Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2372

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6624

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Học kỳ mùa xuân · Chương Hư Dối (106 chương) - Chương 88: Luôn có một dự cảm chẳng lành

"Ưm... loại đồ vật này đối với cô mà nói chắc chỉ là trò trẻ con thôi nhỉ? Sao còn cố tình lén lút mang về vậy?"

Tối thứ Hai, khu Lạc Kiều, nhà An Lạc.

Trên bàn máy tính, Ngón Út thè lưỡi, đuôi lật một trang của cuốn "Địa ngục khoái cảm" trên bàn, quay đầu nhìn An Lạc đang sấy tóc bên cạnh.

An Lạc chớp mắt, mặt đỏ lên, ngại ngùng nói:

"Bởi vì cuốn này... là câu chuyện trước đây tôi và một vị lão sư trên diễn đàn cùng sáng tác. Cho nên nhìn thấy có chút... xấu hổ."

"Hả?"

Ngón Út hơi sững sờ, quay đầu nhìn trang bìa vô cùng tinh xảo kia, bên trên viết:

"Họa sĩ: Thạch Băng Quả Đông (Thạch kem lạnh)"

"Kịch bản: Bình Hỉ"

Nó quay đầu liếc nhìn mặt dây chuyền tiền xu treo trên cặp sách của An Lạc bên cạnh, bốn đồng tiền xu buộc lại với nhau, trên mỗi đồng khắc một chữ:

"Bình An Hỉ Lạc"

Ngón Út thè lưỡi, lẩm bẩm:

"Hóa ra là vậy... Chẳng trách, tôi nói cô loại Ngô Yêu Vương (vua nói bậy/bẩn bựa) này, nhìn thấy loại đồ vật này còn giả vờ ngây thơ thẹn thùng cái gì, hóa ra là cô tự sản xuất lương thực (tự viết tự đọc) a..."

Nói xong, nó đầy hứng thú lật cuốn truyện tranh này về trang đầu tiên, bắt đầu đọc lại kỹ càng.

"Đừng... đừng nói nữa... Mặc dù lúc đó không ai biết, nhưng mà... nhất là Tiểu Hoan cũng ở đó, luôn cảm thấy rất ngại ngùng."

An Lạc che mặt, đôi mắt long lanh liền từ kẽ ngón tay liếc nhìn Ngón Út, giải thích tiếp:

"Trước đây tôi thường xuyên lướt một diễn đàn tên là 'Trường Can Lý', bên trong đều là một nhóm người cùng sở thích, thường xuyên xây dựng một số tác phẩm 'thanh mai trúc mã', tiểu thuyết, truyện tranh ngắn các loại...

"Lúc đó tôi viết khá nhiều văn trong đó, cũng coi như có chút danh tiếng, sau đó vị lão sư này liền hỏi tôi có muốn cùng sáng tác một tác phẩm đi tham gia triển lãm Lân Môn hay không..."

Ngón Út chớp mắt, "hô" một tiếng:

"Cũng không thấy trong Plane của cô có phương thức liên lạc của người ta a."

An Lạc cười bất đắc dĩ, nhìn Ngón Út giải thích:

"Lúc đó tôi đều không có Plane, đều là liên lạc trên diễn đàn.

"Bây giờ sớm đã không liên lạc rồi, dù sao lúc đó tôi còn nhỏ, cô ấy biết tuổi tôi xong trực tiếp bị dọa sợ, tưởng dạy hư tôi rồi, sẽ bị cảnh sát bắt đi...

"Bây giờ vị lão sư kia đã lên bờ (ngừng sáng tác 18+) rồi, hiện tại là họa sĩ minh họa nổi tiếng trong ngành. Hình như nghệ danh là... 'Hương Điềm Ba Phỉ' (Parfait ngọt ngào) gì đó..."

Ngón Út đối với những cái này thì không sao cả, chỉ cảm thấy đối phương khả năng cao là cũng giống như An Lạc, là một Otaku nặng độ đắm chìm trong thuộc tính "thanh mai trúc mã".

"Ngón Út, lấy giúp tôi cái lược với, ngay trước gương ấy..."

Ngón Út liếc nhìn hướng gương, biến mất trong nháy mắt, lại xuất hiện trước gương.

Một phát quấn lấy cái lược, lại quay trở lại vai An Lạc:

"Nè."

Nhưng một loạt thao tác này lại dọa An Lạc giật mình, cô há to miệng kinh ngạc nói:

"Tiểu... Ngón Út, cô có thể dịch chuyển tức thời sao?!"

"Hả? Lâu như vậy cô mới phát hiện? Chỉ cần không rời xa cô quá xa, tôi có thể di chuyển tùy ý a, cũng có thể tự mình lựa chọn để người khác nhìn thấy..."

Ngón Út vẻ mặt "ít thấy nhiều quái" (chuyện lạ thấy nhiều thành quen), ném cái lược vào tay cô, lại biến mất xuất hiện trước cuốn truyện tranh 18+:

"Tôi đã thử nghiệm qua, bán kính khoảng 15 mét quanh người cô, tôi đều có thể hoạt động tùy ý."

"Vậy... vậy sao..."

Ngón Út nghe vậy cười kiêu ngạo, nói với An Lạc:

"Hừ, tôi chính là Ngón Út thông minh nhất, đây chính là năng lực độc hữu của tôi."

"Thật lợi hại."

An Lạc mỉm cười, không chút do dự khen ngợi.

Ngón Út trong lòng sướng rơn, nhưng ngoài mặt lại không hiện ra chút nào.

Ngược lại hừ nhẹ một tiếng, vừa nhìn tình tiết trên truyện tranh 18+, vừa cà khịa:

"A, cô đừng nói chứ, tình tiết này có chút thú vị, cô gái nhỏ vì XX còn rất có trí tưởng tượng."

"Đã bảo... đừng nói ra mà..."

Cuốn truyện tranh này kể về nữ chính dược sĩ từ chức ở thành phố lớn, buộc phải trở về quê sinh sống gặp được trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ.

Nữ chính vốn nản lòng thoái chí, bị cuộc sống vùi dập đến mức tinh thần sa sút được nam chính chữa lành, bước ra khỏi sự lo âu nội hao của thành phố lớn, cũng nảy sinh tình cảm khác lạ với trúc mã.

Ngay khi cô sắp rời xa bóng tối ngày cũ, định bắt đầu cuộc sống mới, bồi dưỡng tình cảm với trúc mã, nữ chính lại tình cờ bắt gặp cảnh tượng người phụ nữ khác trong thị trấn tỏ tình với trúc mã.

Tuy trúc mã tỏ vẻ cần suy nghĩ một chút, nhưng nữ chính lại từ đó nảy sinh sự tuyệt vọng bạch nguyệt quang bị cướp đi.

Thế là, để ngăn cản trúc mã yêu thích bị cướp đi, nữ chính lợi dụng kiến thức chuyên môn của mình điều chế một loại thuốc khiến người ta vui vẻ, cố gắng dùng cách này để giữ chân trúc mã.

Không ngờ, lại vì loại thuốc này, khiến cả hai đều rơi vào địa ngục vui vẻ không thể tự kiềm chế~

Ngón Út giống như người kể chuyện đọc xong lời bạt kết thúc của cuốn truyện tranh, thuận tay gấp trang cuối cùng của cuốn truyện tranh lại, sau đó nhìn sang An Lạc bên cạnh.

Lại thấy cô gái này đã đỏ bừng mặt, vùi đầu vào trong gối ngủ, chỉ lộ ra một đôi mắt ngấn nước nhìn Ngón Út.

"Hu... đừng... đừng đọc nữa..."

Ngón Út lại lắc lư cái đuôi, nghi hoặc nói:

"Không phải, chị gái. Làm thế nào để có được Nhan Hoan cô không phải rất hiểu sao? Chỉ cần sao chép thao tác bên trong một chút, bây giờ đã ăn ngon uống say rồi..."

"Cô đang nói gì vậy a, Ngón Út! Tôi... đây chỉ là câu chuyện hư cấu thôi, cô... cô cũng trở nên giống bạn học Spencer không phân biệt được ảo và thực rồi sao?"

Ngón Út lườm cô một cái, lẩm bẩm:

"Có đôi khi tôi thật hy vọng cô có thể học tập cái cô Spencer kia một chút. Người ta tuy không có não, nhưng dũng khí của người ta lại bỏ xa cô mấy con phố a. Trước đó ở văn phòng Hội học sinh, người ta tùy tiện một câu nói bằng cô do dự hai tháng..."

Nhắc đến cái này, mắt An Lạc liền sáng lên, nói:

"Cho nên nói... bạn học Spencer không phải nói muốn giúp tôi sao..."

"He he, cầu người không bằng cầu mình cô hiểu không? Hơn nữa cô tự hỏi lòng mình xem, sau khi các cô nhận nhau, Nhan Hoan cũng không biểu lộ tình cảm gì đặc biệt với cô chứ? Nhiều nhất chẳng qua là bạn bè mà thôi..."

Ngón Út chép miệng, tiếp tục nói:

"Ngược lại là cái cô Anh Cung Đồng kia... quả thực cùng cậu ta kẻ tung người hứng, phu xướng phụ tùy. Hôm nay lại lòi ra một cái gì mà thần tượng da trắng mỹ miều, trời đất ơi... ai cũng lợi hại hơn cô, cô lấy đầu ra mà tranh a?"

Những cô gái bình thường trong thế giới này thì cũng thôi đi, đáng sợ hơn là, cái cô Diệp Thi Ngữ có Ngón Trỏ bên người kia.

Đối mặt với Diệp Thi Ngữ kia, Ngón Út cũng không biết nên thắng thế nào.

Khuyên An Lạc đổi một đối tượng thích lại không chịu...

Mặc dù quả thực, Ngón Út cũng nhận ra, khí vận trên người Nhan Hoan kia vô cùng thơm.

Nhan Hoan đứng đó chính là một sự triển khai của truyện tranh 18+, thảo nào Ngón Trỏ cũng để mắt tới cậu ta.

Nhưng mà, Ngón Trỏ ngươi cho dù lợi hại, Ngón Út ta cũng không phải hạng xoàng xĩnh gì.

Mà An Lạc cũng bị Ngón Út nói cho trầm mặc xuống.

Tiểu Hoan vẫn giống như trước kia, đối xử với mình rất tốt, thường xuyên đến lớp tìm mình, gửi tin nhắn Plane cho mình.

Hơn nữa An Lạc cũng có thể nhận ra, Nhan Hoan là cố ý để tin tức thanh mai trúc mã lộ ra ngoài.

Cho nên, thời gian này, dù mình và Spencer "tiếng xấu đồn xa" thành lập Câu lạc bộ Truyện tranh 18+, những người khác cũng không ai chế giễu mình một câu.

Cho dù chỉ là bề ngoài như vậy...

An Lạc hiểu rõ, tất cả những điều này đều bắt nguồn từ từ "thanh mai trúc mã", nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy.

Thân thiết hơn bạn bè, nhưng lại còn lâu mới đến người yêu.

Mối quan hệ như vậy...

Rõ ràng trước đó mới nói, chỉ cần nhận nhau với Tiểu Hoan, cô sẽ hài lòng.

Còn về việc cậu ấy có thích mình hay không, đều là lựa chọn của cậu ấy, mình sẽ không cưỡng cầu.

Kết quả đến bây giờ, thực sự biến thành như vậy, nội tâm An Lạc liền tham lam muốn tiến thêm một bước.

Bản thân...

Thực ra là muốn...

Có được Tiểu Hoan nhỉ?

"Không không không~"

Theo việc An Lạc mím môi nội tâm nảy sinh sự tra hỏi đối với mục đích của bản thân, Ngón Út gần như trong nháy mắt liền nhận ra sự thay đổi dục vọng của cô.

Bóng tối nồng đậm truyền đến, sau lưng Ngón Út, hoa văn hình trái tim màu hồng đột nhiên trở nên sáng ngời.

Nó thè lưỡi, lại giả vờ như không hề hay biết, nói:

"Mà, thôi bỏ đi, thuận theo tự nhiên vậy, tôi cũng không nói nhiều nữa, cô tự mình cố gắng là được.

"Nhưng mà nhìn thấy cuốn truyện tranh này của cô, tôi ngược lại có chút linh cảm, muốn thử nghiệm một chút đồ vật. Trong nhà có hồng trà không, bưng cho tôi một cốc."

An Lạc hoàn hồn, nhìn con rắn trắng trước mắt, hỏi:

"Hả? Hồng trà? Trong nhà hình như không có hồng trà... Phổ Nhĩ được không?"

"Ưm, thực ra chỉ cần là chất lỏng đều được. Chỉ là hiệu quả của hồng trà sẽ tốt hơn một chút..."

"Vậy à..."

An Lạc gật đầu, bưng tới một cốc nước nóng.

Ngón Út há miệng rắn, cắn một cái vào mép cốc.

Một giọt chất lỏng hư ảo màu hồng phấn rơi vào trong thành cốc, ngay sau đó lại biến mất không tăm tích.

Ngón Út đánh giá chất lỏng trong cốc một cái, lẩm bẩm một câu:

"Ưm, vậy mà thành công rồi."

"Thành công rồi sao? Cái... cái này có tác dụng gì không?"

Ngón Út làm bộ làm tịch liếc nhìn An Lạc bên cạnh, nói:

"Cũng chẳng có tác dụng gì, ví dụ như đưa cho bố mẹ cô uống, tình cảm của họ sẽ trở nên tốt hơn, nói không chừng sau này cũng sẽ có thêm một em trai em gái gì đó."

"Cái... cái này chẳng phải là trong cuốn truyện... truyện tranh này của tôi..."

Ngón Út ngáp một cái, dường như rất buồn ngủ gật đầu, sau đó nói:

"Dù sao chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi, thành công là được. Tôi hơi buồn ngủ, nghỉ ngơi trước đây, thứ này cô tự xử lý đi."

"A? Ồ..."

Ngón Út biến mất trong nháy mắt, giống như không tồn tại vậy.

Để lại An Lạc nhìn cốc nước nóng tư thái như thường trước mắt, im lặng một lát, cô bưng cốc đi về phía nhà vệ sinh ngoài phòng, dường như định đổ nó đi.

"Cạch~"

Cửa phòng khuê nữ mở ra, con thạch sùng nhốt trong hộp ngây ngô nhìn chủ nhân rời khỏi phòng.

Nhưng không bao lâu sau, chủ nhân lại vô cùng do dự, lén lén lút lút đi trở về phòng, đặt cốc nước trở lại bên cạnh cuốn truyện tranh trên bàn.

Chất lỏng trong suốt trong cốc khẽ sóng sánh, không nhiều một giọt, không thiếu một giọt.

Xuyên qua ánh sáng trong phòng, phóng to bốn chữ "Địa ngục khoái cảm" trong tiêu đề truyện tranh bên cạnh lên trọn một vòng.

......

......

Khu Kinh Hợp, trong một dinh thự nào đó.

"Nara, cô nói xem nhà chúng ta có tầng hầm không?"

"?"

Nara đang mở bao bì camera giám sát hơi sững sờ, quay đầu nhìn Anh Cung Đồng mặc váy ngủ trên giường lớn, chớp mắt:

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này, Đại tiểu thư Anh Cung."

"Chỉ tò mò thôi."

Anh Cung Đồng nằm nghiêng trong chăn, nương theo ánh đèn đầu giường, say sưa đọc cuốn sách gì đó.

Điều này ngược lại khiến Nara càng thêm tò mò.

Đại tiểu thư Anh Cung học tập vô cùng chăm chỉ, nhưng trạng thái này nhìn thế nào cũng không giống như đang học tập nhỉ?

Đây là đang xem cái gì?

Nara vội vàng đặt đầu dò giám sát trong tay xuống, đi về phía đầu giường.

Tò mò nhìn vật cô đang đọc trên tay, chỉ vừa đọc một tiêu đề, mặt Nara liền đen lại.

"Cô đây đều là đang xem cái gì vậy a?!"

"Hả?"

Anh Cung Đồng ngồi dậy, liếc nhìn tác phẩm trong tay, nói với Nara:

"Cái này rất hiển nhiên mà? Chính là truyện tranh 18+ a."

"...May mà cô có thể không chút xấu hổ, dõng dạc nói ra a, Đại tiểu thư Anh Cung."

Nghe vậy, Anh Cung lại cười khinh thường, che miệng dùng vẻ mặt nhìn biểu muội ngốc nghếch nhìn Nara:

"Nara, mọi người đều đã là người lớn rồi nha~ Cô cảm thấy tôi là loại ngốc nghếch không phân biệt được ảo và thực? Tiểu thư khuê các thiếu hụt kiến thức sinh lý? Hơi chuyện bé xé ra to rồi nha."

Nara day day mi tâm, thở dài một hơi, hỏi:

"Cho nên, Đại tiểu thư cô hỏi có tầng hầm hay không làm gì?"

"Ưm... tôi đang nghĩ, nếu nhốt Hội trưởng vào tầng hầm, thì không cần phiền phức như vậy nữa. Vừa có thể hiểu rõ Hội trưởng như lòng bàn tay, cũng có thể bảo vệ cậu ấy, quả thực là một mũi tên trúng hai đích."

"Cô cái này chẳng phải vẫn là không phân biệt được ảo và thực sao?! Đồ ngốc!!"

"Hả?"

Nara một phen giật lấy cuốn truyện tranh trong tay Anh Cung Đồng, Anh Cung Đồng vội vàng ngồi dậy muốn đoạt lại, lại bị Nara dùng một ngón tay ấn trán, trấn áp trở lại giường.

"Cô làm gì vậy, Nara?!"

"Loại đồ vật này nếu bị bố mẹ, anh chị cô phát hiện, còn chưa đợi họ biết chuyện tôi tráo đổi thái tử (lý đại đào cương), tôi và những người khác trong biệt thự này đã cút xéo hết rồi!"

Anh Cung Đồng há miệng, lại cũng không đi cướp cuốn truyện tranh đó về nữa.

Dù sao đã xem mấy lần rồi, với bộ não thiên tài của cô, sớm đã thuộc làu lời thoại và hình ảnh bên trong rồi.

"Có... có nghiêm trọng vậy không? Tôi chỉ cảm thấy một số quan điểm trong đó có giá trị tham khảo mà thôi."

"Cuốn truyện tranh này có thể có giá trị tham khảo gì?"

Anh Cung Đồng lý tính sờ sờ cằm, nói với Nara:

"Mục đích của tôi có hai cái, một là hiểu rõ chuyện của Hội trưởng như lòng bàn tay, hai là bảo vệ Hội trưởng. Nhưng vì quỹ đạo cuộc sống của nhau chênh lệch rất xa, thường thường tôi cần tiêu tốn chi phí rất lớn mới có thể đạt được một trong số đó...

"Cứ tiếp tục thế này... tôi chẳng phải cái gì cũng không bảo vệ được sao?"

Câu thứ hai, là Anh Cung dường như lẩm bẩm một mình nói khẽ, Nara nghe không rõ.

Nhưng sau đó, cô dường như có được đáp án, nhìn về phía Nara, nói:

"Mà nhốt Hội trưởng lại, liền có thể đạt được hai điểm này với chi phí thấp nhất."

Nara há miệng, thật hận không thể mổ đầu Đại tiểu thư ra, xem xem cô rốt cuộc đang nghĩ gì:

"Cô cảm thấy với Nhan Hoan... không, với góc độ của bất kỳ người bình thường nào, cậu ta sẽ đồng ý cô làm như vậy sao? Sự quý giá của tự do, Đại tiểu thư cô chẳng lẽ không rõ sao?"

Nghe vậy, Anh Cung Đồng lại lắc đầu, nói:

"Cái gọi là tự do, chẳng qua là sản phẩm do não bộ con người tưởng tượng ra. Đã không tồn tại tự do tuyệt đối, vậy thì giới hạn của tự do chính là do con người quy định."

Cô giơ ngón tay lên từng cái một, lần lượt liệt kê quan điểm của mình:

"Theo cô thấy, cái gọi là tầng hầm chỉ là một không gian chật hẹp ẩn giấu mà thôi. Nhưng theo tôi thấy, khái niệm 'tầng hầm' này lại có thể mở rộng vô hạn.

"Chỉ cần giữ 【phong bế】, 【có thể kiểm soát】, vậy thì bất luận diện tích lớn bao nhiêu, sống trong đó cũng chẳng qua là tầng hầm một loại hình khác mà thôi."

Ngón tay từng cái giơ lên, cho đến khi đến ngón giữa mới dừng lại.

"Nếu, tôi có thể tạo ra một nơi mà trong mắt Hội trưởng không khác gì thế giới bên ngoài, nhưng thực tế hoàn toàn phong bế, chịu sự kiểm soát của tôi, như vậy cũng đạt được mục đích nhốt Hội trưởng vào tầng hầm a."

Nara nheo mắt, lại thở dài một hơi, nói:

"Quả thực là thí nghiệm xã hội biến thái đến cực điểm... Quả thực có tính khả thi, nhưng cô cái này cần tốn chi phí khủng khiếp hơn để xây dựng cái 【tầng hầm】 ảo này.

"Còn cần Nhan Hoan thân yêu nhất của cô lớn lên từ lúc sơ sinh, như vậy mới có thể tái tạo tam quan của cậu ta từ ban đầu, khiến những điều cô nói này biến thành thường thức."

Nara lắc đầu, dang tay nói:

"Chuyện này chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng mới xuất hiện, cho dù nhà Anh Cung thực lực hùng hậu, cũng không thể vì thỏa mãn dục vọng của Đại tiểu thư cô mà làm chuyện này đâu. Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ là đi ngủ, biết không, Đại tiểu thư? Đừng nằm mơ nữa."

"......"

Vốn tưởng mở miệng như vậy, sẽ đả kích ảo tưởng hoàn toàn không thực tế của Anh Cung Đồng.

Lại không ngờ, cô chỉ im lặng một lát, sau đó mỉm cười, ngẩng đầu hỏi ngược lại:

"Ai nói tôi muốn mượn sức mạnh của gia tộc làm chuyện này rồi?"

"......"

Nara hơi sững sờ, che mặt cạn lời nói:

"Tôi thấy Đại tiểu thư cô là buồn ngủ thật rồi, đã bắt đầu sinh ra ảo giác rồi... Mau ngủ đi, a, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."

"Vâng vâng vâng~ Ngủ ngon, Nara."

Dường như, Anh Cung Đồng đã nghĩ thông suốt điều gì tâm trạng cũng không tệ.

Nara thở dài một hơi, tắt đèn, sau đó đi về phía cửa.

Lúc sắp đi, lại đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía cô, nói:

"Đúng rồi, Đại tiểu thư, biểu muội Lương tiểu thư của cô nói là thứ Sáu tuần này muốn đến nhà làm khách."

"Đến thì đến thôi, học sinh cấp ba thứ Sáu lại không đi học, đến lúc đó em ấy sẽ đến nhà trước, cô sắp xếp một chút đi."

"Vâng, Đại tiểu thư."

Nara gật đầu, thu hồi chiếc giường rộng lớn vì tắt đèn, từ đó bị bóng tối nồng đậm bao quanh kia:

"Ngủ ngon, Đại tiểu thư."

Anh Cung Đồng, đang nằm yên tĩnh ở trung tâm bóng tối đó.

"Không không không~"

......

......

Khu Kinh Hợp, trong khuê phòng thiếu nữ tầng một của một biệt thự nào đó.

Ánh đèn dịu dàng chiếu lên kịch bản MV sửa đi sửa lại nhiều lần trên máy tính bảng, trên trang chia màn hình, một tệp pdf mới làm xong đã được đóng gói gửi cho một người dùng tên là "Người phụ trách Tập đoàn Kim Sư".

Đúng vậy, công ty chịu trách nhiệm phát hành bài hát mới của Bách Ức lần này, chính là công ty con thuộc Tập đoàn Kim Sư đã từng hợp tác nhiều lần trước đó.

Bởi vì trước đó vị người phụ trách Lân Môn Milos kia đã ném cành ô liu cho Bách Ức, cộng thêm Tập đoàn Kim Sư thực sự là gia to nghiệp lớn, cho nên Bách Ức không có lý do gì không hợp tác với đối phương.

"Tệp kịch bản mới đã nhận được.

"Mấy ngày nay chúng tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị, địa điểm quay ở vị trí này."

Định vị: Tháp Kim Sư

"Đến rồi thì liên hệ với chúng tôi, đừng chạy lung tung, giữ chút quy tắc.

"Đặc biệt là tầng cao nhất, là nơi ở của người rất quan trọng, không được đi tới, nếu không hậu quả tự chịu."

Thư ký công ty giải trí Kim Sư dường như canh cánh trong lòng chuyện lần trước Bách Ức không biểu diễn theo tổng duyệt, cho nên nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại đến đó xong đừng đi lung tung.

Bách Ức chỉ trả lời một câu "vâng", sau đó hai người liền không liên lạc nữa.

Bởi vì lúc này Bách Ức, đang đỏ mặt nằm trên giường, lật xem cuốn truyện tranh otome chiều nay lén lút lấy về.

"Thật là... sao mình lại mang thứ này về chứ..."

Xem xem, cô lại đỏ mặt, vùi đầu vào trong chăn.

Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến một chút tiếng nói chuyện, khiến tai Bách Ức lập tức dựng lên:

"Ông nói là, Nhan Hoan cũng tham gia ghi hình MV?"

"Đúng vậy, nói là đã thương lượng với người ta rồi."

Là Tả Giang Cầm đang giao lưu với Tưởng Hùng.

"Thế sao được? Một nam sinh cùng tuổi xuất hiện trong MV, cho dù không có động tác mập mờ gì, khán giả nhìn thấy chẳng phải sẽ suy nghĩ nhiều sao?"

"Cái này cũng chẳng có gì đâu, dù sao Ức Ức sau này đã quyết định đi con đường ca hát này. Con đường này ăn bằng tài năng, nghe là bài hát của con bé, chuyện riêng tư này không quan trọng lắm đâu."

"Ông thật sự tin nó hát có thể hát ra hoa a?"

"Nhân viên chuyên nghiệp của Tập đoàn Kim Sư người ta đều nói rồi..."

"Tôi mặc kệ hắn, trong lòng ông không có số sao?"

Bách Ức nằm sấp trên giường mím môi, nhíu mày liếc nhìn hướng cửa.

Lại bất bình giùm đứng dậy, chuẩn bị đẩy cửa ra trực tiếp đối chất với mẹ ngoài cửa.

"......"

Nhưng tay đã nắm lấy tay nắm cửa, cô lại không dám, hoặc là nói, không muốn lại nảy sinh xung đột kịch liệt với mẹ nữa.

Bởi vì mỗi lần làm như vậy, cô luôn chẳng nhận được gì, ngược lại làm cho sự việc ngày càng tồi tệ.

Nói chuyện, nói không thông; đối kháng, cũng luôn bị thế tục yêu cầu xin lỗi.

Thế là, cô đã quen trốn tránh xung đột, trốn tránh đánh giá, trốn tránh tổn thương...

Ngoài ra, cô không biết nên đối mặt với mẹ như thế nào.

Bách Ức cắn răng, tay trắng từng chút một nắm chặt đồng hồ bỏ túi, mà tay kia, thì nắm chặt điện thoại.

Trên điện thoại, là lịch sử trò chuyện Plane của cô và Nhan Hoan.

Cô vừa rồi cũng gửi kịch bản mới cho Nhan Hoan xem, nhận được sự khẳng định của cậu.

Dường như thứ nắm trong tay trái tay phải này, chính là tấm khiên duy nhất của cô lúc này.

"Tích tắc... tích tắc..."

"Không không không~"

......

......

"Hắt xì!!"

Bóng tối nồng đậm ập tới, hóa thành cơn gió lạnh lẽo nhất đầu xuân Lân Môn, khiến thiếu niên tuấn tú lộ ra trong gió đêm hắt xì một cái.

"Meo?"

Con mèo đen trên vai nghiêng đầu, quan tâm nhìn cậu:

"Sao thế meo?"

"Không sao, chỉ là... luôn có một dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy tôi đang bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, nhưng lại không nhìn thấy người..."

Nhan Hoan uống một ngụm dịch đạm trong cốc, lau miệng, nói như vậy.

Miêu Tương lộ ra biểu cảm cạn lời, nhìn cậu nói:

"Ai bảo cậu cứ phải tối muộn thế này chạy đến khu Kinh Hợp a, nói không chừng ở đây toàn là camera giám sát... không thể ngày mai đến trường tìm cô ta sao?"

Nghe vậy, Nhan Hoan chỉ mỉm cười, nhìn Miêu Tương nói:

"Đương nhiên có thể, nhưng nếu nói ngày mai đi tìm cô ấy hiệu quả là một phần, thì hiệu quả bây giờ chính là mười phần a."

"Meo?"

Dứt lời, Nhan Hoan quay đầu nhìn trước mắt.

Trong màn đêm, xuất hiện trước mắt cậu, là biệt thự kiểu Tây của Diệp Lan ở khu Kinh Hợp.

Cậu mới tập luyện xong, liền ngồi tàu điện ngầm lắc lư rất lâu đến đây.

Đánh giá dinh thự ẩn trong bóng tối một chút, cậu cúi đầu, mở Plane ra.

Là khung chat của Diệp Thi Ngữ.

Ngón tay cậu linh hoạt gõ lên màn hình, gửi qua một cái sticker mèo con đáng yêu trước:

"Chị Thi Ngữ, có đó không? Em có chuyện muốn nói với chị."

"......"

Hồi lâu không có trả lời.

Nghiễm nhiên là một cảm giác "không có kéo đen (chặn), hơn hẳn kéo đen".

Nhan Hoan cũng không vội, bởi vì cậu biết, Diệp Thi Ngữ chắc chắn đã nhìn thấy tin nhắn của mình.

Thế là, đợi ở dưới mấy phút, cậu lúc này mới lại gõ chữ gửi qua:

"Không phải nói trên Plane, chúng ta nói chuyện mặt đối mặt đi.

"Em bây giờ, đang ở dưới lầu phòng chị Thi Ngữ chị."

Vừa mới gõ chữ gửi qua, gió lạnh chợt gào thét thổi qua.

Cậu một chút cũng không nghe thấy, ở cuối căn phòng tầng ba, đột nhiên truyền đến tiếng đồ vật gì đó rơi xuống đất kinh ngạc.