Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

Truyện tương tự

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

140 324

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

110 13082

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

14 30

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

278 7890

Tập 01 - Lời mở đầu

Lời mở đầu

Thư hồi đáp từ Công ty Đường sắt Vermeil

Thành thật cảm ơn quý vị đã dành thời gian đến phỏng vấn tại công ty chúng tôi hôm trước.

Sau quá trình xem xét kỹ lưỡng, chúng tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo rằng lần này chúng tôi không thể tuyển dụng quý vị. Xin lưu ý rằng chúng tôi không tiếp nhận các câu hỏi liên quan đến nội dung tuyển chọn.

Kính chúc quý vị ngày càng gặt hái được nhiều thành công hơn nữa trong tương lai.

Bộ phận Tuyển dụng, Công ty Đường sắt Vermeil

"A AA A AA A A A A A A A A A!!"

Tôi đã xé nát "Thông báo Kết quả Tuyển chọn" thành trăm mảnh.

Rầm.

Ngay lập tức, tôi đổ sụp xuống giường như một người lính bị bắn tỉa. Chiếc nệm mỏng manh khiến mũi tôi đau điếng, nhưng nỗi tuyệt vọng lúc này lớn đến nỗi tôi chẳng màng bận tâm đến chuyện đó.

Đây đã là lần thứ một trăm tôi trượt phỏng vấn rồi.

Thất bại cứ nối tiếp thất bại như thế này, tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ cả ý trời.

"Ư... ư ư ư... Ư gô gô gô gô gô gô... Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ..."

Đã ba tháng kể từ khi tôi rời ngôi làng ở quê nhà.

Thời gian qua, tôi đã sống lay lắt bằng nghề giặt ủi thuê và đánh giày, nhưng nếu không sớm tìm được một công việc tử tế, tôi sẽ thực sự chết đói mất. Hôm nay tôi chỉ kiếm được vẻn vẹn 300 Donie, chỉ đủ mua được hai cái bánh mì nhỏ. Bụng tôi đang biểu tình, réo lên thành một bản hợp xướng.

Tôi hiểu. Đổ lỗi cho thần linh cũng chẳng ích gì.

Lý do đơn giản khiến tôi khổ sở đến vậy là…

Bởi vì sự hiện diện của tôi quá mờ nhạt.

"Tất cả là lỗi của mình... Chỉ vì mình là một nàng công chúa u linh không có hy vọng gì... Fư hế hế hế... Hế hế hế hế hế hế hế..."

"IM CÁI MỒM MÀY LẠI CON NGỐC!! Mày muốn ăn đấm hả!!"

"í!? Tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi!!"

Ông chú hàng xóm đấm vào tường nên tôi không chút chậm trễ mà dập đầu xuống tạ lỗi ngay (dù biết là ông ấy chẳng nhìn thấy đâu).

Nơi tôi đang ở là một căn phòng trong khu chung cư tồi tàn... à không, khu căn hộ "tuyệt vời" do nhà thờ điều hành. Nơi đây tiếp nhận gần như miễn phí những người thất nghiệp, nhưng tường và trần nhà còn mỏng hơn lát giăm bông, nên tiếng sinh hoạt của hàng xóm cứ vọng vào không ngớt.

"Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này..."

Tôi luôn nghĩ rằng thế giới này thật bất công.

Tôi sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh của Vương quốc Doropool khoảng mười lăm năm trước.

Tôi không phải là một cô gái bình thường.

Không hiểu sao, từ khi còn nhỏ, sự hiện diện của tôi đã mờ nhạt như sương khói.

Việc người ta quên mặt, quên tên tôi là chuyện cơm bữa; tôi nói chuyện thì bị lờ đi, hoặc dù tôi đứng ngay đó nhưng họ vẫn nói: "Hôm nay con bé nghỉ học à".

Biệt danh của tôi là "Công chúa U linh".

Dù có từ "Công chúa" nhưng tất nhiên đó chỉ là một lời mỉa mai.

Sự mờ nhạt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng khi tôi lớn lên, cơ hội tiếp xúc với mọi người cũng ngày càng giảm. Kéo theo đó, kỹ năng giao tiếp của tôi đã "chết" một cách thảm hại.

Buổi phỏng vấn vừa rồi cũng thật kinh khủng.

Công ty Đường sắt Vermeil, với logo là chiếc lá bạch quả. Tôi tìm thấy quảng cáo tuyển dụng trên phố nên đã quyết tâm… "Mình nhất định phải được nhận!", rồi xông pha ứng tuyển.

"...Hử? Cô tới công ty tôi có việc gì à?"

"Hế!? Tôi, tôi đã, đặt lịch, phỏng vấn, ạ..."

"Hả? Cô có nhầm lẫn gì không đấy?"

"X, xin lỗi, làm ơn, kiểm tra lại, giúp tôi với..."

"À... Thật này. Có ghi trong lịch làm việc. Xin lỗi nhé, xin lỗi."

Tôi mờ nhạt đến mức bị người ta quên béng mất.

Đây là chuyện thường tình, nhưng sự bối rối đó đã ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn chính thức.

"Động lực nào khiến cô muốn làm việc cho công ty chúng tôi?"

"À! Của quý, quý công ty! T, t, t, triết lý, k, k, kinh doanh, tôi, r, rất, đồng, cảm..."

"Cô nói chuyện dứt khoát hơn được không? Tôi không nghe rõ."

"Hự! T, tôi xin lỗi, ừm, cái đó..."

"Haizzz. …Nếu cứ thế này thì tôi sẽ đánh trượt cô đấy, cô tính sao?"

"..."

Đầu óc tôi trống rỗng.

Và cứ thế, tôi bại trận mà chẳng nói được câu nào ra hồn.

Chuyện này đã xảy ra cả trăm lần rồi.

"Tôi muốn trở nên giàu có..."

Tôi lấy một đồng xu 1 Donie ra khỏi túi và giơ lên trần nhà.

Để khiến bản thân nổi bật, điều quan trọng nhất là tiền.

Ánh sáng lấp lánh của vàng bạc châu báu chắc chắn sẽ làm bừng sáng con người mờ nhạt của tôi.

Nói cách cực đoan… chỉ cần nắm giữ toàn bộ tài sản trên thế giới, chắc chắn sẽ không còn ai quên tôi nữa.

Thế nhưng, vì tôi quá mờ nhạt và không giỏi giao tiếp, nên tôi không tìm được việc. Không tìm được việc thì không kiếm được tiền. Đây là một ngõ cụt thảm hại, không lối thoát.

"Đói quá..."

Ác quỷ thì thầm vào tai tôi: "Làm chuyện xấu không phải là được rồi sao?"

Ví dụ như món bánh nhân thịt của người bán hàng rong ở Phố số Ba. Ông chú chủ quán có vẻ hơi ngốc nghếch, chỉ cần người mờ nhạt như tôi nghiêm túc ra tay, có lẽ tôi có thể ăn trộm mà không bị phát hiện…

"Không được, không được, không được! Sao mình có thể làm trộm được chứ!"

Tôi lắc mạnh đầu để xua đuổi những ý nghĩ xấu xa.

Mẹ tôi khi còn sống luôn dặn dò tôi rất nhiều…

"Phải sống chính trực, thanh liêm! Tuyệt đối không được làm kẻ trộm!"

Nếu bây giờ tôi làm chuyện xấu, tôi sẽ không còn mặt mũi nào đối diện với gia đình nữa.

Vì vậy, dù có đau khổ đến mấy, tôi cũng không thể nản lòng.

Để trở thành người giàu có.

Để trở thành một triệu phú có thể bơi trong bể tiền.

"Mình sẽ không bỏ cuộc! Mục tiêu… Tỷ phú!”

Đoàng đoàng đoàng đoàng…!!

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa thô bạo.

Tim tôi suýt ngừng đập vì hoảng sợ, nhưng giờ không phải lúc để chết.

Tôi nín thở, lắng nghe hơi thở của người bên ngoài qua cánh cửa.

Có ba người, toàn bộ đều là nam giới, với sát ý 100%.

"Con nhỏ công chúa U linh kia! Mày dám trốn ở chỗ này!"

Mặt tôi lập tức trắng bệch.

Tôi véo mũi, cố gắng thay đổi giọng…

"Xin hỏi, các anh đến thu gom rác phải không ạ?"

"Đến thu nợ! Hạn chót qua lâu rồi!"

"Các anh nhầm người rồi, tôi là người thường tốt bụng mới chuyển đến hôm qua."

"Mày bớt bốc phét đi!"

Cánh cửa vốn đã ọp ẹp bị đạp tung trong chớp mắt.

Một đám lưu manh mặc đồ đen khả nghi nghênh ngang xông vào phòng.

Chắc chắn là đám đòi nợ thuê từ chợ đen. Bấy lâu nay tôi sống sót nhờ sự hiện diện mờ nhạt của mình, nhưng có vẻ cuối cùng chỗ trốn cũng bị tìm ra.

Thật ra, tôi mới mười lăm tuổi nhưng đã nợ một khoản đủ để mua cả một tòa lâu đài.

Tất nhiên là tôi chẳng có ý định trả tiền.

Họ muốn lấy đi thận hoặc gan của tôi.

Nếu đã vậy…

"TÔI XIN LỖI NHIỀU LẮM RỒI A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A!"

Tôi quay người và nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.

Mấy người đàn ông gào lên và đuổi theo.

"Đừng chạy!"

"Trả tiền đây, con khốn!"

"Cẩn thận tao móc nội tạng mày ra!" 

…Quá kinh khủng. Tôi bịt tai lại và cắm đầu chạy thục mạng trên phố.

Những người lướt qua tôi hoàn toàn không để ý.

Không phải họ vô tâm, mà là vì lực hiện diện của tôi quá thấp, họ căn bản không nhận ra tôi.

"Mất dấu là chết chắc! Sự hiện diện của nó quá thấp, tuyệt đối không tìm được lần hai đâu!"

"Tao biết! Giết nó trước khi điều đó xảy ra!"

Tiêu rồi, tôi sẽ bị giết thật.

"A!"

Tôi bị vấp phải một phiến đá nhô lên và ngã sấp mặt ngay giữa ngã tư đường.

Mấy người đàn ông đồng loạt lao tới.

Tên cầm đầu đeo găng tay đấm bốc.

Bị cái thứ đó đấm trúng, chắc chắn tôi sẽ bẹp dí như quả cà chua nát.

"Chết đi!"

Cú đấm giáng xuống. Tôi bất lực, chỉ còn biết nhắm chặt mắt…

"...NGUY HIỂM RỒI A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A!!"

Tiếng hét chói tai của một cô gái.

Khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc ô tô phóng tới với tốc độ kinh hoàng ngay sát bên cạnh.

ĐÙNG!!

Sau tiếng va chạm đó, tôi thấy tên đòi nợ kêu thảm thiết và bị hất văng ra xa. Tiếng lốp xe rít ken két trên mặt đường, và một luồng gió mạnh muộn màng thổi bay tóc tôi.

Rồi tôi chứng kiến cảnh tượng đó.

Người đang cầm vô lăng ở ghế lái là một cô gái tóc vàng rực rỡ như mặt trời.

Tên đòi nợ đã bị tông.

Bị chính cô gái đó tông trúng.

"Khoan đã...!?? T, tai nạn...!?"

"Hự!"

Cô gái đạp tung cửa xe, bật người nhảy ra ngoài.

Chiếc xe vẫn lao đi và đâm thẳng vào tường tháp đồng hồ. Cản xe bị phá hủy và mảnh kính vỡ bay tứ tung, người đi đường hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.

Không, quan trọng hơn điều đó.

Tôi như bị hút hồn mà ngước nhìn lên.

Cô gái mái tóc vàng bay bay, nhẹ nhàng lướt đi giữa không trung.

Tuổi cô ấy rõ ràng bằng tôi, nhưng hành động lại hoàn toàn đối lập.

Rõ ràng là cô ấy vừa tông người, rõ ràng là một kẻ phạm tội.

Ấy vậy mà trên mặt cô chỉ có một nụ cười ngạo nghễ, táo bạo và bất cần.

Đó là một khí chất "Dương" mạnh mẽ kinh ngạc.

Đối với một người "Âm" như tôi, nó chẳng khác gì thuốc độc.

Tuyệt vời thật. Với khí chất như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ tìm được việc ngay lập tức.

"CÔ BÊN KIA! TRÁNH RA! TRÁNH RA NHANH LÊN! KHÔNG THÌ BỊ ĐÈ BẸP ĐÓ N G O A I ………..!"

"Hả? ứ-kyaaa!"

KÉT!!

Lửa tóe ra ngay trước mắt tôi. Tôi bị cô gái đè sấp xuống, gáy đập mạnh xuống đất.

À, tiêu rồi. Ý thức tôi dần trôi đi...

Cô gái đang cưỡi trên người tôi la lớn…

 "Xin lỗi!"

"Tỉnh lại đi!"

Nếu đã vậy, làm ơn tránh ra.

Và tiện thể, hãy lo lắng cho mấy tên đòi nợ bị tông kia đi.

"Phải đưa đến bệnh viện ngay! Để tôi đưa đi!"

"!"

Ý thức tôi bừng tỉnh trở lại ngay lập tức.

Tôi vội vàng túm lấy áo cô gái.

"Làm ơn... Đừng... Tuyệt đối không được đến bệnh viện...!"

"Tại sao!? Cô hình như bị đập đầu, phải đi khám bác sĩ chứ."

"Đến bệnh viện... tốn tiền lắm..."

"Tiền?"

"Nếu có số tiền đó, tôi muốn tiêu xài xa xỉ... Tôi muốn ở phòng vip nhất của khách sạn cao cấp, vừa ngắm cảnh đêm vừa thưởng thức rượu vang một cách tao nhã... Vì vậy, tuyệt đối không được đến bệnh viện..."

"Ơ kìa..."

Giữa lúc tôi đang khẩn cầu như thế…

Ý thức tôi dần chìm vào vực sâu tăm tối.

À, chắc tôi chết rồi.

Và thế là, tham vọng "trở thành phú bà" của tôi tan thành mây khói…

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!