Mortal Kombat Tra Nam, Giành Lấy Các Thiếu Nữ Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3067

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2397

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 345

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6635

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 2

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 494

Tập 10 - Chương 24: Minh Quang, Kabe-don xoạc dọc!

Minh Quang bị hỏi đến ngẩn người.

Mãi một lúc lâu cô mới tiêu hóa và nhận thức được.

Đôi mắt to sáng long lanh ban nãy giờ không dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Cô dời tầm mắt, hoảng hốt nhìn đông ngó tây, gương mặt dần đỏ ửng lên.

Muốn không, muốn không, muốn không—

Muốn chứ, cô rất muốn.

Lúc muốn thì không che giấu, đến khi bị hỏi thật lại ngượng ngùng, mím môi im lặng tại chỗ một lúc lâu, rồi mới ấp úng đáp khẽ.

“… Em muốn.”

“Vậy thì anh nói không được.”

Minh Quang lập tức trợn mắt, ngẩng phắt đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.

Khiến Bạch Vị Nhiên nhìn mà chỉ muốn bật cười.

Minh Quang ngốc nghếch ngây ngô, đến anh cũng không nhịn được muốn trêu chọc cô.

Cũng khó trách mọi người trong nhà ai cũng có thể bắt nạt cô một chút, ngay cả địa vị của Thứ Sáu cũng cao hơn cô.

Các yandere khác đều thuộc dạng ép mua ép bán, ai nấy chỉ thiếu điều quậy tung trời, Minh Quang trông thì hung dữ, nhưng thực ra chỉ cần anh sa sầm mặt là cô lập tức nhụt chí, chỉ dám lén lút liếc nhìn.

Ví dụ như bây giờ anh nói một câu không được, mặt mày Minh Quang lập tức ỉu xìu, mắt rưng rưng như sắp khóc.

“… Thật sự không được ạ?”

Minh Quang tha thiết nhìn đôi môi trước mặt, không dám làm càn, không dám vượt quá giới hạn.

“Ừm, không được.”

Bạch Vị Nhiên nhìn cô, thầm nghĩ, trong người anh cũng có phần xấu tính.

Mãi đến khi thấy Minh Quang cúi đầu, buồn bã cắn móng tay, anh mới nén cười nói thêm một câu.

“… Môi thì không được.”

Bạch Vị Nhiên đoán, với trình độ EQ của Minh Quang, chắc cũng chỉ dám hôn má mà thôi.

Trước đây chỉ cưỡng hôn thôi mà cô đã ngượng ngùng như sắp nổ tung tại chỗ.

Nhưng anh không ngờ Minh Quang đã không còn là Minh Quang của ngày xưa nữa.

Ở nhà Bạch gia lén lút nhìn trộm, những thứ nên xem và không nên xem, cô đều đã xem rất nhiều.

Manh Manh vừa trong sáng vừa gợi tình, Tần Nịnh vừa nũng nịu vừa ngang ngược, Hạ Ngôn Lạc thì quyến rũ, gian xảo.

Ba kiểu hòa hợp đều được cô quan sát và học hỏi tại trận, trong đầu cô bây giờ toàn là những hình ảnh xấu hổ chưa được tự mình kiểm chứng.

Thế nên khi nghe câu nói này, cô không hề chán nản, ngược lại như được bật công tắc, đôi mắt vừa sáng vừa tròn.

“… Thật không ạ?”

Bạch Vị Nhiên: …………?

Có gì đó không đúng, nhưng lời đã nói ra rồi.

“Ừm, thật.”

Minh Quang lập tức áp sát lại, hai người dán vào nhau, đường cong đầy đặn ẩn sau lớp áo thể thao rộng rãi áp sát vào người anh một cách rõ ràng.

Minh Quang rất cẩn trọng, như một chú chó Golden lớn được phép lại gần, cô kìm nén niềm vui trên mặt, ánh mắt lướt qua lướt lại trên gương mặt Bạch Vị Nhiên, như đang chọn xem nên cắn miếng đầu tiên từ đâu.

Đói quá lâu, đột nhiên đối mặt với một bữa ăn thịnh soạn mà không biết phải làm sao.

Bất thình lình cô đứng lùi lại một bước.

Không còn dán chặt vào người anh nữa, nhưng ngực Minh Quang quá lớn, cô lùi bước này, bộ ngực mềm mại vẫn theo nhịp thở của cô, lúc có lúc không chạm vào người anh.

Chạm một cái, rồi lại không chạm, chạm một cái, rồi lại không chạm.

Bạch Vị Nhiên: …………?

Nếu không phải đã quá hiểu Minh Quang, anh sẽ cho rằng hành động này của cô là cao tay đến tột cùng.

Minh Quang luống cuống tay chân, đầu tiên là sờ lên đôi má đỏ bừng của mình, rồi lại đặt tay lên ngực trái, miệng lẩm bẩm điều gì đó không nghe rõ, Bạch Vị Nhiên đoán là một câu cầu nguyện bằng tiếng nước ngoài.

Anh cảm thấy có chút hoang đường.

Em đang cầu nguyện với vị thần nào vậy?

Vị thần nào lại phù hộ cho em hôn người khác thuận lợi chứ?

Sau khi tự lẩm bẩm xong, Minh Quang đột ngột ngẩng đầu, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt lại càng sáng hơn.

“… Em căng thẳng quá, Tiểu Nhiên.”

“Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhiên đồng ý cho em hôn, em có thể làm vài động tác để bớt căng thẳng được không?”

“………… Được.”

Vài giây sau, Bạch Vị Nhiên im lặng.

Anh đã từng thấy kabe-don, biết cả bed-don, nhưng chưa bao giờ thấy kabe-don xoạc dọc.

Anh quay mặt đi, thấy chiếc chân phải trắng nõn của Minh Quang duỗi thẳng, lướt qua má anh, giày vải của cô đạp lên bức tường phía trên vai trái anh.

Rất tốt, sự dẻo dai cơ bản nhất của một vũ công cô không hề bỏ quên chút nào.

Ban đầu anh chỉ muốn cười – cái não của Minh Quang đúng là không ai bì kịp.

Nhưng khi Minh Quang đặt hai tay lên ngực anh, áp sát người tới, anh lại không cười nổi nữa.

Cô nhón một chân, chân còn lại vắt lên vai anh.

Động tác uyển chuyển, khi hai người dán chặt vào nhau, động tác này lại càng thêm mờ ám.

Đặc biệt là cô còn tỏ ra không hề hay biết, đôi mắt trong veo, chỉ chăm chú nhìn anh.

Hỏng rồi, mình tự lấy đá ghè chân mình rồi.

Minh Quang không hiểu đàn ông, cô chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhìn anh mà nuốt nước bọt.

Nên giống như đại quái vật, vừa cười vừa trêu chọc mà hôn lên má anh, hôn lên đuôi mày anh, nhìn anh khẽ nhíu mày chớp mắt vẻ bối rối, hay là giống như Tần Nịnh, cười hì hì hôn lên khóe môi anh, khẽ liếm một cái, rồi cả hai đều cười rất vui vẻ.

Hoặc là—

Cô dời tầm mắt xuống cổ Bạch Vị Nhiên, nhìn động mạch đang khẽ phập phồng.

Giống như Manh Manh, cắn một phát lên đó.

Kiểu nào cũng có vẻ rất tuyệt—

Nhưng Minh Quang không làm kiểu nào cả, cô áp sát vào, tựa vào vai Bạch Vị Nhiên, dùng má cọ cọ.

“Thích mùi của Tiểu Nhiên.”

“Cùng một loại dầu gội và sữa tắm, nhưng Tiểu Nhiên dùng lại thơm hơn em.”

Hơi thở mềm mại ấm áp phả bên cổ, ngứa ngứa, quyến rũ vô cùng.

Bạch Vị Nhiên: …………

Lần này thì chắc chắn là tự mình lấy đá ghè chân mình rồi.

Anh vậy mà lại quên mất Minh Quang là một vũ công bẩm sinh, dù cô không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, nhưng trên sân khấu cô đã đóng biết bao vai mỹ nhân yêu cơ họa quốc ương dân, những động tác quyến rũ được luyện tập không biết bao nhiêu lần đã khắc sâu vào trong ký ức cơ bắp, trở thành một sự mê hoặc tự nhiên.

Nếu cô dùng lý trí để suy nghĩ, chỉ làm ra những chuyện ngốc nghếch khiến người ta bật cười.

Ví dụ như hôn người ta mà không biết mở miệng.

Nhưng một khi để cô hành động theo trực giác, Minh Quang lập tức bùng nổ, vượt mặt Tần Nịnh, qua mặt Hạ Ngôn Lạc.

Đầu ngón tay lướt trên má, khẽ chạm vào cổ, dán sát vào thân thể mà nhẹ nhàng uốn lượn.

Cuối cùng, Minh Quang khẽ nâng cằm Bạch Vị Nhiên, hôn lên yết hầu hơi nhô ra trên cổ anh.

Không phải hôn, mà là khẽ mút nhẹ.

Tiếng mút khe khẽ, ươn ướt.

××

“… Cái đồ ngốc kia bám theo Bạch Vị Nhiên ra ngoài rồi à!?” Manh Manh từ phòng ngủ bước ra, nhìn chằm chằm Hạ Ngôn Lạc chất vấn.

Hạ Ngôn Lạc đang ngồi trên sofa lật sách, hai chân co lại, nghiêng người, ngồi theo tư thế nàng tiên cá, ung dung lật qua một trang.

“Chắc là vậy.”

Minh Quang có ở đây, Hạ Ngôn Lạc còn mắng vài câu.

“Sao lại nói Tiểu Quang nhà chị là đồ ngốc chứ? Dù con bé đúng là vậy thật!”

Bây giờ Minh Quang không có ở đây, Hạ Ngôn Lạc cũng không diễn nữa, trực tiếp thừa nhận cách gọi của Manh Manh.

Manh Manh bĩu môi ở cửa phòng ngủ, suy nghĩ một lát, rồi quay người đóng cửa lại, đi thẳng đến trước máy tính, đang chuẩn bị đeo tai nghe lên để càn quét tứ phương, thì nghe thấy giọng Hạ Ngôn Lạc từ phía sau vọng tới.

“Sao nào, ngài Vị Nhiên đi cùng Tiểu Quang nhà chị mà em bình tĩnh thế, Tiểu Manh Manh?”

“Chuyện này không giống em chút nào, chẳng lẽ em không nên tức giận sao?”

Manh Manh bĩu môi, lườm Hạ Ngôn Lạc một cái, trong ánh mắt đó có một luồng sát khí lăng lệ mà vẻ lanh lợi đáng yêu thường ngày không có.

“Em giận chứ, nếu em mà nổi giận, thì tất cả mọi người ở đây đều khiến em tức giận, em muốn đuổi hết tất cả các người ra ngoài.”

Hạ Ngôn Lạc liền che miệng, giả vờ kinh ngạc.

“… Ui da~ Hung dữ thế?”

Manh Manh treo chiếc tai nghe rõ ràng là dành cho nam giới trưởng thành lên cổ, ngả người ra ghế gaming, vắt chân ngồi xếp bằng rồi xoay người lại.

“Chị Hạ không cần lừa em nữa, chẳng phải chị cũng giống em sao, nếu có thể, chị cũng muốn đuổi hết tất cả mọi người ở đây ra ngoài, Nịnh Nịnh cũng vậy, chị cũng vậy, em cũng vậy—”

Nụ cười trên mặt Hạ Ngôn Lạc nhạt đi vài phần.

“Tiểu Manh Manh đúng là rất thông minh nhỉ— Ngài Vị Nhiên trước nay đều thích những cô gái thông minh.”

“Em à, em ghét tất cả mọi người trong căn nhà này.” Manh Manh nhún vai, nghiêng đầu nhìn ra ban công, những chiếc lá của chậu cây được dời ra ngoài phơi nắng khẽ run lên.

“Nhưng em lại thích tất cả mọi người trong căn nhà này.”

Hạ Ngôn Lạc mỉm cười, không đáp lời, Manh Manh thu tầm mắt lại, nhìn về phía Hạ Ngôn Lạc, đột nhiên cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn đỏ au trở lại vẻ tinh nghịch lanh lợi thường ngày.

“Bởi vì ở đây không ai trách mắng em, mọi người đều giống nhau, nếu hôm nay em nói, em muốn giết Bạch Vị Nhiên, moi tim anh ấy ra ăn quá—” đôi mắt cô híp lại, cười hì hì một cách ranh mãnh.

Hạ Ngôn Lạc rất tự nhiên đáp lại.

“Chị sẽ nói, ‘Chia cho chị một phần nhé!’”

Đối với yandere mà nói, chuyện này chẳng phải quá đỗi bình thường sao?

Chính vì ai cũng là những con quái vật ích kỷ và độc chiếm, không được người bình thường trong xã hội chấp nhận, nên những suy nghĩ kinh thiên động địa, đáng sợ của họ lại có thể nhận được sự thấu hiểu từ đồng loại.

Trong căn nhà này có một người dù họ làm gì cũng sẽ tha thứ cho họ.

Còn có một đám người ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ nhưng lại có thể thấu hiểu lẫn nhau.

Cô đơn, lạc lõng, không được xã hội chấp nhận, những thiếu nữ yandere từ đó đã có bạn bè.

Vừa là kẻ thù, mà cũng là bạn bè—

Hạ Ngôn Lạc thầm thở dài, Manh Manh có lẽ là người nhận ra điều này sớm nhất trong nhà.

Ngay cả mình cũng không bằng cô bé.

Cãi vã, đánh nhau, chưa chắc đã không phải là một cách chung sống.

“Nhưng có một chuyện chị vẫn phải nhắc nhở em—”

“…………?”

“Tiểu Quang nhà chị ngực rất to, đó là một lợi thế rất lớn.”

Cô vừa nói, vừa liếc mắt qua bộ ngực phẳng lì của Manh Manh, vẻ mặt đầy tiếc nuối và thương hại.

Sắc mặt Manh Manh lập tức trắng bệch, như một con mèo bị giẫm phải đuôi, bật dậy khỏi ghế.

“To? To thì có gì hay ho chứ?”

“Bạch Vị Nhiên đã nói anh ấy không thích ngực to!!!”

Hạ Ngôn Lạc nghe vậy thì nhướng mày.

Ngài Vị Nhiên, anh thật dịu dàng.

Ngực của Minh Quang mềm đến mức ngay cả cô cũng muốn đưa tay sờ thử.

Hạ Ngôn Lạc không có hứng thú với phụ nữ, nhưng rất có tinh thần nghiên cứu cơ thể, đã dùng thân xác kiểm nghiệm sự thật về bộ ngực của Minh Quang.

Dù sao thì Minh Quang cũng không dám phản kháng cô.

Kết luận: [Đến cả mình còn muốn sờ, đàn ông không thể nào chống cự được.]

Nhưng cô không nói ra ngay, mà nổi hứng trêu chọc.

“Không thì em cũng đi sờ thử xem, sẽ biết chị không nói dối.” Cô nghiêm túc nói, khuyến khích sàm sỡ ngực.

“Ngực của Tiểu Quang nhà chị sờ thích lắm đấy.”

Manh Manh lạnh lùng từ chối, “Không cần, Manh Manh không có hứng thú với người khác, hơn nữa Manh Manh và Bạch Vị Nhiên đang rất tốt.”

“… Tốt thế nào?” Hạ Ngôn Lạc lại thấy tò mò.

Cô có thể chắc chắn Tần Nịnh đã ăn được ngài Vị Nhiên rồi, con mèo ăn vụng kia mặt mày đều viết đầy chữ khoe khoang.

Chỉ có Manh Manh là khó đoán, cô cũng khá tò mò.

Trước đây cô mang tâm lý trốn tránh, không muốn nhìn thấy Bạch Vị Nhiên, cũng không muốn thấy họ hòa hợp, chỉ muốn tránh những tin tức này như tránh tà. Bây giờ tâm tư đã cởi mở, thoải mái hơn, Hạ Ngôn Lạc lại trở về với bản tính tò mò như trẻ con.

Thậm chí còn tò mò cả chuyện này.

Vừa như đã ăn, lại vừa như chưa.

Khí chất của Manh Manh nằm đâu đó giữa hai trạng thái này.

Hạ Ngôn Lạc rất tò mò, nhân lúc những người khác không có ở đây, cô bèn hỏi dò, nhưng cô đủ thông minh để biết không thể hỏi thẳng, mà dùng một phép khích tướng nho nhỏ.

“... Hai người thật sự đã...? Chị thấy không giống lắm...”

Manh Manh vốn đã có chút chột dạ, nay bị khích tướng, càng chột dạ lại càng phải tỏ ra cứng rắn, cái miệng nhỏ liền ngoan cố.

“... Sao lại không giống chứ, Manh Manh thích lắm mà.”

“Lần đầu tiên đã thích rồi à?”

“Làm gì có chuyện không thích chứ? Thoải mái như vậy mà.” Manh Manh ưỡn ngực, hắng giọng, nói năng hùng hồn.

Hạ Ngôn Lạc lập tức lộ vẻ mặt kỳ quái, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.

... Không lẽ nào? Hóa ra Tiểu Manh Manh lại là người tụt hậu à?

Chứng sợ đàn ông khỏi rồi, nhưng chưa khỏi hẳn, em chưa ăn được người ta đúng không?

Đôi mắt xanh của Hạ Ngôn Lạc đảo một vòng, đột nhiên nảy ra ý đồ xấu xa.

Hay là, Manh Manh chưa nếm được mùi Vị Nhiên, thì để con trai ta nếm thử trước nhỉ?