Phần 1: Ngục Trong Mộng
—Sakurai-sama.
Chuẩn bị xong rồi chứ?
Tiếp theo… là đến lượt cô.
Giọng nói ấy vọng lại từ khoảng không vô định, mơ hồ như tiếng thì thầm trong cơn ác mộng chưa kịp tỉnh.
Sakurai Kogure nằm co ro trên chiếc giường thấp, đôi mắt nhắm chặt mà vẫn thấy mọi thứ rõ ràng đến đau đớn.
???: S-a-k-u-r-a-i-s-a-m-a…?
Kogure (thì thào): Ai đó…?
Giọng nói: Sakurai-sama? Là tôi đây. Mau lại đây.
Kogure (giọng trẻ con, run rẩy): Ở đâu…?
Giọng nói: Ngay trước mặt cô. Nơi chúng ta kiểm tra cơ thể, cô không nhớ sao?
Bước chân nhỏ bé lần mò trong bóng tối. Mỗi bước đi, không gian lại vặn xoắn, thời gian trôi ngược.
Gương mặt cô thay đổi, thân thể co lại, trở thành một đứa trẻ chỉ vừa cao tới ngực người lớn.
Cô đã từng ở đây.
Rất lâu rồi.
Kogure: …Chị y tá?
Y tá (cười nhẹ, nhưng mắt không cười): Chào mừng quay lại. Sakurai, em còn nhớ phải làm gì chứ?
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn như một con búp bê được lập trình sẵn.
Leo lên chiếc giường hợp kim lạnh buốt, đặt tay chân đúng vào những vòng kẹp đã chờ sẵn.
“Cạch—cạch—cạch—”
Khóa cổ tay.
Khóa cổ chân.
Khóa cổ.
Tất cả cùng siết chặt một lúc, như muốn nghiền nát xương.
Rồi dòng điện chạy dọc sống lưng.
Không phải điện thật sự, mà là thứ gì đó tệ hơn:
Ký ức bị ép buộc trồi lên, từng mãnh vỡ đâm vào não.
Cơ thể nhỏ bé co giật không kiểm soát được, nước mắt trào ra nhưng không thành tiếng.
Màn hình sáng xanh lạnh lẽo hiện lên hàng chữ.
Y tá (đọc chậm rãi, như ngợi ca): Chiều cao 110cm. Cân nặng 18kg. Đồng tử không biến sắc. Xương không dị dạng. Sáu chỉ số hormone ổn định. Da… trắng mịn, hoàn hảo. Quả là một cơ thể nhân loại mẫu mực.
Cô ta rút ống kim dài, lưỡi kim ánh lên sắc lạnh dưới ánh đèn phòng thí nghiệm vô trùng.
Đâm thẳng.
Hút máu.
Kogure: A-a…!
Y tá (quát khẽ, rồi lập tức dịu giọng giả tạo): Câm miệng! À không… đừng sợ, đừng sợ. Sẽ hết đau ngay thôi…Thấy không? Tôi đâu có lừa em.
Ống tiêm đầy ắp máu đỏ tươi được đổ vào lọ thủy tinh trong suốt.
Dưới ánh đèn, nó đẹp đến mê hoặc, như rượu vang thượng hạng.
Y tá (thì thầm, gần như mê đắm): Đẹp thật… màu đỏ này. Còn thoang thoảng vị ngọt.
Đáng tiếc… máu này nguy hiểm quá.
Kogure (ngây thơ): Nguy hiểm…?
Y tá (cười nhạt, mắt tối lại): Ừ. Nguy hiểm đến mức… chỉ muốn hủy nó ngay lập tức.
Bao gồm cả em.
Tay cô ta buông lỏng.
Lọ thủy tinh rơi tự do.
“Xoảng!”
Vỡ tan.
Máu bắn tung tóe, vẽ nên một đóa hoa đỏ rực trên sàn trắng.
Những cánh hoa máu khép mở, như còn sống.
Y tá (lùi lại một bước, giọng lạnh tanh): Ta thật tiếc khi phải để em lại cho hắn. Nhưng… vĩnh biệt, Sakurai-sama.
Kogure (hoảng loạn gọi với theo): Chị… y tá? Chị?! Chị ơi?!
Cô ta đã biến mất, như chưa từng tồn tại.
Bóng tối lại tràn về, đặc quánh hơn.
Giọng nói khác vang lên, không còn là y tá nữa.
Trầm, khàn, như từ đáy địa ngục bò lên.
Giọng nói: Ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta.
Kogure (co người): Câu hỏi…?
Giọng nói: Phải. Không khó đâu. Chỉ cần trả lời thành thật.
Kogure (giọng run rẩy, hy vọng mong manh): …Trả lời rồi ông sẽ thả tôi ra?
Giọng nói: Đương nhiên.
Kogure (nuốt nước bọt): Muốn hỏi gì?
Giọng nói: Ngươi thích kẹo bông không?
Kogure (ngẩn ra 1 giây, rồi lí nhí): Thích. Nhưng ngọt quá… tôi không được ăn nhiều.
Giọng nói: Trong đầu ngươi có từng xuất hiện những ý nghĩ lạ lùng? Những câu chữ không nên có?
Kogure: Không.
Giọng nói: Phim kinh dị có khiến ngươi phấn khích không? Ngươi có dễ kích động không?
Kogure: Tôi… không—
Giọng nói (nhanh hơn, gắt hơn): Ngươi từng mong ai đó biến mất chưa? Cảnh máu me có khiến ngươi thấy dễ chịu? Ngươi thích tiếng khóc chứ?
Kogure (lùi lại): Tôi—
Giọng nói (gào lên, như xé toạc không gian): Ngươi từng cầu cho thế giới diệt vong?! Từng nguyền rủa ai chưa?! Ngươi từng đột nhiên căm ghét chính mình?!
Câu hỏi dồn dập, không còn là hỏi nữa, mà là tra tấn.
Giọng nói (gầm lên): TRẢ LỜI TA!!!
Kogure (khóc nức nở): Tôi… tôi không biết! Không biết!!
Giọng nói (cười khàn, đầy thỏa mãn): Ngươi giận rồi? Ngươi muốn bỏ chạy? Ngươi muốn chống lại? Muốn ta biến mất, đúng không?
Kogure (gào): Không!!
Giọng nói: Thừa nhận đi. Huyết mạch đâu biết nói dối. Hơn nữa, đóa hoa của ngươi đã nở rồi.
Kogure cúi đầu nhìn xuống.
Nơi máu loang lúc nãy, giờ đây một đóa hoa khổng lồ bằng máu đang nở rộ.
Cánh hoa đỏ sẫm khép mở nhịp nhàng, như có tim đập.
Rễ máu ngo ngoe bò về phía cô.
Giọng nói (thì thầm bên tai): Thấy chưa? Chỉ chút giận dữ thôi mà nuôi nó lớn đến vậy rồi.
Kogure (hoảng loạn tuyệt đối): Không phải tôi! Không phải!!
Cô quay đầu bỏ chạy.
Cầu thang xoắn ốc hiện ra trước mặt, dẫn xuống vô tận.
Không lối thoát.
Không dám ngoái đầu.
Chạy.
Chạy mãi.
Đến khi hơi thở đứt quãng, đến khi chính hình hài mình lại thay đổi, lớn lên trong chớp mắt.
Tiếng rít của đóa hoa máu biến mất.
Cô tưởng mình đã thoát.
Cô ngoảnh lại.
—ĐOÁ HOA MÁU HÁ MIỆNG GẦM RỐNG.
“GRAAAAAAAHHH!!!”
Nó phóng lên, cao hàng chục mét, cánh hoa biến thành hàm răng nhọn hoắt, rễ hóa thành xúc tu đỏ lòm lao thẳng về phía cô.
Kogure (gào trong tuyệt vọng): KHÔNG!!!
Phần 2: Sinh và Tử
Người giữ cổng (bực bội quát): Lại là mày?! Một đêm rồi phá rối bao nhiêu lần nữa hả, con điên?!
Cô gái (quỳ sụp xuống nền đá lạnh, đầu đập liên hồi): Xin hãy cho tôi ở lại! Tôi làm được rất nhiều việc! Giữ tôi lại còn rẻ hơn đi tìm người khác… xin hãy giữ tôi lại… xin hãy giữ tôi lại…
Tiếng đầu đập xuống đá nghe “thịch thịch” đều đặn, như tiếng trống cầu xin.
Người giữ cổng (nhăn mặt): Đã nói bao nhiêu lần rồi, chỗ này không phải nơi mày ở được! Ê, kéo con điên này ra ngoài cho tôi!
Cô gái (trườn bằng đầu gối, lao tới ôm chặt chân hắn như chó con sắp bị bỏ rơi): Đừng đuổi tôi! Tôi xin các anh… đừng đuổi tôi…
Người giữ cổng (rút chân, gầm lên): Buông ra! Buông ra ngay!
Cô gái (khóc nức nở, siết chặt hơn): Xin cho tôi ở lại… cho tôi ở lại đi…
Người giữ cổng (quay đầu gọi): Này này! Mấy cậu nhanh lên, đưa nó ra ngoài!
Người giữ cổng II (chạy tới): Tới rồi đây!
Cô gái (hoảng loạn buông chân, bật dậy, rút từ trong áo ra con dao gọt hoa quả cũ kỹ): Đừng đến đây! Đừng—!
Đôi mắt đỏ hoe giờ đã long lên dữ tợn.
Cô gái (gằn từng chữ): Nếu không… tôi sẽ chết ở đây!
Lưỡi dao kề sát cổ, run run nhưng không hề do dự.
Người giữ cổng (giật mình, giơ tay): Bình tĩnh! Đừng kích động, đừng làm bừa…
Cô gái (gào): Hoặc các người giữ tôi lại… Hoặc tôi tự kết liễu ngay tại đây!
Lưỡi dao ấn sâu thêm một chút.
Máu rỉ ra, chảy thành dòng nhỏ xuống cổ áo rách.
Cô biết mạng mình rẻ mạt, chẳng dọa được ai.
Nhưng một đứa con gái chết trước cổng Gokurakukan giữa đêm khuya, tin tức lan ra, dù là giới xã hội đen cũng mất mặt.
Người giữ cổng (nuốt nước bọt, hạ giọng): Được rồi được rồi! Có gì từ từ nói. Chuyện này không phải tôi quyết được. Để tôi đi hỏi cấp trên, được chưa?
Cô gái (cười khẩy, nước mắt vẫn rơi): Anh nói dối! Nửa đêm anh tự đưa người vào, tưởng tôi không thấy sao?!
Người giữ cổng (cố cười gượng): Con bé đó ký hợp đồng từ trước rồi! Tin tôi đi, bình tĩnh đã, để tôi hỏi xem có cách nào…
Cô gái (híp mắt): Được. Tôi đợi. Nhưng đừng hòng giở trò.
Cô tưởng mình đang nắm thế thượng phong.
Nhưng với một đứa như cô, làm sao đấu lại những kẻ sống bằng nắm đấm và thủ đoạn ở đây?
Hắn liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn vòng ra phía sau, miệng vẫn dỗ ngọt.
Rồi hắn búng tay “tách”.
Một cú đánh bất ngờ vào gáy.
Cô gái (gào lên đau đớn và phẫn nộ): Các người đánh lén?! Nói mà không giữ lời! Đồ bỉ ổi! Thả tôi ra! THẢ RA!!!
Người giữ cổng II (ôm đầu gối vì bị cắn): Con nhóc này khỏe phết—A! Cắn người hả?! Mày là chó à?!
Người giữ cổng (thở dài): Ồn ào cái gì! Kéo nó đi cho xong chuyện!
Cô lại thua.
Tay chân bị trói nghiến, bị vác lên vai như bao gạo.
Nhưng chính lúc bị ép cúi đầu suối bấy lâu, cuối cùng cô cũng ngẩng mặt lên được.
Cô gái (đôi mắt bỗng sáng rực): …Sakurai-sama…?
Trên ban công tầng cao nhất Gokurakukan, một bóng người mảnh khảnh đứng lặng trong ánh đèn mờ ảo.
Áo ngủ trắng phất phơ, mái tóc dài đen nhánh bay trong gió đêm.
Chỉ có thể là chủ nhân nơi này:
Sakurai Kogure.
Cô gái (gào đến khản cả cổ): Sakurai-sama!!! Sakurai-sama!!! Sakurai—!!!
Người giữ cổng (quay lại, gắt): Câm miệng! Bịt miệng nó lại ngay!
Cô gái (vùng vẫy điên cuồng): Sakura—mmph! Mmm!! Mmmmmm—!
Cùng lúc đó, trong căn phòng cao nhất.
Thư ký (gõ cửa nhẹ): Sakurai-sama, ngài có ổn không ạ?
Sakurai Kogure vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, đôi chân trần bước ra ban công, tay vẫn còn run nhẹ.
Cô im lặng rất lâu, mãi mới khẽ lên tiếng.
Sakurai Kogure: …Pha trà cho tôi.
Thư ký: Vâng.
Sakurai Kogure (đột nhiên): Khoan. Đem con bé đó vào đây.
Thư ký không hỏi lại, lập tức hiểu ý, cúi đầu rồi gọi nội tuyến.
Thư ký (lạnh lùng): Đưa người vào. Đi lối ngầm.
Bên dưới cổng.
Người giữ cổng (còn đang định lôi cô gái đi): Không cần ngài bận tâm đâu, tôi xử lý nó rồi—
Thư ký (cắt ngang, giọng không chút cảm xúc): Đưa. Vào.
Người giữ cổng (giật mình): V-vâng!
Hắn quay sang cô gái, thở dài một hơi như vừa trút được gánh nặng.
Người giữ cổng: Coi như mày gặp may đấy. Nhưng lần sau đừng trách tao không báo trước.
Cô gái (mắt còn đỏ hoe, môi run run): Ngài… chịu giữ tôi lại sao…?
Người giữ cổng (hất cằm): Đi theo tao. Nhanh.
Phần 3: Gặp Nhau Sai Chỗ Sai Lúc
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Thư ký (giọng trầm đều): Sakurai-sama, đã đưa người đến.
Sakurai Kogure (đang ngồi trước gương đồng, tay cầm lược ngà, không quay lại): Cho cô ta vào.
Cánh cửa gỗ trầm hương mở ra.
Cô gái được dẫn vào, chân trần, áo rách, trên cổ vẫn còn vệt máu khô loang lổ.
Cô bắt chước thư ký, quỳ sụp xuống ngay sau tấm bình phong sơn son thếp vàng, hai tay đặt lên đùi, đầu cúi sát sàn.
Sakurai Kogure (vừa chải tóc, vừa hỏi, giọng nhẹ như gió): Tên ngươi? Bao nhiêu tuổi?
Cô gái (giọng khản): Mitsushima Hikari… năm nay 14.
Sakurai Kogure (khựng lược một nhịp, rồi tiếp tục): Mười bốn… đúng là cái tuổi dễ gặp tai ương. Lại đây.
Hikari cúi người, theo thư ký vòng qua bình phong,.
Cô bé lại quỳ xuống, lần này gần hơn, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trầm thoang thoảng từ người đối diện.
Sakurai Kogure (ngồi xếp bằng trên thảm nhung đỏ, ánh mắt lướt từ đầu đến chân cô bé): Ngươi biết Gokurakukan là nơi nào không?
Hikari: Là nơi giải trí lớn nhất thành phố.
Sakurai Kogure (cười khẽ): Sai một nửa.
Đến đây thường có hai loại người: kẻ đến để vui chơi, và kẻ sinh ra để cho người khác vui chơi. Ngươi liều mạng xông vào đây… muốn làm loại nào?
Hikari (ngẩng mặt lên, mắt đỏ rực): Không phải cả hai. Tôi sẽ không trở thành người như hắn. Cũng không để ai chà đạp mình nữa.
Sakurai Kogure (ánh mắt bỗng sáng lên, như nhìn thấy thứ gì đó thú vị): Vậy là ngươi mang theo một điều ước?
Cô nghiêng người về trước, chống tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Sakurai Kogure: Dễ thôi. Ta sẽ giúp ngươi thực hiện điều ước đó. Ta sẽ xử lý “hắn” đúng cách ngươi muốn. Và từ nay, không ai được phép ức hiếp ngươi nữa. Nhưng trước hết, ngươi phải thắng đêm nay. Đừng lo, ở đây không chỉ nhận tiền. Bất cứ thứ gì trên người ngươi, chỉ cần ngươi sẵn sàng đánh cược, đều được.
Hikari (lắc đầu mạnh): Không…
Sakurai Kogure (nhướn mày): Không? Nếu ngươi thắng, muốn chặt tay hắn, lột da hắn, hay ném xuống sông cho cá rỉa, ta đều chiều. Cơ hội này không có lần thứ hai đâu.
Hikari (cắn môi đến bật máu): Tôi không muốn làm người cầu nguyện. Tôi muốn… tôi muốn là người thực hiện điều ước. Giống như hắn. Hoặc… (ánh mắt cô bé lướt qua thư ký đang đứng sau lưng Sakurai, rồi dừng lại trên chính Sakurai) giống ngài.
Thư ký (lạnh giọng): Láo xược!
Sakurai Kogure (giơ tay ngăn lại, mỉm cười): Không sao. Lui xuống đi.
Thư ký (do dự): Nhưng Sakurai-sama…
Sakurai Kogure: Ta bảo lui.
Thư ký cúi đầu, lùi ra khỏi phòng.
Cửa đóng lại, chỉ còn tiếng then cài khẽ.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn hai người.
Hikari (hoảng hốt): Tôi… xin lỗi… tôi không có ý xúc phạm—
Sakurai Kogure (ngắt lời, giọng dịu nhưng lạnh): Xin lỗi làm gì. Ta không phí thời gian vào chuyện vô nghĩa. Nói đi. Vì sao nhất định phải vào Gokurakukan? Vì sao muốn trở thành kẻ thực hiện điều ước?
Hikari im lặng rất lâu.
Rồi cô bé đột nhiên sụp xuống, hai tay ôm lấy chân Sakurai, mặt áp sát vào vạt áo ngủ lụa trắng.
Hikari (giọng run rẩy, nhưng từng chữ như khắc vào xương): Khi trời sáng, cha tôi sẽ tỉnh rượu. Ông ta sẽ bán tôi cho sòng bạc ngầm để trả nợ. Đầu năm nay, chị tôi cũng bị ông ta bán đi… chưa đầy 3 tháng, tôi thấy xác chị trôi trên sông. Mặt chị tái xanh, mắt vẫn mở… nước sông lạnh lắm. Lạnh đến mức tôi chỉ cần nghĩ thôi là vẫn thấy buốt tận xương. Tôi đã cố chạy. Nhiều lần. Nhưng không ai dám chứa tôi. Họ sợ ông ta. Khi ông ta điên lên, ngay cả quỷ cũng phải tránh. Tôi không còn nơi nào để đi nữa. Cuối cùng rồi cũng bị bán. Rồi chết. Như chị. Nằm dưới đáy sông lạnh ngắt.
Cô bé siết chặt tay, móng tay bấm vào vải lụa đến trắng bệch.
Hikari: Tôi nghĩ… nếu không thể thoát khỏi số kiếp bị bán, thì ít nhất, để chính tôi tự bán mình. Bán vào nơi mạnh nhất thành phố này. Gokurakukan. Ít nhất lựa chọn còn nằm trong tay tôi. Ít nhất… giữa những kết cục tồi tệ, tôi được chọn một kết cục ít tồi tệ hơn.
Sakurai Kogure (im lặng quan sát, rồi khẽ hỏi): Gokurakukan có thể còn tàn nhẫn hơn nơi ngươi sắp bị bán đi. Nguy hiểm hơn nhiều.
Hikari (ngẩng mặt lên, mắt ráo hoảnh nhưng đỏ rực): Tôi biết. Chính vì nguy hiểm, nó mới đủ mạnh. Chỉ khi đủ mạnh, tôi mới bảo vệ được bản thân.
Sakurai Kogure không trả lời ngay.
Cô nằm nghiêng xuống trường kỷ, tay chống cằm, nhìn cô bé quỳ dưới sàn như nhìn một con thú nhỏ bị thương nhưng vẫn gầm gừ không chịu khuất phục.
Một lúc sau, cô khẽ bật cười.
Tiếng cười rất nhẹ, nhưng lạnh đến thấu xương.
Sakurai Kogure: Ngươi sẽ không hối hận chứ?
Hikari (đập đầu xuống sàn, mạnh đến mức vang lên tiếng “thịch” khô khốc): Tuyệt đối không.
Sakurai Kogure (lặp lại, như nhấm nháp từng chữ): …Tuyệt đối?
