Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

269 6590

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

147 3149

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

(Đang ra)

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

橘汁含量-Hàm Lượng Nước Cam

Cô ôm lấy bản thân, đôi mắt đỏ hoe rớm lệ mà lấp lánh như thuỷ tinh đen vỡ vụn:“Tôi… tôi thật sự không muốn phá huỷ thế giới đâu, QAQ…”

32 71

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

103 172

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

399 16979

Vol 1 (Đã Hoàn Thành) - Khúc Dạo Đầu

“Lúc chụp ảnh cha thường nghĩ gì thế?”

Tôi chỉ nhớ là cha đã từng kể cho tôi nghe. Nhưng không tài nào nhớ được là khi nào.

Tôi cũng chẳng nhớ lý do cụ thể là gì nữa. Có thể chỉ vì hồi nhỏ tôi tò mò linh tinh, hoặc cũng có thể là do bài tập về nhà yêu cầu tìm hiểu công việc của bố mẹ. Nói chung, chắc chỉ là chuyện vặt vãnh thôi.

“Ừm… Nếu phải diễn tả bằng lời, thì có lẽ đó là mong muốn lưu giữ vẻ đẹp của những khoảnh khắc chóng tàn, để nó tồn tại mãi mãi, con không nghĩ vậy sao?”

“? Ý bố là sao cơ?”

Giờ đây, khi đã lớn hơn, tôi mới dần hiểu được điều mà cha từng nói. Nhưng hồi ấy, câu nói đó nghe sao mà sáo rỗng: “Ghi lại vẻ đẹp thoáng chốc để lưu giữ nó mãi mãi.” Thật lòng mà nói, nghe nó màu mè quá mức.

“Khi nào con lớn hơn, con sẽ hiểu, Takumi. Nhưng đến lúc đó, con phải tự mình tìm ra ý nghĩa của nó.”

“Tìm ra… cái gì cơ chứ?”

“Rõ ràng quá còn gì? Chính là..”

Trước khi tôi kịp nhớ ra gương mặt đầy tự mãn của ông khi nói câu đó, thì ý thức tôi—Takumi Anno—bị kéo trở lại với hiện thực.

(…Cái quái gì đang diễn ra thế này?)

Vào một buổi chiều tan học, khi đã quen dần với lớp mới trong năm hai cấp 3, tôi tình cờ đi ngang qua một phòng học trống—và rồi bắt gặp cảnh tượng đó.

"Mmm… Sao mình... không chụp được tấm nào ra hồn hết vậy..."

Ngay giữa khung cảnh ấy, người đang ngồi trên bàn học và chụp ảnh selfie không ai khác chính là Rinoa Shinomiya—một trong những gương mặt nổi bật nhất không chỉ của trường tôi, mà có lẽ còn thuộc hàng mỹ nhân tầm cỡ quốc gia.

Nhưng điều khiến tôi sững người hơn cả… là việc cô ấy đang tạo dáng đầy khiêu gợi, với chiếc đồng phục học sinh gần như bung hết khuy cài.