Một học sinh tái sinh TS cố gắng hết sức

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 151

Web Novel - 3 • Thực tại luôn là một trò chơi tệ hại

Đã ba năm kể từ khi tôi chào đời trên thế giới này và được Arius nhận nuôi.

"Fwaah..."

Ngáp nhẹ, tôi nhảy ra khỏi giường.

Kể từ ngày đó, tôi lớn lên trong ký túc xá bên trong Arius. Rõ ràng là có khá nhiều trẻ mồ côi - hay đúng hơn là những đứa trẻ bị bỏ rơi - xung quanh đây. Có lẽ là do tin đồn Arius nhận nuôi trẻ mồ côi. Tôi không có ý chê trách gì hết; bỏ mặc những đứa trẻ như vậy sẽ đè nặng lên lương tâm của bất kỳ ai.

"Quahh... Ahhh...!"

Tôi duỗi người, mở cửa và đi ra ngoài.

Vì thế mà tôi nghĩ rằng đây là nguyên lý đằng sau cách Arius duy trì số lượng học sinh của mình. Tôi đã luôn thắc mắc về điều này khi còn làm sensei. Dù tất nhiên đó không phải là toàn bộ bức tranh. Vẫn có những hậu duệ của chủ tịch hội học sinh Arius, và hẳn cũng có những đứa trẻ được nhận vào thông qua các phương thức chính thống hơn. Tuy nhiên, bản thân ngôi trường thực tế là một sự tồn tại bất thường.

Tạm bỏ qua chuyện này. Ba năm qua, tôi cũng không hẳn là nhàn rỗi. Ngày nào tôi cũng chuyên tâm thu thập thông tin. Và từ đó cố gắng ghép các manh mối lại với nhau từng chút một.

Ngay lúc tôi đang ngẫm lại thông tin trong đầu, một người phụ nữ tóc đỏ chào tôi.

"…hửm. Chào buổi sáng, Suou."

"…chào buổi sáng, Hiro-san."

À phải ha—cũng lâu lắm rồi, để tôi giới thiệu bản thân lại cái nhé. Tôi là Naitou Sei, bây giờ có tên là Kirihana Suou. Dễ thương lắm đúng không? Vâng... đó là tên con gái. Con mẹ cuộc đời.

Và người này là Saeki Hiro-san, người phụ nữ đã nhận nuôi tôi. Cái tức cười là rốt cuộc tên cô ấy lại gần như trùng lặp với biệt danh tạm thời mà tôi đã đặt là "Hiroko-san." Cô ấy là người đã cưu mang tôi.

"Mừm, con nhất quyết dùng kính ngữ đến cùng thật sao. Dì thấy cô đơn quá."

"Con tôn trọng dì, Hiro-san. Chỉ vậy thôi."

"…ra vậy. Suou thực sự rất trưởng thành. Thật khó tin rằng con chỉ mới ba tuổi."

Tôi cứng đờ.

"Cứ thế này thì dì không nghĩ mình sẽ phải lo lắng, kể cả khi đã rời đi."

"…"

…ba tuổi. Độ tuổi tốt nghiệp lớp mẫu giáo.

Và hôm nay, ngay sáng nay, là ngày Hiro-san rời đi. Tôi chỉ mới được gọi cô ấy là Hiro-san cách đây không lâu.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi Trường Chi Nhánh Arius thế mà cũng có hệ thống cấp học. Tuy nhiên, tốt nghiệp rồi thì sao? Học sinh sẽ đi về đâu, một khi rời khỏi thành phố học viện của thế giới này? Tôi quá sợ hãi để hỏi.

Tuy nhiên, những học sinh quá mười tám tuổi vẫn sở hữu Halo đã xuất hiện trong trò chơi. Điều đó có nghĩa là không phải tất cả bọn họ đều rời khỏi Kivotos... có lẽ vậy.

"…Hiro-san, dì định đi đâu vậy?"

"Dì á? Dì dự định chuyển tới công tác ở một trường mẫu giáo. Vẫn ở trong Kivotos. Ai biết được, biết đâu sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau."

"…! Thật sao ạ?!"

"Đúng vậy. Đánh nhau... không phải là thứ dì giỏi hay yêu thích. Thành thật mà nói, dì không quan tâm đến mối thù của Arius. Đơn thuần là không hứng thú… dù dì nghĩ rằng nói điều này với con sẽ không có nhiều ý nghĩa lắm."

Không, không, con hoàn toàn hiểu ý của Hiro-san.

Dẫu vậy… nghe nó vẫn… thật ấm lòng.

"Sao thế này? Biết dì đi nên con thấy buồn hả? Hóa ra Suou-chan cũng có những điểm dễ thương nha?"

"…ừm."

Tôi không thể phủ nhận điều đó.

Điều này liên quan đến một trong những sự thật mà tôi đã tìm ra: tâm trí và cảm xúc của tôi đang bị kéo tụt lại do ảnh hưởng độ tuổi của cơ thể này.

Ví dụ như, tôi sợ bóng tối đến nỗi không dám tin rằng mình đã từng là học sinh trung học. Đôi khi bị bỏ lại một mình, tôi sẽ không nhịn được mà oà khóc. Suy nghĩ của tôi cũng không còn hoạt động mạnh mẽ nữa. Điều gì đang xảy ra với tôi vậy?

Tôi vẫn còn nhớ tất cả kiến thức và ký ức từ kiếp trước, nhưng cảm xúc và tâm lý của tôi lại gần với của một đứa trẻ hơn. Một tình huống oái oăm, theo cách nói giảm nói tránh là vậy.

"Dù không có dì ở bên, con vẫn sẽ ổn thôi. Hãy mạnh mẽ, nhé con yêu?"

"…vâng."

Và đó cũng là lý do tại sao mà cuộc chia tay này khiến tôi cảm thấy cô đơn khủng khiếp.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại, chắc chắn thế... vậy nên đừng khóc."

"Vâng...! Cảm ơn dì rất nhiều...!"

Hiro-san để tôi vùi mặt vào vai cô ấy.

Cô ấy đã làm nhiều điều cho tôi. Đã giúp đỡ tôi theo nhiều cách. Lý do tôi còn sống ngày hôm nay là vì cô ấy đã tìm thấy tôi vào tối hôm đó. Bởi vì cô ấy đã đón tôi về nhà nuôi nấng. Tôi sẽ không bao giờ có thể trả hết món nợ cả đời này.

"…gặp lại sau nhé Suou."

"…nhất định! Một ngày nào đó, ở một nơi nào đó!" 

"…ừm."

Hiro-san xoa đầu tôi lần cuối, và sau đó rời khỏi Trường Chi Nhánh Arius.

Bơ vơ. Tôi cô đơn trong đau đớn. Nhưng ít ra tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm chút ít... bởi Hiro-san đã kịp thời rời khỏi nơi này trước khi ả ta đến.

Sau khi chia tay Hiro-san, tôi ngồi trên giường của phòng ký túc xá được phân cho mình mình mà suy nghĩ.

Sự thật thứ hai mà tôi đã tìm ra: Beatrice vẫn chưa đến Trường Chi Nhánh Arius.

Trên thực tế, cuộc nội chiến thậm chí còn chưa bắt đầu. Điều đó cho thấy rằng, sự căng thẳng trong không khí vốn đã tồn tại từ lâu, từng chút từng chút một tích lũy—như thể chỉ là vấn đề thời gian trước khi bong bóng vỡ ra.

Điều đó có nghĩa là, vẫn còn hơn mười năm nữa trước khi câu chuyện chính bắt đầu. Chính xác hơn... mười bốn hoặc mười lăm năm.

Làm sao tôi biết ư? Bởi vì tôi đã bí mật nhìn trộm một vài tài liệu trong trường cách đây không lâu. Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình đã làm khá tốt so với một cơ thể ba tuổi.

Và trong những tài liệu đó, tôi tìm thấy cái tên "Hakari Atsuko". Việc tôi cần làm chỉ là tính tuổi của cô ấy và lấy mười năm trừ đi. Bởi vì thời gian chính xác của câu chuyện chính không rõ ràng nên tôi đã cho nó sai số khoảng một năm.

Thật mạo hiểm, tôi biết chứ, nhưng tôi thà tự mình băng qua cây cầu nguy hiểm đó trước khi dì Bea xuất hiện.

Ở tầm tuổi này, bất quá tôi cũng chỉ bị giám sát hoặc sạc cho một trận. Nhưng nếu dì Bea đến... vâng, tôi có thể sẽ bị thanh trừng.

Vì vậy, đây là lần duy nhất tôi có thể chấp nhận rủi ro.

Hành động với tâm lý đó đã dẫn đến những quả ngọt này. Điều đó có nghĩa là, mãi đến khi tôi vào năm hai trung học, câu chuyện chính mới bắt đầu.

"Tuyệt đối game rác...!"

Ý là, ôi thôi nào! Chỉ trong vỏn vẹn ba hoặc bốn năm nữa, cuộc nội chiến sẽ nổ ra! Trong bốn hoặc năm năm sau nữa, chương trình tẩy não của dì Bea sẽ được ban hành! Sau đó là đến cuộc đột kích Trinity! Sau nữa là cuộc tấn công lễ ký kết Hiệp Ước Eden! Và cuối cùng là dự án "Màu Sắc" mà dì Bea dày công chuẩn bị!

Đứa nào viết truyện chơi ác thế, rồi sao người ta sống?! Bé chỉ mới ba tuổi!

"Haaa..."

Nhưng tôi đã kịp ngăn mình chạy trốn và bắt đầu suy nghĩ lại.

"…về mặt kỹ thuật, mình có thể bỏ chạy."

Sự thật thứ ba mà tôi đã tìm ra: trước khi dì Bea đến, trường học không chỉ có những kẻ cực đoan bạo lực. Vẫn còn rất nhiều sinh viên ôn hòa.

Và đó có lẽ là nguyên nhân thực sự của cuộc nội chiến.

Học sinh mang mối hận thù cha truyền con nối sinh sống trong cùng một không gian với những học sinh muốn sống cho hiện tại. Mồi lửa được châm, cuộc chiến nổ ra, dì Bea xuất hiện, và mọi chuyện kết thúc. Đó có lẽ là cách nó sẽ diễn ra.

Tuy nhiên, ngay bây giờ, nó vẫn chưa phải là kiểu học viện bạo lực mà về cơ bản chỉ thông hành một luật là "không chấp nhận ngoại tộc, và kẻ cố rời đi sẽ bị giết". Nhờ vậy mà tôi vẫn sống khá ổn.

…nhưng nếu tôi chọn rời đi—

"Mình sẽ bỏ rơi họ..."

Các thành viên của Biệt Đội Arius. Ba người từ Tea Party.

Bọn họ rồi sẽ được cứu kể cả khi không có tôi. Bởi Sensei từ Schale.

 

Không sao cả. Tôi không đủ kiêu ngạo để nghĩ rằng mình có thể làm được những gì Sensei đã làm.

Cơ mà... kể cả khi sự cứu rỗi được đảm bảo, họ vẫn sẽ đau khổ. Hết lần này đến lần khác, trong một thời gian dài.

Và không chỉ họ. Những học sinh ở độ tuổi của tôi ngay bây giờ... họ có lẽ sẽ bị nuốt chửng bởi hận thù. Họ sẽ tiếp tục sống dưới nền giáo dục của dì Bea.

"Mình không thích như vậy..."

Rốt cuộc cũng chỉ là một cuộc đấu tranh cảm xúc.

Có lẽ tôi có thể làm gì đó. Có lẽ tôi có thể giúp đỡ, dù chỉ một chút.

Nghĩ vậy, tôi không thể bỏ trốn một mình. Biết điều gì sắp xảy đến, ngồi yên nhìn người khác đau khổ vì sự thiếu hành động của mình... không, tôi không thích như vậy.

Bởi nếu làm vậy, tôi sẽ căm ghét chính mình mất.

"…mình nên làm gì bây giờ."

Vann: công chúa của Arius ”atsuko” Vann: Biệt đội Arius ー Một đơn vị tinh nhuệ bốn người từ Trường Chi Nhánh Arius. Khi đề cập đến "Arius", người ta thường nghĩ ngay đến những cô gái này. arius_squad Vann: Sensei ー Một "người lớn" làm việc tại Schale, một tổ chức ngoài pháp luật. ー Mặc dù được gọi là "giáo viên", nhưng nhà giáo này không thực sự đứng lớp dạy học mà chủ yếu đóng vai trò cố vấn chuyên khắc phục sự cố đa năng. ー Các trường đều có giáo viên túc trực thường xuyên, nhưng "Sensei" chỉ đề cập đến một người này (hay nói cách khác là chính người chơi). Vann: Schale ー Nơi làm việc của Sensei. ー Với sự giúp đỡ của học sinh, tổ chức giải quyết nhiều vấn đề khác nhau trên khắp Kivotos. schale Vann: tparty