Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2372

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6624

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Học kỳ mùa xuân · Chương Hư Dối (106 chương) (Hoàn thành) - Chương 153: Nhược ngu

"Cảm ơn quý khách đã ghé thăm Universal Studios, còn 20 phút nữa công viên sẽ... Đợi đã, Heo bom nổ, ngươi muốn làm gì?!"

Universal Studios, gần hoàng hôn.

Phát thanh viên trong loa thông báo giọng nói dịu dàng như vậy, dường như muốn nhắc nhở du khách các trò chơi sắp đóng cửa.

Nhưng giây tiếp theo, trong giọng nói lại đột nhiên xuất hiện tiếng "hộc hộc hộc hộc" của Heo bom nổ màu vàng, sau đó là tiếng chim hót líu lo vô số, dường như phòng phát thanh đã bị Heo bom nổ màu vàng quậy cho gà bay chó sủa.

Rất nhiều khâu của Universal Studios đều khiến người ta có cảm giác nhập vai rất mạnh, đủ loại nhà hát và NPC hóa trang đều cố gắng đưa bạn trở về thế giới IP nguyên bản.

"Mọi người cẩn thận a! Heo bom nổ sắp đuổi theo lũ chim đến Đại lộ Thành phố Trung tâm rồi! Xin hãy nhớ kỹ, tuyệt đối không được nhìn vào mắt Heo bom nổ màu vàng, nếu không..."

Lúc này cũng không ngoại lệ, khi giọng nói sống động như thật của Heo bom nổ vang lên trong loa, thực sự sẽ cho bạn ảo giác Heo bom nổ sắp đánh tới nơi rồi.

"Hình như diễu hành sắp bắt đầu rồi."

Trong một nhà hàng chủ đề bên đường, Nhan Hoan nghe thấy âm thanh bên ngoài, liếc nhìn bên ngoài nói như vậy.

Họ đã sớm đến ăn tối bên đường phố thương mại ở trung tâm Universal Studios này, đến lúc đó chỉ cần ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy đại quân "Heo giận dữ" lái xe hoa diễu hành bên ngoài.

Quay đầu vừa định nhắc nhở Spencer ăn nhanh lên, kết quả vừa vặn nhìn thấy cô lén lút dùng nĩa gắp súp lơ trong đĩa bỏ vào bát của mình.

"Cô làm gì vậy?"

"......"

Spencer bị bắt tại trận cơ thể hơi cứng lại, sau đó lại chớp đôi mắt xanh da trời liếc cậu một cái, giả vờ như không có chuyện gì nói:

"Không có gì ngao."

"Lớn thế này rồi còn kén ăn, có mất mặt không?"

"...Sao anh nói chuyện giống mẹ tôi thế ngao?"

"Ha ha."

Spencer bĩu môi, tức giận cắn một miếng súp lơ.

Nhưng nói thế nào nhỉ, nhà hàng ở điểm du lịch này thực sự đã khôi phục tối đa hương vị nguyên bản của súp lơ, một miếng suýt chút nữa khiến Spencer nôn ra.

Không được, không thể ăn thứ này.

Spencer không muốn ăn súp lơ, nhưng cũng không có ý định lãng phí, ngược lại lại tìm kiếm những người khác chưa ăn xong, định lén lút ném súp lơ qua.

Nhưng quét mắt nhìn một vòng, những người khác về cơ bản đều đã ăn xong, lau miệng định đi ra khỏi nhà hàng chiếm một vị trí gần nhất để xem diễu hành rồi.

Vậy còn có thể là ai chứ?

Nhìn chằm chằm~

Đúng lúc này, bên cạnh một đôi mắt long lanh lại đột nhiên thu hút sự chú ý của Spencer.

"Ngao?"

Spencer quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một đứa trẻ con đang mút ngón tay nhìn chằm chằm vào thức ăn trong đĩa của mình.

"......"

Spencer và đứa trẻ con này nhìn nhau một cái, sau đó xiên súp lơ đưa cho đứa trẻ này.

"Cái... cái này là gì ạ, chị ơi."

"Đừng hỏi ngao, là đồ ngon đấy."

"Ồ ồ."

Đứa trẻ con há miệng cắn một miếng súp lơ, cắn một miếng, kết quả khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại.

"Khó ăn quá..."

"Đừng nói như vậy, đây là thứ tốt cho sức khỏe của em, em ăn nhiều một chút ngao."

Spencer cười hì hì, cầm nĩa lại đút cho nó mấy miếng súp lơ, ăn đến mức đứa trẻ con này má phồng lên, trực tiếp đeo mặt nạ đau khổ.

"He he, súp lơ này vô cùng quý giá, em phải..."

"Cô đang làm gì đấy?"

"Ngao?!"

Nụ cười tà ác của Spencer cứng lại ngay khi giọng nói u ám của Nhan Hoan vang lên phía sau, cô vội vàng quay đầu lại, nhìn Nhan Hoan phía sau.

"A, tôi... đứa trẻ này nó muốn ăn súp lơ, tôi liền đút cho nó ăn rồi."

Nhan Hoan lại liếc nhìn đứa trẻ đang khó khăn nhai nuốt một đống súp lơ kia, không khỏi nhắc nhở:

"Con nhà ai cô cũng không biết đã cho người ta ăn linh tinh, đến lúc đó phụ huynh người ta tìm đến cửa cô có quả ngon để ăn đấy..."

Spencer chớp mắt, mà Nhan Hoan bất lực nhìn đứa trẻ kia, hỏi:

"Phụ huynh của em đâu?"

"Em... không biết nữa, mẹ đi đâu rồi."

"...Không biết?"

Nhan Hoan hơi sững sờ, nhưng còn chưa mở miệng hỏi, tiếng loa xung quanh lại vang lên:

"Xin chen ngang một thông báo tìm người khẩn cấp, con của một vị phu nhân bị lạc, xin quý khách lưu ý xung quanh xem có bé trai nào đi lạc không.

"Bạn nhỏ Vương Cảnh Trạch, bạn nhỏ Vương Cảnh Trạch, mẹ em đang đợi em ở chỗ kiểm tra an ninh, xin nghe thấy thông báo lập tức liên hệ với nhân viên công tác gần đó."

Biểu cảm của Nhan Hoan trở nên hơi trừu tượng, liền hỏi đứa trẻ trước mắt:

"Em tên là Vương Cảnh Trạch?"

"Vâng..."

Em sẽ nói "thơm thật" (chân hương) sao?

Nhan Hoan vốn định hỏi như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt như ăn phải phân của cậu bé, liền cũng không nỡ hỏi nữa.

Vừa nghe thấy thông báo, những người bạn đồng hành xung quanh vốn đã đứng dậy đều nhìn về phía cậu bé bên cạnh.

Spencer cũng đặt dao nĩa xuống, hỏi Nhan Hoan:

"Chúng ta có phải nên liên hệ với nhân viên công tác không ngao?"

"Bây giờ?"

Nhan Hoan liếc nhìn dòng người ngày càng đông ngoài cửa hàng, lúc này người của toàn bộ khu vui chơi đều đang từ bốn phương tám hướng đổ về Đại lộ Hollywood, đã sắp chật kín nơi này rồi.

Ngay cả một nhân viên công tác cũng không nhìn thấy.

Vậy giao cho chủ quán, để ông ấy gọi điện thông báo cho ban quản lý công viên?

Nhưng lúc này vì diễu hành sắp đến, bên này là cửa hàng gần nhất bên cạnh trục đường chính, mọi người đều biết phải chiếm chỗ, cho nên đều đến đây mua đồ.

Trong quán chỉ có hai nhân viên, xẻng nấu ăn sắp múa đến bốc khói rồi, mà hóa đơn gọi món qua điện thoại bên cạnh vẫn không ngừng tuôn ra.

Nhưng nếu đưa đứa trẻ này đi ra ngoài, đến lúc đó có thể chen vào tuyến đầu xem diễu hành nữa hay không thì khó nói rồi.

Nơi này rất nhanh sẽ bị vây kín như nêm cối.

"......"

Nhan Hoan suy nghĩ một chút, vừa định mở miệng, Lâm Vãn Vãn trưởng bối này liền đi đầu nhận trách nhiệm:

"Thế này đi, cô đưa đứa bé này đi tìm nhân viên công tác. Các em cứ ở đây đi, vất vả lắm mới chiếm được vị trí tránh lãng phí."

Spencer liếc nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa, lại liếc nhìn đứa trẻ ăn đến mức miệng đầy màu xanh bên cạnh.

Do dự một giây, cô liền hào sảng đứng dậy, vỗ ngực nói:

"Không sao, tôi đi là được. Tôi chạy rất nhanh, đi nhanh về nhanh ngao. Các người đi lên phía trước chiếm chỗ trước đi, tôi sẽ về ngay!"

Nói xong, cô ôm lấy đứa trẻ con trông mới học lớp một lớp hai kia, liền xông ra ngoài.

"......"

Nhan Hoan kinh ngạc nhướng mày, suy nghĩ một giây cũng đứng dậy.

Đón ánh mắt hưng phấn như ngửi thấy mùi của U An Lệ Na bên cạnh, cậu nói:

"Tớ đi xem thử, tránh cho cô ấy không biết đường."

"Hả~ tránh cho cô ấy không biết đường~"

"Cút đi."

Nhan Hoan cho U An Lệ Na âm dương quái khí một cái búng trán, sau đó cũng quay người đuổi theo.

......

......

"Cảm ơn cảm ơn, thật sự là cảm ơn!"

Cổng khu vui chơi, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt kéo cậu bé kia về bên cạnh, không ngừng cúi đầu cảm ơn Spencer trước mắt.

"Ma ma, mẹ xem con này, con ăn rất nhiều súp lơ..."

"Ăn ăn ăn, mày một ngày chỉ biết ăn! Lần sau đừng chạy lung tung nữa biết không, phải luôn đi theo mẹ!"

Người phụ nữ kia lạc mất con, vốn vừa vội vừa sợ, lúc này nhìn thấy con trở về, một cơn giận dữ liền lại sinh ra.

Nhưng cúi đầu nhìn nụ cười ngây thơ trên mặt cậu bé, cơn giận của người phụ nữ vô thanh vô tức liền biến thành thả lỏng, sau đó, bà ôm chầm lấy đứa trẻ kia, không nhịn được mắng:

"Mày có biết là dọa chết người ta rồi không, lại là ở đất khách quê người, mày tưởng đây là trong nước à?! Nếu ném mày lại một mình ở Lân Môn, mày thật sự muốn sầu chết mẹ mày phải không?!"

"Ma ma..."

Một bên, Spencer nhìn cảnh này chớp mắt.

Ngay sau đó, cô gãi gãi sau gáy, liền lại yên lặng định quay người rời đi.

"Tiêu rồi, hình như diễu hành sắp bắt đầu rồi..."

Cô cúi đầu liếc nhìn thời gian, trên mặt lộ ra biểu cảm lo lắng.

Nhưng ngước mắt nhìn lên, lại phát hiện Nhan Hoan không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng, cô còn tưởng là gặp ma, bị dọa giật mình:

"Nhan Hoan? Đến lúc nào vậy ngao?"

"Cô từ bên kia đi ra tôi đã luôn đi theo cô rồi được không."

"Hả? Tại sao ngao?"

"...Không có gì."

Nhan Hoan có chút muốn nói lại thôi, nhưng chung quy là không nói là lo lắng cô ngốc đến mức không tìm thấy đường.

Đến lúc đó không chỉ không đưa đứa trẻ về, còn làm mất luôn cả mình.

Thông báo tìm người của hai người cùng phát trong loa, một học sinh tiểu học, một sinh viên đại học, kỳ phùng địch thủ.

Spencer hồ nghi liếc nhìn Nhan Hoan, luôn cảm thấy cậu đang ngầm nghi ngờ mình là đồ ngốc, nhưng lại không có bằng chứng.

Thấy ánh mắt cô ngày càng nghi ngờ, Nhan Hoan vội vàng chuyển chủ đề, nói:

"Còn không mau đi, diễu hành sắp bắt đầu rồi."

"Đúng ngao! Đi đi đi!"

Đồng tử Spencer hơi co lại, sau đó vội vàng kéo Nhan Hoan chạy về phía đó.

"Cô kéo tôi làm gì, tôi cũng đâu phải không đi được."

"Anh chạy chậm như vậy, cũng không biết anh đến làm gì?"

Spencer biết thể lực của mình mạc danh kỳ diệu tốt hơn người khác, cho nên còn lo lắng Nhan Hoan thể lực yếu gà, liền kéo cậu cùng chạy.

Nghe vậy, sắc mặt Nhan Hoan hơi đen lại, hỏi ngược lại:

"Tôi nếu chạy bộ không theo kịp cô thì cô nhìn thấy tôi kiểu gì, xin hỏi?"

"......"

Spencer chớp mắt, lúc này mới hậu tri hậu giác:

"Đúng ngao..."

Cô quay đầu quét mắt nhìn Nhan Hoan trông có vẻ cao ráo gầy gò phía sau, vẻ mặt nghi ngờ.

Mặc dù nói trong mắt cô Nhan Hoan là một con khổng tước phiên bản Q, nhưng điều này không có nghĩa là cô không phân biệt được đặc điểm hình thể của người khác.

Ngược lại, ngược lại hình thái động vật nhân hóa này còn cường hóa đặc điểm của người khác.

Cho nên cô mới nghi hoặc, dù sao trước đó cô vẫn luôn không thấy Nhan Hoan vận động qua.

Đùa gì vậy, vốn dĩ đồ Bộ Sửa Đổi của Miêu Tương cho đã phế rồi, số lượng không nhiều đồ đạc lại không tận dụng tốt thì thật sự là người nguyên thủy đánh người Tam Thể rồi.

Có người theo chủ nghĩa tự nhiên và sữa tắm tăng cơ, thời gian này Nhan Hoan về cơ bản là ngày nào cũng đi tập luyện buổi tối.

"......"

Thăm dò buông tay Nhan Hoan ra, quả nhiên, cậu cũng vẫn không bị Spencer chạy như bay bỏ lại phía sau.

Như vậy, Spencer cuối cùng cũng yên tâm, toàn tâm toàn ý chạy về phía Đại lộ Hollywood.

"Hà... hà... cái này cũng... quá nhiều người rồi đi?!"

Vừa mới dừng lại, Spencer liền chống đầu gối, nhìn biển người tấp nập trước mắt vẻ mặt khiếp sợ.

Mà phía sau vẫn còn liên tục có người đi vào.

Phía sau, Nhan Hoan sắc mặt như thường đánh giá xung quanh.

Nơi này là lối vào bên ngoài phố thương mại, xung quanh toàn là cửa hàng, chặn kín con đường diễu hành.

Xung quanh, đã có không ít người mắt thấy chen không lọt khiêng bạn đồng hành lên vai, như vậy nhìn xa tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy một chút.

"......"

Bức tường người phía trước chặn kín như bưng, trừ khi Spencer triển khai sức mạnh Kim Ngưu vĩ đại một trận khuỷu tay ong nhỏ húc vào, Nhan Hoan tạm thời không nghĩ ra cách nào khác để vào.

"Hình... hình như sắp bắt đầu rồi! Để tôi xem..."

Quay đầu nhìn lại, Spencer cũng không thử dùng sức mạnh thô bạo đi vào.

Cô chỉ khó khăn kiễng chân, cố gắng xuyên qua bức tường người trước mắt liếc nhìn cảnh tượng bên trong một chút.

Như vậy không được, cô lại giơ điện thoại lên, định mượn camera điện thoại để nâng cao tầm nhìn.

Nhìn cô thử mấy lần cố gắng nhìn vào bên trong, nhưng làm thế nào cũng không hiệu quả, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm tủi thân.

"......"

Thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt, Nhan Hoan lại quay đầu liếc nhìn các cửa hàng xung quanh, khóe mắt lại chợt liếc thấy lan can sân thượng tầng thượng của một cửa hàng.

Đó là tầng thượng cửa hàng tư nhân của người khác, bình thường đều là đi vào từ bên trong cửa hàng.

Nhan Hoan suy nghĩ một giây, sau đó một phen nắm lấy tay Spencer:

"Làm... làm gì ngao?"

Bỗng nhiên bị nắm tay, đôi mắt Spencer khẽ run lên, nhưng còn chưa kịp hỏi, liền bị Nhan Hoan kéo về một hướng khác:

"Bên kia có một sân thượng tư nhân, chúng ta xem có thể trèo lên từ bên ngoài không."

"......"

Nghe vậy, Spencer hơi sững sờ, nhưng cũng vẫn nắm chặt tay Nhan Hoan, mặc cho cậu dẫn mình chen ra khỏi đám người, đi về phía sau cửa hàng nhà người ta.

"Cô giẫm lên tôi lên trước, sau đó theo cục nóng điều hòa trèo lên sân thượng."

Nhan Hoan ngẩng đầu liếc nhìn cục nóng điều hòa tầng hai, tính toán một chút, từ cục nóng điều hòa đại khái có thể với tới mép sân thượng kia.

Sau đó, cậu ngồi xổm xuống, quay người nhìn Spencer.

Spencer mím môi, còn có chút do dự, nhưng lúc này, tiếng hoan hô của du khách bên kia đã truyền đến.

"Đến rồi đến rồi!"

"Oa!! Đẹp quá!"

"Cục tác cục tác~"

Diễu hành sắp bắt đầu rồi.

Không còn thời gian nữa, Spencer liền ngồi xổm xuống, cởi giày thể thao ra, để lộ đôi chân đi tất trắng bên trong.

Nhìn cô cởi giày, Nhan Hoan đang ngồi xổm hơi sững sờ:

"Cô cởi giày làm gì?"

"Vậy đi giày giẫm lên anh chẳng phải làm bẩn quần áo anh sao?"

"......"

Rất có lý, nhưng mà...

Giây tiếp theo, chân đi tất trắng của cô liền nâng lên, giẫm lên vai Nhan Hoan.

Không có sự mơ hồ của mặt phẳng giày, hình dáng bàn chân cô liền in lên cơ bắp vai Nhan Hoan.

Cậu cúi đầu không động đậy, nhưng cơ bắp bắp chân cô lại tự mình dán vào má Nhan Hoan.

Lạnh lẽo, mang theo mùi sữa tắm.

"...Được chưa?"

"Không đủ... không đủ cao ngao, anh đứng dậy một chút."

"......"

Nhan Hoan chống người lên một chút, sau đó cô một phen nắm lấy mép cục nóng điều hòa.

"Hây a!"

Dùng sức một cái, cô liền nhảy lên.

Áp lực trên người đột ngột giảm xuống, Nhan Hoan ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy động tác cô chổng mông bò lên.

Nhan Hoan phi lễ chớ nhìn dời mắt đi, cúi đầu xuống, nhặt đôi giày cô cởi ra ném lên.

"Đỡ lấy."

"Ngao ngao."

Spencer nhận lấy giày, lại ném giày lên sân thượng, sau đó cúi đầu đưa tay về phía Nhan Hoan.

Nhan Hoan liếc nhìn tay cô đưa ra, không nhận lấy, chỉ xua tay nói:

"Được rồi, trên cục nóng điều hòa đó không đứng được hai người, cô lên xem là được rồi, đến lúc đó tôi đỡ cô xuống..."

"Đứng được mà!"

"......"

Lời nói của Nhan Hoan bị cắt ngang, mà Spencer cũng chỉ cúi đầu nhìn thẳng vào cậu, không rụt tay về.

Do dự một giây, Nhan Hoan cũng vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay cô.

"Rắc rắc rắc!"

Dưới giá đỡ điều hòa trong nháy mắt truyền đến tiếng rung động, mà Spencer hít sâu một hơi, một lực lớn mạnh mẽ truyền đến, liền kéo Nhan Hoan lên.

Vừa mới lên, bởi vì trên cục nóng điều hòa đó thực sự quá chật hẹp, Spencer theo quán tính ngả về sau suýt chút nữa thì ngã xuống:

"Cẩn thận!"

"......"

Nhan Hoan thấy thế vội vàng ôm lấy eo cô, kéo cô lại.

"Bịch bịch~"

Tiếng bước chân của hai người trên cục nóng điều hòa rỗng ruột đặc biệt rõ ràng, Nhan Hoan chống tường, Spencer thì dán chặt vào cơ thể Nhan Hoan.

Ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, Nhan Hoan hơi sững sờ, vừa định mở miệng giục cô tiếp tục trèo lên sân thượng.

Nhưng trong lòng, cô lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hưng phấn cười với Nhan Hoan một cái:

"Anh xem, tôi đã nói là kéo anh lên được mà ngao!"

Rõ ràng chỉ là kéo mình lên, lại giống như thành công chuyện gì to tát lắm vậy, cũng không biết tại sao lại hưng phấn như thế.

Nhưng mà, Nhan Hoan vừa định mở miệng ánh mắt chạm phải nụ cười trong veo không tì vết của cô, liền lập tức nuốt lời thúc giục định nói trở lại.

Đặc biệt là lúc này, khoảng cách giữa họ gần trong gang tấc, càng khiến cậu có một loại ảo giác muốn ôm chặt cô, nhào nặn vào trong lòng.

"Cảnh báo! Cảnh báo!"

"Cảnh báo cấp một!!"

Cảm thấy nhiệt độ cơ thể hơi tăng cao, não bộ cũng đồng thời phát ra cảnh báo.

Điều này khiến Nhan Hoan không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhắc nhở:

"Ừm ừm, cô trèo lên sân thượng trước đi."

"Ngao? Được."

Spencer từ từ xoay người lại, lại hoàn toàn bỏ qua sự thay đổi của bộ phận tiếp xúc với Nhan Hoan do động tác gây ra.

"Hít..."

Sự thay đổi đột ngột khiến Nhan Hoan hít ngược một hơi khí lạnh, eo hơi run lên, thân hình cũng trở nên không ổn định.

"Rắc rắc rắc~"

Trên cục nóng điều hòa vang lên một tràng tiếng giòn giã, Nhan Hoan vội vàng đỡ lấy eo Spencer, lúc này mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

"Nhan Hoan, anh không sao chứ ngao?"

Thật không khéo, cô còn quay đầu lại, dường như cái gì cũng chưa nhận ra, chỉ quan tâm hỏi thăm.

"Không... sao... cô mau lên đi."

Cô mà không lên, đầu nhỏ sắp lên rồi!

Không dám nhìn thẳng tư thế tồi tệ lúc này, Nhan Hoan vội vàng thu hồi ánh mắt, nhắc nhở như vậy.

"Ngao ngao."

Spencer nắm lấy lan can sân thượng, sau đó đột ngột dùng sức liền trèo lên.

Cô linh hoạt kéo mình lên, chân phải nhấc lên bước qua lan can, sau đó cả người mới lật vào trong.

Thấy thế, Nhan Hoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngước mắt liếc nhìn Spencer đang mở to mắt nhìn mình bên trên, sau đó cũng một phen nắm lấy lan can.

Một cái hít xà đơn, liền trực tiếp kéo cả người mình lên.

Cũng lật qua lan can, họ liền đến một sân thượng tầng ba vô cùng bằng phẳng rộng rãi.

Bên này, vừa khéo có thể từ trên cao nhìn xuống cuộc diễu hành vô cùng náo nhiệt kia.

"Mau đến đây mau đến đây, bên kia hình như đã bắt đầu rồi ngao!"

Vừa mới trèo lên, Spencer vừa nghe thấy tiếng động bên kia, ngay cả giày cũng không kịp đi liền chạy tới.

"Này, cô nhỏ tiếng chút, chúng ta là trèo trộm lên..."

Nhan Hoan bất lực nhìn cô chạy về phía giáp đường, nhắc nhở một câu, lại cúi đầu xách đôi giày cô bỏ lại lên, đi theo.

Một bên sân thượng không có lan can, đặt ăng ten và tấm pin mặt trời các loại đồ vật.

Đi vòng qua mấy vật thể lớn, vừa vặn là rèm che mưa hơi kéo dài xuống dưới.

Spencer cứ như vậy ngồi ở mép sân thượng, gác chân lên rèm che mưa, hưng phấn vô cùng nhìn cuộc diễu hành đang từ từ đi tới bên dưới.

"Nhan Hoan Nhan Hoan, anh xem! Đến rồi ngao!"

"Ừm ừm, được."

Nhan Hoan đặt giày xuống, cũng ngồi bên cạnh cô.

Liếc nhìn đủ loại xe hoa còn hơi xa, cậu mở điện thoại ra.

Quả nhiên, bên trong U An Lệ Na gửi đến vô số tin nhắn.

Đều là hỏi bọn họ ở đâu, đến chưa, nhắc nhở bọn họ tin tức diễu hành sắp bắt đầu.

Mở bàn phím, gõ vài chữ, sau đó lại xóa đi, trực tiếp gọi điện thoại qua.

"A lô, Hội trưởng? Các cậu đang ở đâu vậy? Vào chưa?"

"Chưa chen vào được, nhưng bọn tớ trèo lên sân thượng tầng ba của một cửa hàng, đang xem ở trên."

"Trèo... trèo lên, tầng ba? Hội trưởng, hai người các cậu là khỉ sao?"

"Không biết khen người cậu có thể không nói."

"Các cậu đang ở trên nóc nhà cửa hàng nào vậy, bên này đều là cửa hàng tư nhân mà, nếu bị người ta phát hiện..."

"Hình như là sân thượng của một quán bar, ngay cạnh quán chúng ta ăn cơm trước đó. Hai bọn tớ cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện là được."

Nhan Hoan lười mắng, liếc nhìn biển người tấp nập hưng phấn bên dưới, nói:

"Được rồi, cứ vậy đi. Các cậu cũng đừng tốn sức tìm qua đây nữa, người đông quá chen chúc lắm. Cúp đây..."

Cúp điện thoại, Nhan Hoan cũng ngước mắt nhìn xuống đường phố bên dưới.

Phía xa, một đám chim chóc phiên bản Q ngồi trong xe hoa hình lâu đài, kiêu ngạo nhảy múa bên trên, khoe bộ lông xinh đẹp trên người mình.

Mà đúng lúc này, dưới xe hoa lâu đài phía sau, một con thú bông mặc đồ heo bom nổ màu vàng lại chạy từ trên xe hoa phía sau xuống, "hộc hộc hộc hộc" chào hỏi du khách bên cạnh.

"Heo bom nổ! Heo bom nổ! Đáng yêu quá!"

"Hộc hộc hộc hộc~"

Con heo bom nổ màu vàng kia mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng trong thiết lập, nó là một con heo nhỏ vô cùng lương thiện đáng yêu.

Để tìm lại người mẹ bị lũ chim bắt đi xây lâu đài, không có cánh nó nghĩa vô phản cố ngồi lên ná cao su, bắn mình lên trời, nổ tung lâu đài của lũ chim tan tành.

Chủ đề trò chơi trẻ con này thực ra chính là chơi một cái không khí, giống như xem phim hoạt hình Minion vậy.

Người lớn hấp thụ yếu tố đáng yêu và huyễn tưởng trong đó, vui vui vẻ vẻ đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ này, cũng sẽ không đi so đo các yếu tố trong đó.

Nhưng Spencer bên cạnh sợ là thật sự rất thích con heo nhỏ màu vàng này nhỉ?

Spencer ngồi trên sân thượng, giơ điện thoại chụp những con chim nhỏ và thú bông heo nhỏ bên dưới đang lần lượt chào hỏi du khách bên cạnh.

Kỳ lạ là, Spencer không chỉ chụp heo nhỏ nhân vật chính, ngay cả chim nhỏ cũng chụp cùng.

"Nghe nói lát nữa còn có màn trình diễn pháo hoa chủ đề Heo giận dữ ngao, vị trí này xem vừa khéo ngao!"

Hai mắt Spencer phát sáng, vui vẻ cười, ngay cả giọng nói cũng rất hoạt bát.

Cô chuyên tâm trí chí nhìn heo nhỏ diễu hành bên dưới, mà Nhan Hoan thì đang nhìn cô.

"Meo~"

Ngay cả Miêu Tương cũng bị bầu không khí náo nhiệt lúc này làm cảm động, hiện ra thân hình.

Cũng mãi đến khi nhìn thấy con mèo thần minh như quỷ mị trên vai mình, Nhan Hoan mới đột nhiên nhớ tới chuyện về Bộ Sửa Đổi.

Mấy tuần qua, tinh thần cậu vẫn luôn căng thẳng, nhưng hôm nay lại đặc biệt thả lỏng.

Không có bất kỳ chuyện Bộ Sửa Đổi nào, không có bất kỳ thứ gì cần ngụy trang, chỉ là luôn vui vẻ chơi đùa.

Bầu không khí như vậy, khiến Nhan Hoan cũng không khỏi cảm thấy thứ đồ chơi trẻ con như "Heo giận dữ" cũng rất thú vị.

"Cái gì mà Heo giận dữ... loại hàng nhái không hợp lý này, bản chính là Angry Birds a..."

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo khinh thường.

Nhan Hoan hơi sững sờ, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Liền thấy ở cửa từ tầng hai lên tầng ba, không biết từ lúc nào đã đứng một nam sinh trẻ tuổi trông có vẻ say khướt.

Cậu ta dường như cũng bị sự náo nhiệt bên ngoài thu hút, liền cũng từ trong quán bar đi lên xem thử, kết quả liền nhìn thấy cuộc diễu hành bên ngoài.

"Angry Birds mới là bản chính, cái phía sau này đều là tư bản đẩy, căn bản không phải cái lúc đầu! Bây giờ hot như vậy cũng thật kỳ lạ..."

Nghe vậy, Nhan Hoan liếc nhìn Spencer bên cạnh biểu cảm hơi sững sờ, sau đó cậu nhíu mày đứng dậy.

Thứ nhất, bây giờ tâm trạng cậu không tệ, không muốn vì người khác làm hỏng bầu không khí tốt đẹp này.

Thứ hai, nếu bây giờ không ngăn cản, lát nữa Spencer nếu tức giận, thì không phải đơn giản như vậy...

"Bộp!"

Nhưng ngay khi Nhan Hoan nghĩ như vậy đứng dậy, Spencer bên cạnh lại đột nhiên nắm lấy tay Nhan Hoan.

Nhan Hoan hơi khựng lại, quay đầu nhìn Spencer bên cạnh.

Lại thấy cô vẫn nhìn cuộc diễu hành bên dưới, đôi mắt xanh da trời trong veo phản chiếu sự ồn ào náo nhiệt bên dưới, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Không tức giận, nhưng cũng không hưng phấn như trước, do đó có vẻ phức tạp như vậy.

"......"

Đây vẫn là lần đầu tiên Nhan Hoan thấy, trên mặt Spencer xuất hiện biểu cảm như vậy.

"Này, đây là khu vực tư nhân, cấm vào!"

Đúng lúc này, trong cầu thang truyền đến giọng nói hung dữ của một người phụ nữ.

Nhan Hoan nhìn tên ma men say khướt kia thầm kêu không ổn.

Khó khăn lắm mới tìm được vị trí tốt, chẳng lẽ thật sự phải vì tên nhóc thối này làm hỏng bầu không khí.

Nhan Hoan liếc nhìn Spencer bên cạnh đang nắm lấy mình, liền định móc thẻ trắng Diệp Lan đưa cho mình ra, định mượn dùng bảo địa một chút có trả phí với bà chủ.

Nhưng bà chủ kia sau khi lên nhìn thấy Nhan Hoan định đi tới, lại xua tay với cậu nói:

"Các cậu cứ tiếp tục ở lại đi, không sao."

"Hả?"

Nhan Hoan nhìn bà chủ quán bar kia vẻ mặt khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ thế lực của chị Đồng đã vươn đến cái nơi quỷ quái này rồi.

Nhưng giây tiếp theo, trong cầu thang lại đột nhiên thò ra cái đầu tóc hồng che miệng cười hì hì của U An Lệ Na:

"He he, Hội trưởng~"

"U An Lệ Na?"

Nhan Hoan liếc nhìn U An Lệ Na, lại liếc nhìn bà chủ đưa con ma men xuống dưới kia, không khỏi hỏi:

"Cậu quen bà chủ quán bar này?"

U An Lệ Na lắc đầu, nói:

"Không quen a, tớ cũng là vừa nãy nhận được điện thoại của Hội trưởng mới tới."

"Vậy..."

"A, nhưng tớ đã là bạn thân của chị gái này rồi! Tớ nói chuyện với chị ấy vài câu, đem chuyện các cậu vì đi đưa trẻ con không kịp xem diễu hành nói cho chị ấy biết chị ấy liền đồng ý rồi!"

"Nhanh vậy?!"

U An Lệ Na quen thuộc ôm lấy bà chủ quán bar vẻ mặt bất lực kia, dán vào cô ấy nói:

"Tớ đã nói rồi, tớ là người quen nhanh mà~ He he, mềm quá~"

"...Nếu các cậu đi cửa chính thì càng tốt hơn."

Bà chủ quán bar kia vỗ vỗ lưng U An Lệ Na, nói:

"Được rồi, các cậu chú ý an toàn, bên kia không có lan can, tôi xuống dưới bận việc trước đây. U An Lệ Na, em cũng muốn ở đây..."

"Không không không, em muốn xuống dưới, chỗ này để lại cho hai người bọn họ."

U An Lệ Na xua tay, ngay sau đó vừa đẩy bà chủ quán bar xuống lầu, vừa lén lút đóng cửa sân thượng lại:

"Bây giờ chỗ này chỉ có hai người các cậu thôi nha, tớ tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nhìn trộm sẽ xảy ra chuyện gì đâu, cho nên... he he~"

"Cạch~"

Giây tiếp theo, cửa đóng lại, trên sân thượng lại yên tĩnh trở lại.

"......"

Nhan Hoan cạn lời nhét ví tiền trở lại, lại quay đầu nhìn về phía Spencer vẫn ngồi bên mép sân thượng nhìn cuộc diễu hành bên dưới.

Cô chỉ chỉ bên dưới, nói:

"Nhan Hoan, anh xem, bọn họ đều ở bên dưới ngao!"

Nhan Hoan đi trở về, liền thấy cô chỉ là Lâm Vãn Vãn và những người khác của Câu lạc bộ Doujinshi.

Bọn họ đoán chừng cũng là bị U An Lệ Na dẫn về, nhưng dường như không biết Nhan Hoan và Spencer ở bên trên, chỉ vẫn đứng bên đường vui vẻ chào hỏi với những con thú bông đang diễu hành.

"Ừm..."

Nhan Hoan gật đầu, ngồi lại bên cạnh Spencer.

Lại không nhìn cuộc diễu hành bên dưới, ngược lại là im lặng liếc nhìn khuôn mặt vẫn vui vẻ của Spencer.

Im lặng một giây, cậu vẫn nói:

"Lời tên ma men vừa rồi nói cô không cần để trong lòng, cậu ta say rồi."

Nghe vậy, Spencer chớp mắt, lắc đầu, cười hì hì:

"Không sao ngao... Thực ra tôi biết, cậu ta nói đúng."

"......"

"Angry Birds, mới là bản chính. Mà Heo giận dữ, chỉ là mẹ vì an ủi tôi, sau này đổi lại thôi."

"......"

Nói rồi nói, Spencer lại đột nhiên lấy ra một chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ khác từ trong lòng.

Spencer thành thạo mở chiếc điện thoại đó ra, giao diện màn hình khóa bên trong trong nháy mắt đập vào mắt Nhan Hoan.

Chỉ thấy trên giao diện màn hình khóa, là hình ảnh một đứa trẻ mắt xanh đầu bị cạo trọc chỉ còn một lớp tóc lưa thưa, cô bé mặc quần áo bệnh nhân, trên người treo đủ loại dây nhợ, được một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp ôm trong lòng.

Trong hình ảnh, đứa trẻ đầu trọc kia dùng ánh mắt trong veo nhìn Nhan Hoan, khiến Nhan Hoan không khỏi vội vàng dời mắt nhìn về phía Spencer.

Đây là Spencer trước kia.

Nhan Hoan chợt nhận ra điều này.

"Nè, anh xem."

Spencer mở khóa điện thoại, bên trong vậy mà nằm một trò chơi "Angry Birds" kia.

Cô nhấp vào biểu tượng trò chơi, sau đó chiếc điện thoại cũ kỹ khó khăn vận hành.

Mở ra, lại là "Angry Birds" mà Nhan Hoan kiếp trước quen thuộc nhất.

Chim nhỏ bình thường màu đỏ, chim nhỏ hình tam giác màu vàng, chim nhỏ phân thân màu xanh lam, chim nhỏ bom nổ màu đen...

Cũng như, đám heo nhỏ xanh lè kia.

Mà Spencer nhẹ nhàng lướt màn hình, bên trên chi chít toàn bộ đều là cửa ải cô thông quan ba sao.

Angry Birds, đã bị cô thông quan hoàn toàn rồi.

"......"

Nhan Hoan nhất thời bị chấn động nói không nên lời, liền quay đầu nhìn Spencer.

Lại vừa vặn nhìn thấy biểu cảm kiêu ngạo của cô, cười hì hì với mình:

"Anh xem, thực ra tôi từ rất sớm đã thông quan hết rồi, tôi có phải rất thông minh không?"

"......"

Nhưng cười cười, nụ cười của cô lại từng chút một nhạt đi.

Cô tắt trò chơi đó đi, để lộ ra bản thân bị cạo trọc đầu, ngây ngốc nằm trong lòng mẹ bên ngoài kia.

Cô nhìn đứa trẻ trong hình ảnh, lại cười ngốc nghếch:

"Đùa thôi, tôi thực ra biết... tôi vẫn luôn rất ngu, ngu muốn chết."

Nhan Hoan trợn to mắt, lại quay đầu nhìn Spencer lần đầu tiên chính miệng nói ra mình ngu ngốc kia.

Trước đây, chỉ cần bạn hơi ám chỉ cô ngốc một chút, cô chắc chắn đều sẽ xù lông và tức giận.

Nhưng lúc này, cô lại cứ thế bình thản nói ra chuyện này.

"Sở dĩ tôi không dám thừa nhận, tôi chỉ là sợ, tôi sẽ vì thế mà lại bị bắt nạt lần nữa."

"Bị bắt nạt?"

"A... Hồi nhỏ, Angry Birds rất thịnh hành. Hồi tôi còn nhỏ, bạn học bên cạnh, họ đều đang chơi."

Spencer cười hì hì, giơ điện thoại lên, đưa hình ảnh bản thân tóc thưa thớt, nhãn cầu hơi lồi ra kia cho Nhan Hoan xem:

"Sau đó anh xem, tôi có giống những con heo da xanh trụi lông bên trong không?"

"......"

Nhan Hoan nhìn đứa trẻ trông có vẻ bẩm sinh ốm yếu trong hình ảnh, lại liếc nhìn Spencer lúc này, dường như nhận ra điều gì.

Mà Spencer lại cũng tự mình đánh giá hình ảnh bên trong một cái, giải thích:

"Lúc đó, tôi tưởng những người đó là muốn kết bạn với tôi. Những học sinh cùng tuổi đó, vì mẹ tôi, ngoài mặt vẫn luôn nói quan hệ với tôi rất tốt, mà tôi cũng ngốc nghếch tin là thật.

"Kết quả, thực ra bọn họ chính là coi tôi là kẻ ngốc mà trêu chọc. Lúc chơi trò chơi, bọn họ vẫn luôn đóng vai các loại chim nhỏ có bộ lông xinh đẹp, mà tôi chính là con heo da xanh đáng ghét kia..."

Spencer đặt điện thoại xuống, nhặt một viên đá bên cạnh, ném về phía tòa nhà bên ngoài.

"Cạch~"

Viên đá đó chính xác bị ném vào nóc nhà đối diện, mà trên mặt Spencer lại không có chút vui sướng nào khi trúng đích.

Bởi vì lúc này, trong mắt cô, đối diện kia, chỉ có một đứa trẻ ngốc nghếch ôm cái đầu chỉ có tóc lưa thưa của mình.

"Các cậu... các cậu tại sao lại ném tớ ngao? Chúng ta không phải bạn bè sao?"

"Chúng ta là bạn bè a, chẳng qua chúng ta đang đóng vai nhân vật a. Chúng ta là chim, cậu là heo."

"Tại sao tớ là heo?"

"Còn có thể vì cái gì? Bởi vì cậu không có tóc, cậu xem chúng tớ đều có. Đây chính là lông vũ của chim nhỏ, mà heo là không có lông vũ."

"......"

Spencer ngây ngốc nhìn những đứa trẻ có lông vũ xinh đẹp các màu kia, cũng ngây ngốc nói:

"Tôi thật sự tin rồi, tôi trời sinh chính là một con heo da xanh, bọn họ chính là chim xinh đẹp.

"Bắt đầu từ lúc đó, trong mắt tôi, những người bình thường có tóc còn lại toàn bộ đều là chim nhỏ, chỉ có một mình tôi, là một con heo da xanh.

"Tôi cũng thật sự tin rồi, bọn họ là coi tôi là bạn bè, chẳng qua bọn họ ném tôi chỉ là vì trò chơi, vì đang đóng vai nhân vật...

"Bởi vì bọn họ trước mặt mẹ tôi, mãi mãi là cười hì hì, mãi mãi là nói với mẹ tôi, quan hệ giữa chúng tôi tốt biết bao."

Nhan Hoan cũng quay đầu nhìn về phía trước mắt, cuộc diễu hành náo nhiệt trước mắt, ngay dưới chân.

Lâu đài của những con chim xinh đẹp kia giống như treo ngược trên bầu trời, khiến cô heo nhỏ trời sinh ngu ngốc này mãi mãi không thể chạm tới.

"Cho đến một ngày, mẹ nói với tôi bệnh của tôi đã khỏi rồi, tóc của tôi cũng mọc ra rồi...

"Lúc đó tôi nghĩ, tôi cuối cùng cũng có thể trở thành chim, không cần làm heo nữa rồi ngao?"

Nhan Hoan liếc nhìn biểu cảm tự giễu của cô, thản nhiên nói:

"Thực ra, sao có thể là vì tóc chứ, đúng không?"

"Đúng ngao. Cho dù không có tóc, chiều cao thấp bé, ngốc, tính cách yếu đuối, chỉ cần có điểm yếu, bọn họ liền luôn có lý do."

Giống như một tòa nhà có một cửa sổ vỡ vậy, ngay sau đó, những cửa sổ khác cũng sẽ bị đập vỡ từng cái một.

Người yếu đuối nhu nhược luôn bị bắt nạt, bị chiếm hời từ mọi phương diện.

Vừa nghĩ đến điểm này, biểu cảm của Spencer liền buồn bã.

Cô nhìn đối diện tòa nhà, con heo nhỏ bị chim chóc xung quanh chỉ trỏ cuối cùng cũng không chịu nổi tức giận, đứng dậy phản kháng.

Con heo nhỏ đó ấn những con chim nhỏ xung quanh xuống trước người, xé rách bộ lông xinh đẹp của chúng, từng đấm từng đấm nện vào khuôn mặt xinh đẹp của chúng.

Đánh cho chúng nước mắt đầy mặt, đánh cho chúng lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Nhưng cho dù như vậy...

Heo vẫn là heo, chim vẫn là chim.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, trong mắt Spencer, ngoại trừ chính mình ra, liền toàn bộ đều là chim nhỏ rồi.

Heo nhỏ sợ hãi những con chim nhỏ hào nhoáng khác biệt với mình bên ngoài, không dám bước ra khỏi cửa phòng nữa.

Cho dù lúc này, bị mẹ cưỡng ép đuổi đến nơi này cách xa vạn dặm, cô cũng vẫn sợ hãi.

Chỉ là cô biết, một khi lộ ra sự yếu đuối sẽ bị bắt nạt, cho nên phải ngụy trang mình thành kẻ mạnh mẽ giống như những con chim nhỏ khác.

Cho nên cô giả vờ hung dữ, cho nên cô giả vờ mạnh mẽ.

Chỉ có trước mặt người yếu đuối giống như mình, chỉ có trước mặt người dịu dàng, nguyện ý chấp nhận sự yếu đuối của mình, cô mới buông bỏ những bộ lông ngụy trang thành chim trên người mình.

Đây cũng là lý do tại sao, cô đối xử với người khác lại kén chọn như vậy, nhưng phàm lộ ra một chút giả tạo cô sẽ phản ứng thái quá.

Cô chỉ là sợ gặp lại những người giả tạo hồi nhỏ, dùng phương pháp tương tự để làm tổn thương cô.

Nghe nghe, Nhan Hoan hơi sững sờ, mở miệng hỏi:

"Cho nên, lúc đó cô mới giúp An Lạc, đúng không?"

"Ừm... Bởi vì, tôi và cậu ấy là cùng một loại người. Nhìn thấy cậu ấy bị bắt nạt, tôi luôn giống như nhìn thấy chính mình vậy."

Spencer ôm đầu gối mình, bĩu môi nói:

"Những người khác của Câu lạc bộ Doujinshi cũng vậy, tôi luôn cảm thấy, bọn họ... và tôi là cùng một loại người."

"...Tôi không phải, đúng không?"

"Ừm... anh... là chim."

"Vậy cô còn nói với tôi những thứ này?"

Nghe vậy, Spencer ôm hai chân ngơ ngác quay đầu lại nhìn Nhan Hoan.

Im lặng một giây, đột nhiên nhỏ giọng hỏi:

"Vậy anh... sẽ bắt nạt tôi sao?"

"......"

Đồng tử Nhan Hoan hơi co lại, luôn cảm thấy trong lòng nóng lên.

Ngay sau đó, cậu vội vàng dời mắt đi một chút, cà khịa:

"Không phải cô vẫn luôn bắt nạt tôi sao? Tôi khi nào bắt nạt cô rồi?"

"He he, cũng đúng. Nhưng mà trước đó ở bệnh viện tôi không phải đã nói muốn nói cho anh biết tại sao tôi sợ chuyện bệnh viện sao, hơn nữa, chuyện trước đó gây thêm phiền phức cho anh..."

Spencer lại cười ngốc nghếch, nhìn đường phố bên dưới, mở miệng nói:

"Xin lỗi..."

"......"

"Tôi tưởng rằng, chỉ cần giả vờ rất mạnh mẽ rất hung dữ, sẽ không bị người ta bắt nạt."

Spencer phóng tầm mắt ra xa, nói khẽ:

"Nhưng mà tôi cũng không muốn bắt nạt anh hoặc người khác, tôi thậm chí là hâm mộ các người.

"Tôi biết các người mới là bình thường, tôi cũng muốn trở thành như các người...

"Tôi cũng muốn sở hữu những điều tốt đẹp các người sở hữu, tôi đã thử đi tạo ra rồi, nhưng dường như chỉ biết làm hỏng mọi thứ."

Trên người cô, gợn sóng vô hình tản ra, như lời nguyền bao trùm lấy phần lớn những người bị cô coi là chim nhỏ.

Cô từng thử nỗ lực học tập, nhưng những con chữ đó lại giống như sách trời xiêu vẹo, hoàn toàn không đọc vào trong đầu cô được.

Cô từng thử kết bạn với bạn cùng lớp, nhưng ngày đầu tiên đến mọi người dường như mạc danh kỳ diệu rất ghét cô, đến mức đều không chịu chỉ cho cô chỗ trả bóng.

Những thất bại lần lượt khiến cô càng thêm tự sa ngã, thậm chí bắt đầu nghi ngờ mình rốt cuộc có thể làm thành một việc gì hay không.

Cho nên, cô nhận mệnh rồi.

"Nhưng mà, không cần lo lắng ngao, Nhan Hoan... Sau Đại chiến Câu lạc bộ lần này, tôi sẽ rời khỏi trường học."

"?"

Nhan Hoan quay đầu nhìn Spencer, nhìn cô lẩm bẩm:

"Trong nhà nói là sẽ bảo lưu học tịch gì đó, cho nên cũng chỉ là sẽ không ngày ngày đến trường đi học mà thôi. Sau này vẫn có thể thường xuyên qua tìm An Lạc các cậu chơi, cho nên, cũng không có chuyện gì lớn ngao!"

Nhan Hoan dừng một giây, lại hỏi: "...Cứ như vậy không tự tin chiến thắng trong Đại chiến Câu lạc bộ sao? Uổng công cô thời gian này còn nỗ lực tập luyện như vậy."

"Không liên quan đến thắng thua ngao, mặc dù, tôi cũng quả thực muốn thắng một lần... chỉ một lần."

Spencer ngước mắt nhìn về phía thành viên Câu lạc bộ Doujinshi đứng bên đường bên dưới cũng trông có vẻ rất vui vẻ, cười nói:

"Nếu thua, thì thua thì thua thôi.

"Nếu tôi thắng, tôi sẽ nhường nguyện vọng của Câu lạc bộ Doujinshi lần đó cho các xã viên của tôi, để đám người vẫn luôn bị bắt nạt này có được một nguyện vọng của bọn họ ngao!"

Nhìn Spencer đầy mặt tươi cười, nội tâm Nhan Hoan khẽ động.

Cậu dường như muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, trên bầu trời trước mắt, một bông pháo hoa lại đột nhiên nở rộ.

"Bùm!!"

"Nhan Hoan, anh mau nhìn ngao!!"

Tất cả lời nói đều bị pháo hoa trước mắt chặn lại, biểu cảm muốn nói lại thôi của cậu bị pháo hoa thắp sáng, kéo theo cùng nhau sáng lên, còn có khuôn mặt trắng nõn đầy ý cười của Spencer.

Cậu nhất thời không thể mở miệng phá vỡ bầu không khí lúc này, cũng đành phải im lặng quay đầu đi, nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời, một bông pháo hoa hình heo bom nổ màu vàng đột nhiên nở rộ, chiếm cứ toàn bộ đôi mắt của Spencer, cũng đốt cháy toàn bộ cừu hận trong quá khứ của cô.

Chỉ là giờ phút này, trong mắt cô, chỉ có bông pháo hoa sáng rực rỡ kia.

Nhưng Nhan Hoan bên cạnh lại không biết từ lúc nào thu hồi ánh mắt, nhìn sườn mặt Spencer một cái.

Sau đó, cậu cũng lộ ra nụ cười, ngước mắt nhìn pháo hoa trên bầu trời, nói khẽ:

"Đẹp thật."

"Đúng không? He he..."