tránh hiềm nghi, theo bản năng dời ánh mắt đi, không nhìn chằm chằm vào em gái mình.
Sau khi đưa súng cho Shiro, Y Mặc thuận miệng dạy cô cách sử dụng.
Mặc dù Y Mặc cảm thấy Shiro hẳn là biết dùng, nhưng anh vẫn dạy.
Shiro cũng thực sự lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Ở đây phải nói thêm, Y Mặc dù đã đổi rất nhiều vũ khí, nhưng đa số đạn dược vũ khí không còn trên người anh mà đã đưa cho Thi Tinh Lan.
Ví dụ như AWP, RPG, trực thăng vũ trang, các loại đạn dược...
Mặc dù xe tăng vũ trang vẫn còn trên người, nhưng thứ này tốc độ di chuyển rất chậm, mục tiêu lại lớn, thực sự không thích hợp để sử dụng.
Nói trắng ra, con liệt diễm điểu - thú triệu hoán đặc biệt của Ninh Vũ Vũ, tuyệt đối thực dụng hơn xe tăng vũ trang rất nhiều trong ván game này.
Lúc này Ninh Vũ Vũ đang làm gì?
Ninh Vũ Vũ được coi là linh vật của đội ngũ Người Chết, là Nữ thần chiến thắng.
Khác với vẻ hổ báo cáo chồn lúc Y Mặc mới gặp lần đầu, cô nàng lại đi thăm hỏi và cổ vũ những Người Chết còn sống sót.
Mặc dù bình thường Ninh Vũ Vũ phần lớn thời gian rất không đáng tin cậy, nhưng cũng không thể phủ nhận, vào thời điểm mấu chốt cô không hề "xe tuột xích", là kiểu người rất nỗ lực và thực tế.
Tuy nhiên, Ninh Vũ Vũ đi thăm hỏi đã được một lúc lâu, sao vẫn chưa về?
Y Mặc đang nghĩ ngợi thì định đi xem Ninh Vũ Vũ thế nào.
Kết quả không đợi được Ninh Vũ Vũ, lại chờ được một thiếu nữ khác.
Công chúa thứ 11 Millie, người từng có duyên gặp mặt Y Mặc một lần tại quán rượu ở Vương Thành!
Millie mặc một bộ áo choàng mục sư màu trắng, thận trọng đi tới trước mặt Y Mặc, chớp chớp mắt, đưa qua hai cái bánh mì: “Ăn chút gì không?”
Y Mặc nhìn dáng vẻ thận trọng của Millie, cũng không biết cô nàng muốn làm gì.
Mặc dù không có khẩu vị, nhưng anh vẫn nhận lấy.
Đưa thử cho Shiro, cô bé không nhận, có vẻ không muốn ăn.
Y Mặc cũng không miễn cưỡng, tự mình cắn một miếng, hỏi Millie: “Bánh mì không có độc đấy chứ?”
Millie nghe vậy sững sờ, bĩu môi, tức giận nói: “Làm sao có thể có độc!”
Y Mặc nhìn bộ dạng của Millie không khỏi buồn cười: “Trong danh sách của tôi căn bản không có tên cô.”
“Ai biết cô có phải trà trộn vào làm đặc vụ gì đó không.”
“Thôi, bỏ đi.” Chắc cô nàng cũng khó mà hiểu được ý nghĩa của từ "đặc vụ".
“Cô không ở Vương Thành cho yên ổn, đi theo chúng tôi ra ngoài làm gì?”
“Tôi nhớ lần đầu gặp mặt, rõ ràng cô mặc giáp chiến sĩ, sao đột nhiên lại chuyển nghề thành mục sư rồi?”
Millie nghe vậy nhìn xuống bộ áo mục sư của mình, giải thích: “Thiên phú ma pháp và thiên phú trị liệu gia hộ của tôi đều rất tốt.”
“Bộ đồ trước kia là để phòng khi trên chiến trường bị Vong Linh chém tới thì có thể đỡ được chút ít vào chỗ hiểm.”
“Lần này phá vây mặc giáp không tiện, nên dĩ nhiên là mặc áo mục sư bình thường.”
“Chuyện đó... lời anh nói trước kia không sai.”
“Tôi cho rằng đi theo anh tìm sức mạnh Thần Tộc, tìm kiếm sức mạnh to lớn để Nhân tộc có thể tự cứu mình mới là cách tốt nhất để giải quyết khốn cảnh của nhân loại!”
“Cho nên, tôi liền bảo Alvine biên chế tôi vào đội...”
“Còn tên thì tôi sợ Đại Hiền Giả nhìn thấy sẽ phản đối, nên dùng tên giả.”
Y Mặc nói: “Cô cũng chỉ lừa được người mắt kém như Hắc Thiên thôi! Chứ không lừa được Đại Hiền Giả đâu.”
“Nếu không thì danh hiệu Đại Hiền Giả của người ta cũng chỉ là hư danh.”
“Vậy, cô tới đây làm gì?”
Millie bị Y Mặc hối thúc, rõ ràng có chút ngượng ngùng, do dự một chút rồi nói: “Cái đó...”
“Bài diễn thuyết trước trận chiến của anh rất đặc sắc!” Trong mắt cô ánh lên vài phần ngưỡng mộ, rồi cô ngượng ngùng vò vò áo mục sư, “Chuyện là... trước kia tôi cho rằng anh không tốt, là tôi trách oan anh!”
“Xin lỗi!”
Millie nói xong, đột nhiên cúi gập người 90 độ về phía Y Mặc, vô cùng trang trọng.
Quả thực, qua lần tiếp xúc trước, Y Mặc biết Millie là người nghiêm túc.
Giờ đột nhiên cô đối xử với anh như vậy, Y Mặc cũng không quá bất ngờ.
Y Mặc xua tay tùy ý nói: “Chuyện đó không quan trọng, tôi không quan tâm mấy thứ đấy.”
“Chỉ cần có thể thuận lợi tìm được sức mạnh Thần Tộc, cứu vớt Nhân tộc các cô là được!”
Millie nghe vậy đứng thẳng dậy, hai tay nắm chặt thành quyền: “Ừm!”
“Chúng ta nhất định có thể!”
“Cái đó... tôi tới là muốn nói với anh...”
“Ngài Sora!”
“Đừng quá áp lực, sự hy sinh của mọi người sẽ không uổng phí, nhất định sẽ lấy được sự thừa kế của Thần Tộc!”
Millie mặc áo mục sư, đầu đội một chiếc mũ trắng nhỏ, mái tóc vàng óng cột đuôi ngựa thả sau lưng, vầng trán cao xinh đẹp lộ ra ngoài, đôi mắt to tròn thần thái sáng láng nhìn Y Mặc, trông có vài phần đáng yêu.
Nói xong, Millie gãi gãi má: “Chuyện là... tôi biết anh cũng muốn trở về thế giới cũ.”
“Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp các vị Dũng giả tìm cách trở về!”
“Tôi thề!” Millie giơ tay lên, vô cùng thận trọng.
“Vậy, tôi không quấy rầy nữa!”
“Ngài Sora, nếu anh có chuyện gì, hoặc trong lòng có khúc mắc, cũng có thể tới tìm tôi, nói với tôi!”
Millie nói, đặt tay lên ngực, tỏa ra hào quang mẫu tính: “Tôi sẽ lắng nghe!”
“Nếu thực sự uất ức, muốn phát tiết, thì anh cứ coi như...”
Không đợi Millie nói hết câu, Y Mặc đã giơ tay lên hỏi: “Có thể ngủ với cô không?”
Lúc Millie nói chuyện, thần sắc đặc biệt chuyên chú và nghiêm túc, thực sự có cảm giác như một nữ tu sĩ của giáo hội.
Nhưng nghe câu nói của Y Mặc, cô lại một lần nữa ngẩn người.???
Ngủ... với tôi?!!!
“A ——!”
Đợi Millie phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, theo bản năng lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy hoảng loạn.
Nhìn trái, nhìn phải, chính là không dám nhìn thẳng vào Y Mặc.
“Cái này cái này cái này... cái kia... cái kia...”
Millie vốn định nói: có thể lấy mình làm bao cát trút giận, mắng mỏ trách cứ!
Làm sao ngờ được vị Dũng giả đại nhân vừa mới trở nên cao lớn trong mắt mình không lâu, lại đột nhiên thèm khát thân thể mình!
Lập tức cô nói năng lắp bắp, não bộ đình trệ, nói năng lộn xộn: “Cái kia... Dũng giả và Công chúa kết hôn cũng không phải không có tiền lệ... nhưng mà... chúng ta cũng chưa tìm hiểu nhau nhiều... hơn nữa bây giờ đang chiến tranh...”
Phụt ——!
Y Mặc nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Millie, nhất thời không nhịn được cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của Y Mặc, nhìn thấy dáng vẻ cười cợt của anh, Millie mới bĩu môi, phồng má giận dỗi: “Ngài Sora, anh lại bắt nạt người ta!”
Rất rõ ràng, Y Mặc đang trêu chọc Millie.
Millie thuộc kiểu người rất thông minh, tự nhiên nhận ra ngay.
Y Mặc thì không để ý: “Được rồi được rồi, tôi cũng không phải bệnh nhân, cũng không phải quái vật, trước mặt tôi không cần thiết phải căng thẳng và cẩn thận như vậy.”
“Cũng không cần cô an ủi, quản tốt bản thân, chú ý đừng để chết là được.”
“Tôi nghỉ ngơi một lát.”
Y Mặc không biết các công chúa ở Vương Thành có phải đều đặc biệt thích quan tâm, động viên người khác hay không.
Giờ Millie cố ý tới dỗ dành anh, ngược lại khiến trong lòng anh thực sự thả lỏng hơn vài phần.
Nhưng anh cũng không định trò chuyện nhiều với Millie, liền ra lệnh đuổi khách.
Millie cũng không muốn quấy rầy quá nhiều, gật đầu: “Ngài Sora nghỉ ngơi nhé!”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhưng đi được nửa đường, cô lại không nhịn được quay lại nhìn Y Mặc dưới ánh trăng, lẩm bẩm: “Nếu như Nhân tộc thực sự được cứu... thì cũng không phải là không được...”
Nói đến đây, khuôn mặt Millie không khỏi ửng đỏ, cô nhịn không được dùng sức vỗ hai cái vào má mình. Theo hai dấu tay hồng nhạt hiện lên, Millie mới hoàn toàn hồi thần, có chút vội vàng chạy đi.
Ở một bên khác.
Ninh Vũ Vũ đang làm gì?
Ninh Vũ Vũ đang chơi cùng Lola.
Lola là ai?
Là em gái của Tiểu Jack ở khu ổ chuột.
Tiểu Jack cùng em gái, và cả thiếu niên tóc đỏ kia đều đã thành công sống sót.
Có đôi khi sự đời là thế.
Người càng lợi hại, vì trách nhiệm càng nặng nên càng thích xông lên trước, rồi anh dũng hy sinh.
Còn những thiếu niên thanh niên như họ, rõ ràng thực lực không mạnh bằng, lại sống đến cuối cùng.
Mặc dù trong suốt quá trình họ góp sức cũng không nhiều.
Nhưng nếu may mắn thực sự có thể sống đến cuối, khi họ đầu bạc răng long, những sự tích anh hùng năm xưa sẽ tiếp tục được truyền tụng từ miệng họ đến đời con, đời cháu.
Cho đến khi những câu chuyện từng gây chấn động lòng người dần phai nhạt theo năm tháng, hoặc xuất hiện những truyền thuyết mới.
Lúc này, Tiểu Jack và thiếu niên tóc đỏ đang ngồi trên tảng đá, vừa ăn bánh mì vừa tán gẫu.
Thiếu niên tóc đỏ: “Khu ổ chuột chúng ta đi ra, lại chỉ còn ba người chúng ta...”
“Ngay cả lão Jack cũng...”
Tiểu Jack nghe vậy nghiến răng: “Đừng nhắc tới lão pháp sư đó nữa, tao tức chết mất!”
“Rõ ràng đã từng ấy tuổi rồi, còn cứ cố chấp...”
Thiếu niên tóc đỏ nhìn dáng vẻ giận dữ xen lẫn tự trách của Tiểu Jack, lắc đầu, không nói gì thêm.
Nhưng nhớ tới lời Tiểu Jack nói trước khi xuất chinh, rằng chuẩn bị xông ra khỏi vòng vây rồi bỏ trốn, cậu nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Đúng rồi... cậu còn định rời đi không?”
“Bây giờ thì chắc là an toàn rồi...”
Thiếu niên tóc đỏ và Tiểu Jack lớn lên cùng nhau, nếu Tiểu Jack thực sự muốn chạy, cậu cũng sẽ không ngăn cản.
Tiểu Jack nghe vậy, nhìn về phía Ninh Vũ Vũ và Lola cách đó không xa, cắn mạnh một miếng bánh mì: “Chạy cái gì mà chạy?”
“Tao mang theo em gái, chạy có lại Ác Ma và Vong Linh không?”
“Tiếp tục ở lại trong đội ngũ mới an toàn!”
“Yên tâm đi, ai cũng không đuổi được tao đi đâu!”
Nghe Tiểu Jack nói vậy, thiếu niên tóc đỏ không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Ừm, quả nhiên chứng kiến những trận chiến như thế, cậu cũng bị cảm động giống tôi nhỉ?
Thiếu niên tóc đỏ suy nghĩ, đưa nắm đấm ra phía Tiểu Jack: “Ừm, cùng đi tìm sức mạnh cứu vớt Nhân tộc, cùng nhau sống sót nhé!”
Tiểu Jack nhìn thiếu niên tóc đỏ tràn đầy khí thế "wibu", không thèm đưa tay ra, khinh thường nói: “Lớn tướng rồi còn nói mấy lời xấu hổ thế à?”
“Biết rồi biết rồi, tao mới không chết đâu!”
Thiếu niên tóc đỏ cười, thu hồi nắm đấm, không nói thêm gì nữa.
Cả hai cùng nhìn về phía Ninh Vũ Vũ và Lola.
Lola là một bé loli, Ninh Vũ Vũ cũng là một "bé loli" (dáng người).
Khác biệt là Lola là bé gái tóc vàng, ăn mặc rất mộc mạc.
Còn Ninh Vũ Vũ mặc bộ váy do thợ may giỏi nhất Vương Thành chế tác, đeo những món trang sức lấp lánh chói mắt.
Lúc này Ninh Vũ Vũ ngồi trên tảng đá, Lola ngồi trên đùi cô, hai người thì thầm to nhỏ.
Lola hỏi: “Nữ thần, nữ thần, chị nói xem chúng ta có được cứu không?”
Ninh Vũ Vũ khẳng định chắc nịch: “Đương nhiên là có thể!”
Lola là loli thực sự, vô cùng ngây thơ, nghe vậy lộ ra nụ cười vui vẻ: “Vậy thì tốt quá rồi!”
“Cảm ơn chị Nữ thần và Dũng giả đại nhân!”
Ninh Vũ Vũ lắc đầu: “Chị cũng chỉ là người bình thường, tuổi hơi lớn hơn Lola một chút, gọi chị là chị được rồi!”
Lola lắc đầu quầy quậy: “Vậy không được, Lola là người nghèo hạ đẳng, được nói chuyện với chị Nữ thần đã là vui lắm rồi!”
“Sao có thể không tôn trọng chị Nữ thần được chứ?”
Ninh Vũ Vũ vuốt ve tóc Lola: “Ai nói Lola là người nghèo hạ đẳng?”
“Lola vừa dũng cảm vừa đáng yêu, là tiểu nữ thần trong lòng chị!”
Lola nghe vậy lại có chút ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt ánh lên vài phần ước mơ: “Lola... cũng có thể trở thành nữ thần giống như chị sao?”
Ninh Vũ Vũ nhìn gương mặt non nớt ấy, cười nhẹ nhưng nói rất nghiêm túc: “Đương nhiên là có thể!”
“Có lẽ chúng ta không lợi hại như các chú trong đội Người Chết, nhưng lại có thể ủng hộ họ ở hậu phương, quan tâm họ.”
“Để họ biết rằng, luôn có người ở phía sau họ!”
“Lola vừa đáng yêu lại thông minh, nhất định có thể trở thành một nữ thần thực sự, luôn ở phía sau khích lệ và sưởi ấm cho mọi người!”
Ninh Vũ Vũ nói xong, tháo một chiếc trâm cài tóc lấp lánh trên đầu mình xuống, thận trọng cài lên đầu Lola.
Ninh Vũ Vũ: “Ừm, trông rất đẹp!”
“Em bây giờ đã nhận được sự truyền thừa của Nữ thần chiến thắng, là Nữ thần chiến thắng thực tập!”
“Chỉ cần tiếp tục nỗ lực, Lola sau khi lớn lên nhất định cũng có thể trở thành Nữ thần chiến thắng trong lòng mọi người!”
Đối với chiếc trâm cài tóc mà Ninh Vũ Vũ tặng, Lola vừa mừng rỡ lại vừa ngượng ngùng.
Cô bé coi nó như bảo vật quý giá nhất, chạm cũng không dám chạm mạnh, chỉ sợ làm hỏng sự truyền thừa mà Nữ thần đã trao cho mình.
Sau một hồi kích động, cô bé tò mò hỏi: “Chị Nữ thần... cái đó... thừa kế nữ thần... là ý gì ạ?”
“Có giống như mấy quý tộc không, con của quý tộc thế tập vẫn là quý tộc thế tập ạ?”
Ninh Vũ Vũ nghe vậy sững sờ, mất vài giây mới phản ứng lại, không khỏi bật cười: “Cũng gần như thế!”
“Nhưng Nữ thần thực tập thì không được lười biếng như mấy quý tộc thế tập kia đâu, phải cố gắng mới được!”
Lola nghe vậy bĩu môi, chăm chú nói: “Chị Nữ thần, em sẽ cố gắng!”
Ninh Vũ Vũ nhìn Lola, trong lòng cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Ở độ tuổi này của cô bé, chính là độ tuổi hồn nhiên ngây thơ, trong lòng tràn ngập hy vọng.
So với việc đi thăm hỏi những Người Chết – những người biết rõ tương lai sinh tử khó lường nhưng vẫn mỉm cười với cô, nói nhất định sẽ sống sót, khiến cô cảm thấy thương cảm – thì Lola mới là người thực sự nghe lọt lời an ủi của cô.
Trong lòng cô bé thực sự chứa đựng hy vọng.
Và phần ngây thơ cùng hy vọng ấy lại đang không ngừng khích lệ Ninh Vũ Vũ, sưởi ấm lòng cô, tiếp thêm động lực để cô tiếp tục cố gắng.
Sau khi tán gẫu một lúc, Lola đột nhiên hỏi: “Chị Nữ thần, em thấy chị và Dũng giả đại nhân rất tốt với nhau.”
“Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, có phải là...” Lola vò vò góc áo, vô cùng ngượng ngùng, “...em làm phiền thời gian riêng tư của chị và Dũng giả đại nhân không?”
Ninh Vũ Vũ sững sờ, mặt mỉm cười nhưng lại mang vài phần nghiêm túc: “Làm sao có thể làm phiền chứ?”
“Việc giáo dục Nữ thần thực tập là vô cùng quan trọng đấy!”
“Nào, tiếp theo Nữ thần chiến thắng Ninh Vũ Vũ sẽ truyền thụ cho Nữ thần thực tập Lola bí quyết để trở thành một nữ thần thực sự!”
Giọng điệu của Ninh Vũ Vũ mang vài phần thần bí, rất nhanh đã khiến Lola chăm chú, gật cái đầu nhỏ lắng nghe.
Trong lúc “dạy bảo” Lola, cô lại không tự chủ được liếc nhìn về phía Y Mặc vài lần.
Ninh Vũ Vũ có muốn ở bên cạnh Y Mặc lâu hơn không?
Đương nhiên là muốn!
Nhưng mà, Ninh Vũ Vũ lại cố ý đi ra chỗ khác.
Nguyên nhân là cô luôn cảm giác Y Mặc muốn ở riêng với cô em gái vừa gặp lại của anh hơn.
Với tâm lý đó, Ninh Vũ Vũ biết điều đi thăm hỏi những người khác.
Thăm hỏi xong, trong lòng có chút trống trải nên mới tới chơi với Lola.
Trong quá trình này, Ninh Vũ Vũ cũng biết cảm thán.
Rõ ràng đã tìm ông chú đó rất lâu, khó khăn lắm mới được cùng chơi một ván game, có cơ hội tiếp xúc riêng.
Haizz... Cũng muốn ở riêng với ông chú đó một lát, trò chuyện gặm nhấm chút gì đó chứ!
Trong ván game thứ 5 của Y Mặc, khoảng thời gian hai người trần trụi rúc vào nhau trong khe núi tối tăm giữa trời băng đất tuyết, sưởi ấm, cổ vũ và an ủi lẫn nhau...
Ninh Vũ Vũ luôn không tự chủ được mà nhớ lại, thậm chí còn mơ thấy mấy lần.
Rõ ràng lúc đó thực sự rất khổ.
Thức ăn nước uống thiếu thốn, vừa đói vừa khát lại lạnh, người ngợm khó chịu vì không được tắm rửa.
Nhưng Ninh Vũ Vũ lại cho rằng đó là quãng thời gian cô sống chân thực nhất, hạnh phúc nhất.
Cô không muốn thời gian quay ngược lại để trải nghiệm nỗi đau đớn đó một lần nữa.
Nhưng cô thực sự rất trân trọng hồi ức đó, hồi ức được ở bên Y Mặc.
Cô nghĩ nếu có cơ hội, sẽ cùng nhau tạo nên những ký ức hạnh phúc, ấm áp hơn, bớt chật vật hơn.
Thế nhưng, trong tình huống rõ ràng có cơ hội.
Ninh Vũ Vũ lại nhượng bộ, để lại cơ hội này cho Shiro.
Nghĩ đến đây, Ninh Vũ Vũ thậm chí còn tự cười nhạo mình.
Rõ ràng đã là bữa nay lo bữa mai, lúc nào cũng có thể chết.
Còn nghĩ nhiều thế làm gì?
Dù nghĩ vậy, Ninh Vũ Vũ vẫn không quay lại, không quấy rầy không gian riêng của Y Mặc và Shiro.
Mãi đến khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, đội ngũ Người Chết chuẩn bị xuất phát.
Ninh Vũ Vũ mới vặn eo bẻ cổ, vẻ mặt mệt mỏi trở lại bên cạnh Y Mặc, vừa đi vừa phàn nàn: “A... Mệt chết đi được!”
“Nhưng nỗ lực cũng không uổng phí!”
“Có Nữ thần chiến thắng này đi thăm hỏi, sĩ khí và tinh thần của mọi người đều đã đạt trạng thái tốt nhất!”
“Không hổ là ta, hừ hừ!”
Ninh Vũ Vũ nói với vẻ bất cần đời, vô cùng kiêu ngạo, rồi leo lên lưng Địa Long chuẩn bị lên đường.
Khi Y Mặc và Shiro cũng leo lên Địa Long, Ninh Vũ Vũ trong lòng không khỏi cười khổ.
Này, thật là.
Mình là nữ chính ngốc nghếch hy sinh vô tư trong phim tình cảm bi kịch sao?
Ninh Vũ Vũ, thế này không hợp với tính cách của cô đâu!
Nhưng mà... giờ cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung!
Cuộc đời là thế đấy, ai mà chẳng có vài lần ngốc nghếch?!
Thôi, cứ như vậy đi!
Tiếp tục, tiến lên!
Lẽ ra, mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.
Nhưng ngay khi Ninh Vũ Vũ định quên đi những tâm tư nhỏ nhặt của mình.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô lại bị một vòng tay không quá ấm áp, có chút gầy gò ôm vào trong lòng.
Hả?
Cái ôm này khác với trước đây, vừa cẩn thận lại dịu dàng.
Khiến người ta say mê, khiến người ta không thể chối từ!
Không đợi Ninh Vũ Vũ phản ứng lại, bên tai liền truyền đến giọng nói dịu dàng của Y Mặc.
“Cảm ơn.”
Ừm, thực sự rất dịu dàng.
Khác hẳn với giọng điệu thiếu cảm xúc hay âm trầm thường ngày của Y Mặc.
Con người là một loài động vật rất kỳ lạ, đôi khi họ rất nhạy cảm với cảm xúc.
Họ có thể cảm nhận được khoảng cách giữa trái tim và trái tim là xa hay gần.
Giống như lúc này.
Bất kể là cơ thể hay trái tim của Y Mặc, đều ở rất gần cô.
Ninh Vũ Vũ cảm nhận được!
Bởi vì quan tâm, nên mới cảm nhận được!
Làm gì thế ông chú!
Tôi mới không yếu đuối đến mức cần chú cố ý tới dỗ dành vào lúc này đâu!
Ninh Vũ Vũ nghĩ vậy, khóe miệng đã khẽ nhếch lên.
Cô nở nụ cười tự tin như mọi khi, vỗ vỗ ngực: “Không có chi, ai bảo tôi là người phụ nữ trưởng thành đáng tin cậy chứ!”
“Được rồi, đừng lề mề nữa, nhột quá!”
“Go! Trạm tiếp theo, Vùng Đất Vẫn Thần.”
“Nữ thần chiến thắng này sẽ gánh ván game này cho chú!”
Khi Địa Long bắt đầu chạy, gió đêm không ngừng tạt vào gương mặt đang cười của Ninh Vũ Vũ, thổi mái tóc màu băng lam của cô bay phấp phới phía sau.
Ninh Vũ Vũ thầm nghĩ.
Hừ, không hổ là ông chú tra nam, dễ dàng đọc hiểu tâm tư phụ nữ như vậy, rồi cố ý lấy lòng!
Rõ ràng có bạn gái, rõ ràng có em gái!
Còn đối xử với tôi dịu dàng như thế!
Xí!
Tra nam!
Nhưng mà, dù sao tôi cũng là tra nữ, ngược lại là tuyệt phối!
Hì hì.
Cứ thế mà toàn lực xông tới vị trí người chiến thắng cuối cùng nào!
