Mortal Kombat Tra Nam, Giành Lấy Các Thiếu Nữ Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3067

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2397

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 345

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6635

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 2

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 494

Tập 11 - Chương 12: Anh Vị Nhiên, tại sao?

Bốn bề là bóng tối tối tăm.

Bạch Vị Nhiên đợi một lúc trong bóng tối, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không có Nana nào đột nhiên nhảy ra trong trang phục cosplay, cũng không có Nguyên Kỷ Hy với vẻ mặt bất đắc dĩ như thể bị túm vào cho đủ người.

Anh thử chạm vào xung quanh, nhưng tay vươn ra chẳng chạm vào được gì, dù anh có đi về phía trước bao xa cũng không chạm được vào vật gì, dường như anh đang ở trong một không gian vô biên vô tận.

Là vũ trụ, hay là một chiếc hộp?

Nhưng chân anh vẫn đạp trên mặt đất, anh không rơi xuống, cũng không lơ lửng trong hư không. Thế nhưng, khi anh cúi xuống định chạm vào mặt đất dưới chân mình, lại chẳng sờ thấy gì cả.

Anh thấy cũng hay hay, cứ thế tự tìm niềm vui trong bóng tối một lúc lâu.

Thậm chí còn tranh thủ nghĩ ngợi xem liệu lúc bắt đầu của sự sống có giống như bây giờ không.

Bỗng nhiên, một ngôi sao bừng sáng trong bóng tối.

Anh chú ý đến nó.

Tựa như sao Bắc Đẩu dẫn đường cho người đi mãi, lấp lánh, và sáng mãi.

Rồi, những ngôi sao khác lần lượt bừng sáng quanh ngôi sao đầu tiên ấy, lớn có, nhỏ có, ban đầu chúng xuất hiện chậm rãi, sau đó tốc độ ngày một nhanh hơn. Khi những vì sao được thắp sáng, nền trời đêm cũng theo đó mà trải rộng ra, bất ngờ mở ra, như một tấm canvas trải dài vô tận.

Lúc Đấng Sáng Tạo cũng chỉ đến thế mà thôi.

Một nét bút vẽ lên, là trời, là biển.

Biển sao, trên cao là dải ngân hà lấp lánh bạc, là bóng trăng, là biển sao, mặt biển phản chiếu toàn bộ dải ngân hà trên trời, cảnh tượng mở ra một cách ảo diệu đến khó tin, một khung cảnh không thể có thật.

Bên bờ biển có một cô gái tóc đen đang ngồi.

Em quay lưng về phía anh, không một chút động đậy.

Em đang nhìn ngắm biển sao mơ màng trước mắt, nhìn ngắm biển cả rộng lớn.

Khung cảnh yên bình và đẹp đẽ.

Bạch Vị Nhiên bước tới ngồi xuống cạnh em, một lúc lâu sau, cả hai đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngắm mặt biển. Từng đợt sóng xô vào bờ, thứ nghe thấy không phải tiếng sóng vỗ, mà là âm thanh chạm vào nhau lách tách như kim cương vỡ vụn cọ vào nhau, lại có chút giống tiếng pha lê, mảnh bạc va vào nhau lanh canh, êm tai.

“Em đối xử tốt với anh thế sao?” Bạch Vị Nhiên cười hỏi.

Tần Nịnh lười nhác liếc anh một cái.

“Gì cơ ạ, anh Vị Nhiên?”

“Khó khăn lắm mới có cơ hội chọc ghẹo anh, những người khác đều tìm mọi cách giao cho anh nhiệm vụ khó, bày ra đủ màn, đủ trò, đuổi anh chạy vòng vòng trong rừng, dùng Gundam đập anh, vậy mà đến lượt em, người chốt hạ, lại chẳng có gì cả—hay là… lát nữa em định bắt anh tay không ngăn sóng thần đấy hả, Tần Nịnh?”

“Nói trước nhé, anh không làm được đâu, nhưng không sao, anh sẽ nằm ườn ra đấy.”

Bạch Vị Nhiên nói giọng trêu chọc, nhưng Tần Nịnh không cười, vẻ mặt em trầm tư, đôi mắt mèo trong vắt của em lấp lánh một sự trong trẻo chưa từng thấy.

Em co chân đang đặt trên cát lại, cằm đặt lên đầu gối.

“Vốn dĩ em cũng đã nghĩ vậy.” Em nói, giọng chậm rãi.

“Em đã nghĩ nhiều lắm, lên bao nhiêu là kế hoạch, mà lúc đầu thấy vui, sau lại nhanh chóng thấy chẳng vui nữa. Em, em nhận ra mình chẳng muốn làm gì cả.” Tần Nịnh nghiêng đầu, nhìn Bạch Vị Nhiên.

“Anh Vị Nhiên, hình như em bị bệnh rồi.”

“…………?”

“Cách đây không lâu, trong đầu em cứ tuôn ra rất nhiều suy nghĩ chưa từng có trước đây, sùng sục sùng sục… như nước sôi, cứ sủi bọt mãi không thôi, em cứ nghĩ hoài, nghĩ hoài.”

Tần Nịnh đưa tay ra, chỉ lên những ngôi sao trên trời, ngôi sao nào được em chỉ vào, liền bỗng sáng bừng lên.

Em dùng tay chỉ từng ngôi sao một, một cái, hai cái, mười cái, năm mươi cái, một trăm cái—

Cuối cùng, em dừng lại, ngẩn ngơ nhìn trời sao.

“Anh Vị Nhiên, siêu năng lực này ghê gớm thật.”

“Nó làm được nhiều, nhiều việc lắm.”

“Nhưng mãi đến khi có được nó, em mới hiểu vì sao anh Vị Nhiên luôn bảo em đừng coi anh là người hùng—sức mạnh này vĩ đại thế, mà cũng hạn hẹp thế.”

Giọng Tần Nịnh nhỏ lại, rất nhỏ, hòa vào tiếng sóng biển nghe thật êm dịu, Bạch Vị Nhiên không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

“Nhờ sức mạnh này, em có thể thấy được rất nhiều thế giới khác.”

“Lịch sử loài người lúc nào cũng giống nhau đến lạ, trong vô vàn thế giới song song này, cũng có rất nhiều chuyện có thể soi chiếu thế giới hiện tại của chúng ta, dường như là hai mặt của một đồng xu.”

“Em thấy người ở đó lại cổ vũ cho hành vi bạo lực, công khai đánh đập phụ nữ.”

Thế nhưng những người đứng xem đều cười nói ca ngợi hành động này.

“Đúng rồi, đánh mạnh vào!”

“Đúng là hả hê lòng người, sướng!!”

“Đàn bà là phải dạy dỗ cho chừa, cho bọn nó sống sung sướng quá rồi lại trèo lên đầu lên cổ mình.”

“Đánh thế này vẫn còn nhẹ chán.”

“Đánh hay lắm, nó vừa chửi một câu, tát thẳng vào mặt nó một cái, sướng chết đi được—”

Người ở những thế giới đó, theo góc nhìn của kẻ bạo hành, họ vui mừng trước một bữa tiệc bạo lực, mọi thứ đều trở nên hợp tình hợp lý.

“Chỉ là xem cho vui thôi, làm gì mà nghiêm túc thế?”

“Vui!”

“Tao thích xem đánh đàn bà đấy, thì sao nào?”

“Soi chiếu thế giới hiện thực của chúng ta, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, em không kìm được mà phải xem—”

Tần Nịnh cúi đầu, Bạch Vị Nhiên ngửi thấy trong không khí bỗng thoang thoảng hương hoa nồng nàn, anh ngẩng đầu, thấy xung quanh hoa nở rộ khắp nơi, toàn là những đóa hồng đủ màu, hoa hồng mọc bên bờ biển sao mơ màng, một vẻ đẹp cũng mơ màng.

“Ở thế giới hiện thực, hơn hai phần ba các vụ bạo hành thể xác là do đàn ông gây ra cho phụ nữ, đặc biệt dễ xảy ra trong các mối quan hệ yêu đương, gia đình.”

“Theo thống kê, trung bình một phụ nữ bị bạo hành phải chịu ba mươi lăm trận đòn mới báo công an.”

Bỗng một cơn gió biển mạnh thổi đến, những đóa hồng bỗng chốc héo rũ quá nửa, cánh hoa tàn úa bay khắp nơi, bị gió biển cuốn bay lên không trung.

“Sau khi báo công an, họ xin được bảo vệ.”

Vài đóa hồng tàn tạ được bao bọc bởi một lớp màng bảo vệ, mỏng manh như bong bóng xà phòng.

“Thế nhưng, sau khi xin được lệnh bảo vệ, rất nhiều người lại chọn rút đơn—vì bị kẻ bạo hành đe dọa, nếu không rút đơn, chỉ cần bị tìm thấy, sẽ bị đánh nặng hơn. Người thực thi pháp luật và người bảo vệ không thể ở bên cạnh họ mọi lúc mọi nơi, nhưng một kẻ bạo hành lại có thể len lỏi vào mọi ngóc ngách. Dưới sự đe dọa như vậy, họ đã chọn thỏa hiệp.”

Phần lớn bong bóng xà phòng biến mất, những đóa hồng yếu ớt kia trực tiếp phơi mình trước cơn gió biển ngày một mạnh hơn.

Từng cánh hoa cứ thế rơi rụng.

Cả bãi biển như biến thành một đám tang của loài hoa.

“Sự thỏa hiệp này, là để số lần bị đánh từ bảy lần một tuần, giảm xuống còn ba lần một tuần.”

Vài đóa hồng chết đi, biến mất, vườn hồng bên bờ biển trở nên lỗ chỗ, tan hoang.

Chỉ trong một lúc, từ một khu vườn rực rỡ, đã trở nên hoang tàn.

“Anh Vị Nhiên, em không hiểu.” Tần Nịnh ngẩng đầu.

“Vì sao giữa sự thật rành rành như thế, vẫn có bao nhiêu người vui vẻ đón nhận sự tẩy não của những nội dung này, trong cuộc sống của chúng ta đâu đâu cũng thấy những lời lẽ như vậy, trên mạng, trong các tác phẩm, và cả những người xung quanh.”

“Đàn bà là phải dạy dỗ như thế!”

“Sướng! Con đàn bà kia, mày còn dám chửi nữa không! Tao tát cho một cái mày không biết trời đất đâu là đâu luôn—”

“Tao chỉ xem cho vui thôi, chứ tao có làm thế đâu.”

“Vì sao lại để suy nghĩ này buôn lậu thuốc phiện trong đầu mình, cổ vũ cho hơn hai phần ba những kẻ có hành vi bạo lực thể xác, để những suy nghĩ này gây hại, bảo vệ kẻ bạo hành, đồng cảm với kẻ bạo hành, và nuôi dưỡng thế hệ bạo lực tiếp theo cho chúng.”

“Và như vậy, họ cảm thấy rất vui, rất hả hê.”

“Anh Vị Nhiên, vì sao?” Giọng Tần Nịnh có một sự sắc sảo dịu dàng.

“Nói rằng chuyện này là sai, nhưng xem lại rất vui. Nhưng ai cũng biết buôn thuốc phiện là sai, sẽ không có ai thấy buôn thuốc phiện là một chuyện vui cả—”

“Người bình thường phần lớn sẽ không đi buôn thuốc phiện, nhưng lại có thể dễ dàng tìm thấy những vụ bạo hành gia đình xung quanh người bình thường.”

“Rõ ràng là tội ác gần gũi với chúng ta đến vậy, mà người xem lại cảm thấy, họ lại cảm thấy—chuyện này chẳng có gì to tát.”

“Anh Vị Nhiên, vì sao?”

Tần Nịnh lại hỏi lần nữa.

Nhưng lần này, vẻ mặt em trở nên có chút buồn bã, nhưng đôi mắt lại trong vắt lạ thường, trong vắt hơn bao giờ hết.

Gió biển thổi qua, làm rối mái tóc em, Bạch Vị Nhiên đưa tay ra vén một lọn tóc ra sau tai cho em.

“Còn gì nữa không?” Anh hỏi.

“Em còn nghĩ gì nữa?”