Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2416

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6986

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Quyển 1: Đằng sau hạnh phúc là bất hạnh. - Lời bạt

Khi tôi đang viết lời bạt này, phần bản thảo chính vẫn đang trong giai đoạn hiệu đính, còn các bức tranh minh họa thì vẫn trong trạng thái “tàng hình”. Nói cách khác, xét theo thứ tự, lời bạt lại là thứ được hoàn thành đầu tiên. Ấy thế mà, với tư cách là một phần của cuốn sách, nó lại luôn được xếp ở vị trí cuối cùng. Thật đáng để học hỏi đức tính khiêm nhường này! Trong lúc viết, bất giác tôi lại nảy sinh lòng tôn kính cho sự tồn tại của lời bạt.

Lần đầu gặp mặt, tôi là Iruma Hitoma, sau này mong được mọi người chiếu cố. Thế nhưng, liệu bản thân tôi có thật sự trở thành một tác giả đủ tầm để hành động này có thể truyền đi một thông tin hữu ích nào đó không? Vừa viết tôi lại vừa hoài nghi, nên thôi không nghĩ sâu về vấn đề này nữa. Bởi sự tự tin này quá đỗi vô căn cứ, nên việc bảo vệ nó cũng là một cực hình.

Cuốn sách này được ra đời vào kỳ nghỉ xuân năm nhất đại học, khi một gã ngốc với cái lý do ngẫu hứng đầy ngạo mạn “mình biết viết tiếng Nhật” đã miệt mài viết tiểu thuyết, và cuối cùng, đây là một trong những thành quả đã được xuất bản. Gần hai mươi tác phẩm đã viết trong thời gian đó tuy không trở thành đống rác lớn nhưng đã trở thành phân bón, vì vậy bây giờ khi nhìn lại những gì mình viết lúc ban đầu, tôi cảm thấy chúng giống như một con ve sầu biết nói tiếng người với vòng đời chỉ vỏn vẹn một tuần, chỉ là một đoản thiên tầm thường không thể thành thuốc độc mà cũng chẳng phải thuốc tiên. Ngay cả làm đề tài để bàn tán cũng không xong, quả nhiên vẫn chỉ là phân bón.

Trong quá trình cuốn sách này được hình thành và có được sức nặng của riêng nó, tôi đã học được rằng việc nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người là một điều quý giá biết bao.

Ngài Koyama và ngài Miki, hai biên tập viên phụ trách, đã kiên nhẫn đối đãi với một kẻ ngốc như tôi, thật không biết phải cảm ơn sao cho đủ. Dù có hơi sáo rỗng, nhưng sau này cũng xin được hai ngài chỉ giáo nhiều hơn.

Và ngài Hidari, người đã vẽ những bức tranh minh họa tuyệt đẹp cho cuốn sách này. Khi được chiêm ngưỡng tranh của ngài trên mạng, tôi đã nghĩ rằng nếu toàn bộ nội dung cuốn sách này được thay bằng tranh của ngài ấy, có lẽ nó sẽ bán rất chạy! Nhưng lỡ như đề xuất này được chấp thuận, nghĩ đến hậu quả sau đó mà tôi run rẩy không dám mở lời.

Ngoài ra, tôi cũng xin gửi lời cảm tạ sâu sắc đến người đã giúp tôi thêm cả phần chú thích, những người bạn và gia đình đã khuyến khích tôi bằng những lời lẽ như dân anh chị “cứ chia cho tao một nửa tiền bản quyền là được”.

Cuối cùng, xin gửi lời cảm tạ chân thành nhất đến bạn, người đang cảm nhận được sức nặng của cuốn sách này và cầm nó trên tay.

Xin cảm ơn.

Iruma Hitoma