Iinazuke ga dekita to omottara, sono iinazuke ga gakkou de yuumeina 『akuyakureijou』 datta dakedo, dousureba ii?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

3 10

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

98 1158

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

17 86

Đáng lẽ tôi sẽ không bao giờ yêu em

(Đang ra)

Đáng lẽ tôi sẽ không bao giờ yêu em

Katsura Ikada

Đây là câu chuyện về một mối tình ngang trái, mong manh, lẽ ra không nên tồn tại giữa hai con người ấy.

5 22

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

121 3891

LN - Chương 3.2

“Onii, em có nghe rồi. Món đậu mapo Ý đó. Anh đã để một cô gái khác ăn à? Akemi-chan cũng đang giận lắm á, nên hãy chuẩn bị cho kì nghỉ dài tới nhé? Tất nhiên em cũng giận anh lắm. Em sẽ đánh cho tới khi anh khóc thì thôi.”

“Geh…”

Cả ngày hôm nay tôi đã cố giữ tâm trạng cho Ryoko và Tomomi. Thế nên tôi nhàn nhã mà tắm rủa. Tắm xong, tôi vừa lau đầu vừa kiểm tra điện thoại thì có tin nhắn của em gái tôi. Cổ hủ…. À không, ẻm thuộc kiểu người lỗi thời, chỉ gửi email. Em ấy nói rằng ‘Bóng rổ thì không cần cầu kỳ!’. Đương nhiên là ẻm cũng không có app nhắn tin nào. Ừ thì đó là điện thoại nắp gập mà.

“…Em ấy giận rồi ha.”

Một email dài hiếm hoi tới từ Akane, bình thường thì chỉ có ‘Đã rõ’ hay ‘Hiểu rồi ạ’. Tôi không hiểu… sao cả em ấy cũng giận chứ.

“….Hết cách rồi.”

Tôi thở dài rồi bấm điện thoại gọi một cuộc cho Akane. Không lâu sau, một giọng quen thuộc vang lên.

“Xin chào, đồ lừa đảo?”

…..Tôi không quen được gọi như thế này.

“Cách trả lời điện thoại sáng tạo đấy, oi.”

“Không phải do anh sao? Ryoko-chan và Tomomi-chan đều rất tức giận đó? ‘Tại sao Hiroyuki lại cho người khác ăn đậu mapo Ý chứ!’ Họ nói vậy đó.”

“À thì, có lý do sâu xa cho việc đó….nhưng mà nhé? Tại sao hai người họ lại tức giận như vậy chứ? Em có biết không Akemi?”

“Ểh? Anh nghiêm túc đó à, onii. Làm em hơi sốc đấy. A–….. nhưng em hiểu rồi. Vậy em sẽ giảng cho anh theo cách một người ngu dốt nhất cũng có thể hiểu. Được chứ? Tomomi-chan và Ryoko-chan lớn lên cùng với món đậu mapo Ý của onii đúng không?”

“Không, đâu phải chỉ mỗi món đó đâu?”

“Im đê mà nghe này! Anh ấy nhé? Em cũng rất là biết ơn anh đấy. Ngày trước mọi người đều bận rộn, chỉ có onii là có thể nấu ăn đúng chứ? Và món mà mọi người thích nhất là đậu mapo Ý. Vậy nên mọi người sẽ không thể quên được hương vị đó, có thể gọi nó là ‘hương vị thuở nhỏ’.”

“…Mi○ky có vị như mẹ?”

“Em sẽ đấm anh, nghiêm túc đấy?”

“…..Anh xin nhỗi.”

“Haaa. Dù sao thì! Ngay cả Akemi-chan cũng phải cúi đầu nói với Ryoko-chan và Tomomi-chan ‘Cho tui xin phẫn nữa nhé.’ đấy nhé? Hương vị đó đối với mọi người, rất rất là quan trọng ấy, đó không phải là thứ mà anh có thể cho người khác ăn được đâu!”

“….Akemi cúi đầu á?’

Akemi là con gái duy nhất của chính gia Higashikujou. Tôi không rành lắm, nhưng Akemi là người rất ý thức về việc xuất thân từ một ‘danh gia’ và có niềm kiêu hãnh to lớn. Vì vậy nên nhỏ cực kỳ không muốn ‘cúi đầu’….. Vậy mà Akemi lại chịu cúi đầu ư? Vì món đậu mapo Ý á?

“…Ý chết, đừng nói là em kể nhé? Akemi-chan sẽ trừng phạt em mất.”

“Vì mạng sống của em gái anh nên anh sẽ vờ như chưa nghe thấy gì. Nhưng mà chuyện đó có hơi cường điệu quá không?”

“Mỗi người một cảm nhận khác. Ý anh là vậy phải không? Nhưng hãy nhớ lại đi, mỗi khi anh nấu món đó, luôn có ít nhất hai người đúng không?”

“À!... Đúng thật nhỉ?”

“Khi thì Tomomi-chan và Ryoko-chan, lúc thì em và Akemi-chan. Cũng có lúc là cả bốn người… nhưng em chắc chắn là anh chưa từng ăn cùng với một mình ai đó thôi ha? Đó là bởi giữa chúng ta đã có thỏa thuận.”

Thỏa thuận? Nhưng…. kể cả có như vậy…. phải rồi nhỉ? Mà đúng là mỗi lần tôi nấu ăn đều có it nhất hai người trong số họ…

“….Nhưng mà, mọi người phải nói cho anh biết chứ? Sao tới tận khi anh nấu cho người khác mới nói ‘Hương vị đó rất quan trọng!’ chứ?”

“…Ừ nhỉ. Mà dù nói là giận nhưng em cũng chỉ hờn dỗi chút thôi. Nên anh cố chịu ‘chút’ cằn nhằn từ đứa em này nhé. Em cũng chả thấy vui đâu. Em cũng không biết Ryoko-chan, Tomomi-chan và Akemi-chan sẽ tức giận tới mức nào nữa.”

“….Đáng sợ quá.”

“Maa, trở nên nổi tiếng khó lắm ha, onii.”

“Ồn ào quá.”

“Mà nếu onii thấy ổn thì không sao. Nhưng mà cái người tên Kiryuu Ayane’ đó là ai? Đừng nói là bạn gái của onii? Nếu là người mới thì em sẽ không gọi là chị dâu đâu nha? Onii, anh đã xin phép em chưa đấy? Em thì không nhớ gì cả.”

“Không, sao anh hẹn hò lại phải xin phép em chứ. Mà nhỏ cũng không phải bạn gái anh.”

“Không phải sao? Em không hiểu. Vậy sao onii lại nấu cho người đó chứ? Em không hiểu.”

“À–…. Đúng chứ. Anh cũng không hiểu tại sao.”

“Hả? Ý anh là sao?”

“À không. Kiryuu Ayane là”

Chắc chắn ẻm sẽ ngạc nhiên cho coi.

“––hôn thê của anh.”

“…...Hả?......Ể, Ểeeeeee–––––!?!?!?!?”

◇◆◇

truyền thuyết đô thị Nhật: search milky tastes like mama để biết thêm chi tiết