Hóa Thân Của Tôi Đang Trở Thành Boss Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

21 494

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

4 18

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

281 5983

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

138 4223

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

(Đang ra)

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

Tsujimuro Sho (辻室翔)

Một câu chuyện tình hài hước khi sống chung nhà, pha chút ma quái, hơi người lớn một tẹo và cực kỳ sốt ruột vì cái sự mập mờ này!

1 2

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

115 1899

Chương 1-108 - Chương 076: Chia sẻ

Chương 076: Chia sẻ

"Dị năng giả cấp hạn chế, số hiệu 1002 — 'Cơ Minh Hoan', mau chóng rời giường chuẩn bị, Hướng dẫn viên có lời muốn truyền đạt."

Chớp chớp mắt.

Đập vào mắt là trần nhà màu trắng bạc không đổi, và chiếc camera giám sát cũng không đổi.

Ánh đèn lạnh lẽo trắng bệch tràn xuống, giống như tấm lưới chống côn trùng trên bàn ăn chụp lấy phòng giam, chỉ là khiến người ta không phân biệt được mình là côn trùng, hay là thức ăn trên bàn.

Cơ Minh Hoan nhìn chằm chằm vào mắt camera một hồi lâu, mới từ từ dời mắt đi.

Nếu người của Cứu Thế Hội cân nhắc việc sửa hình dạng camera thành một con chim cánh cụt, thì cơn gắt ngủ mỗi ngày của hắn có thể sẽ giảm đi một nửa.

"Khổng Hữu Linh và Philio sẽ qua đó ngay, cậu chuẩn bị một chút đi." Từ thiết bị phát thanh trên trần nhà, giọng nói ôn hòa của Hướng dẫn viên truyền vào tai.

"Ông không thể thông báo trước một chút sao?" Cơ Minh Hoan nhíu mày, vừa nói vừa ngồi dậy khỏi giường.

Lê cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương, hắn rảo bước đi về phía cửa vào.

Cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên sàn nhà màu trắng bạc có hai cái khay, một bên đựng bánh mì nướng và sữa, bên kia đựng đồ dùng vệ sinh cá nhân, cúi người bưng cái khay thứ hai lên, sau đó chạy chậm vào nhà vệ sinh nối liền với phòng giam.

Vặn vòi nước, dùng nước làm ướt khăn lau mặt một cái, sau đó bôi kem đánh răng lên bàn chải, chải răng của mình, ngay cả răng hàm cũng không bỏ sót.

Trong tiếng nước chảy rào rào, hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào gương soi đánh giá khuôn mặt tái nhợt, gầy gò kia, sau đó lại kiễng chân, so sánh với độ cao của tấm gương, phát hiện mình dường như lại cao lên rồi...

Rất bình thường, mười hai tuổi, chính là thời gian phát triển cơ thể.

Có điều bị nhốt ở nơi này, quả thực không có lợi cho cơ thể phát triển.

Thức ăn mà những người thực nghiệm đưa tới dinh dưỡng cân bằng, chủng loại phong phú, có thể nói là sự kết hợp lành mạnh cấp sách giáo khoa, nhưng ở cái nơi này, hắn nhìn cái gì cũng không thấy ngon miệng, còn không bằng ở lại trại trẻ mồ côi cùng ăn khoai lang nướng với mấy đứa trẻ khác cho thơm.

Trừ khi đói đến mức không chịu nổi, đôi khi thức ăn phải có người bên cạnh cùng chia sẻ mới thấy ngon, giống như có người tối muộn đi uống rượu đều là uống cái không khí vậy.

Không mất bao lâu, Cơ Minh Hoan đã rửa mặt xong, đánh răng xong, còn cái đầu tóc rối bù như tổ quạ này thì kệ xác nó, vẻ đẹp lộn xộn cũng là một loại đẹp mà — mỗi kẻ lười biếng đều sẽ tự thuyết phục mình như vậy.

Vừa đúng hai phút, bên ngoài truyền đến tiếng động, cánh cửa kim loại mở ra, Cơ Minh Hoan nằm lại lên giường giả vờ ngủ, nghiêng người, đưa lưng về phía cửa lớn phòng giam.

Qua một lúc, có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chọc vào chóp mũi hắn, sau đó là xúc cảm như vải màn lướt qua gò má, giống như có người cúi đầu xuống, những sợi tóc mềm mại vô tình lướt qua mặt hắn.

"Trước đây cậu chưa bao giờ đánh thức tớ." Cơ Minh Hoan mở một con mắt nhìn cô bé tóc trắng, khóe miệng nhếch lên một độ cong tinh quái.

Hai người mặt đối mặt, chóp mũi gần như chạm vào nhau, giống như động vật nhỏ lần đầu gặp gỡ ghé sát vào đối phương.

Trong lòng hắn tò mò, tại sao lần này Hướng dẫn viên không cấm bọn họ tiếp xúc cơ thể, nhưng tạm thời ném vấn đề này ra sau đầu.

Khổng Hữu Linh ngồi ở góc giường, dùng bút chì viết chữ lên vở, sau đó giơ cuốn vở lên.

Trên đó viết: "Cậu ngủ không phải như thế này, rõ ràng là đang giả vờ ngủ."

"Cái này cũng bị cậu phát hiện, cậu lợi hại thật đấy." Cơ Minh Hoan ngồi thẳng dậy, gãi gãi mái tóc rối bù.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Khổng Hữu Linh cụp đôi mắt màu đỏ xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, một lát sau đưa cuốn vở cho hắn.

Hắn tò mò lật hai trang, trên đó là những hình vẽ nguệch ngoạc lúc cô bé buồn chán:

Gác xép dưới ánh trăng, hai đứa trẻ ngồi trên mái hiên; đồng hồ trong phòng giam, giống như không quay nữa mà kẹt lại ở đó, bên cạnh kèm theo một dòng lảm nhảm nhỏ xíu: "Thời gian trôi chậm quá, chậm quá", bên cạnh còn vẽ một người tí hon hoạt hình, nhìn kỹ là Cơ Minh Hoan mặc đồ bệnh nhân, còn vẽ thêm cho hắn một đôi tai cáo.

Cơ Minh Hoan cụp mắt lẳng lặng nhìn một lúc, dùng bút chì viết chữ lên vở:

"Chỗ cậu có tivi để xem không?"

"Họ đưa cho tớ rất nhiều đĩa phim, còn có một cái đầu đĩa CD."

"Thích thật đấy. Tớ ở đây chán quá, sắp buồn chết rồi... Cậu đã xem những gì, kể cho tớ nghe với."

Khổng Hữu Linh nghĩ ngợi, viết chữ lên vở: "Kamen Rider Ex-Aid, Neon Genesis Evangelion, Code Geass, Kamen Rider Amazons."

"Sao cảm giác toàn là đồ con trai xem thế?" Cơ Minh Hoan nghiêng đầu.

"Tớ không được xem sao?" Cô bé tì cuốn vở lên nửa dưới khuôn mặt, mắt không chớp nhìn hắn, những sợi tóc màu trắng nhạt cọ vào dòng chữ trên vở.

"Đương nhiên là được."

"Tớ cảm giác cậu cũng thích, nên đã xem những thứ đó, có thể chia sẻ cho cậu nghe."

"Tớ biết ngay mà, thế nếu tớ nói mình đều xem qua rồi, cậu chẳng phải xem công cốc sao?"

Khổng Hữu Linh ngẩn người một lúc, sau đó hơi phồng má, giống như một người tuyết nhỏ xù lông. Trước đây bọn họ thường xuyên ở trong phòng máy tính cùng nhau xem phim hoạt hình, lúc đó đều là Cơ Minh Hoan tải phim từ trên mạng xuống.

Thế là những đĩa CD cô bé chọn từ tay đám người Cứu Thế Hội kia, đều là cố ý chọn những bộ hai người chưa từng xem cùng nhau, không ngờ hắn lại nói mình đã xem hết rồi, chắc chắn là lén xem một mình!

"Được rồi, thật ra tớ chưa xem." Cơ Minh Hoan nói, "Tớ chỉ muốn nói, xem đĩa cậu thích là được. Ở đây chán ngắt, không cần thiết phải vì tớ mà làm những việc này."

"Là tớ thích." Khổng Hữu Linh ngẩn người, lắc đầu.

"Ồ ồ, vậy thì tốt." Cơ Minh Hoan nói, "Kể cho tớ nghe cốt truyện đi, chẳng tốn bao nhiêu công sức đâu."

Thế là hai đứa trẻ ngồi trên giường trò chuyện một lúc về cốt truyện và nội dung của mấy bộ phim hoạt hình, phim Tokusatsu đó.

Khổng Hữu Linh vẽ vời trên vở, Cơ Minh Hoan ôm gối yên lặng lắng nghe.

Hắn thỉnh thoảng tặc lưỡi, dùng giọng điệu khoa trương để bình luận về nội dung cô bé kể: "Cái bộ *Kamen Rider Amazons* này cũng quá máu me đen tối rồi, đây còn là Kamen Rider sao? Rõ ràng là Nhật ký người điên của Lỗ Tấn, ngoài ăn thịt người thì vẫn là ăn thịt người."

Khổng Hữu Linh hỏi hắn, ở đây đều làm những gì, Cơ Minh Hoan cũng không thể nói mình mỗi ngày đều như người chết, nằm ườn ra chẳng làm gì cả, thế là nói mình ở đây ngày nào cũng tập thể dục, tập hăng say lắm, quán quân thể hình tiếp theo chính là hắn rồi!

Sau đó nằm sấp trên giường hít đất hai cái, rồi liệt luôn, cả người như đứt hơi.

Hắn ngã xuống giường, nghiêng mặt tránh ánh mắt của Khổng Hữu Linh, thật ra hắn rất muốn nói thật ra khoảng thời gian này, mình đang học chơi cờ vua, hoặc là học nghệ thuật trói buộc.

Rất muốn chia sẻ với cô bé những kiến thức bên ngoài, nói rằng hắn đã nhìn thấy tháp Tokyo rồi đấy!

Trước đây khi hai người lật xem tạp chí du lịch trong thư viện, Khổng Hữu Linh xem rất chăm chú, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cơ Minh Hoan liền viết chữ nói sau này đợi chúng ta rời khỏi trại trẻ mồ côi, sẽ cùng nhau đi vòng quanh thế giới, đến đó xem thử. Nhưng hắn đã đi trước một bước ngắm nhìn tháp Tokyo, vi phạm lời hứa với cô bé.

Hắn còn muốn nói với cô bé... cảm giác có người nhà rất lạ lẫm, mặc dù chỉ là giả, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy, nhưng thật ra cũng khá thú vị... có một người anh trai chăm sóc mình từng li từng tí, có một cô em gái không biết bày tỏ nhưng rất quan tâm đến mình;

Đương nhiên rồi, còn có một ông bố đáng ghét, ông bố chết tiệt ông bố thối tha ông bố tồi tệ, ngày mai sẽ châm một hình nhân trong phòng để nguyền rủa ông ta — để không bị lộ, còn phải đặc biệt châm một hình nhân phiên bản Quỷ Chung, như vậy ông ta chỉ có thể nín nhịn không nói lời nào!

Nhưng bất kể là chuyện thú vị hay tồi tệ, những chuyện này đều không thể nói ra với cô bé, nghĩ đến đây, Cơ Minh Hoan cụp mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm sàn nhà màu trắng bạc một lúc... Rõ ràng người muốn chia sẻ đang ở ngay bên cạnh, lại chỉ có thể giấu lời trong lòng, đối với một đứa trẻ mà nói, chuyện buồn nhất trên đời không gì hơn thế này.

Nhưng hắn lại nghĩ: Đợi sau này rời khỏi viện nghiên cứu này, hắn có thể kể hết những kiến thức trong khoảng thời gian này cho cô bé nghe, chia sẻ hết những thứ muốn chia sẻ cho cô bé, không giữ lại chút nào.

Khổng Hữu Linh nghiêng đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt trầm mặc của hắn, dường như không biết hắn đang nghĩ gì. Một lát sau, cô bé bỗng nhiên đưa tay, từ phía sau sờ lên trán hắn.

Trên trán truyền đến xúc cảm mát lạnh, Cơ Minh Hoan ngẩn ra, quay đầu nhìn Khổng Hữu Linh.

"Bị ốm rồi?" Khổng Hữu Linh viết từng chữ một, giơ cuốn vở lên.

Cơ Minh Hoan lắc đầu: "Mặc dù ở đây chẳng làm được gì rất chán, nhưng có thể gặp cậu là tốt rồi."

Cô bé tóc trắng ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, mái tóc trắng nhạt khẽ đung đưa.

"Tớ cũng vậy..." Cô bé không viết chữ, mà nói không ra tiếng: "Những bộ phim hoạt hình đó, chỉ có xem cùng cậu mới thú vị."

Đúng lúc này, một tiếng động lớn thu hút sự chú ý của hai người, họ đồng thời quay đầu lại.

Chỉ thấy cánh cửa kim loại ở lối vào bỗng nhiên mở ra, sau đó một thiếu niên mặc đồ bệnh nhân màu đen đập vào mắt. Cậu ta đứng ở cửa, cúi đầu, ánh mắt tê liệt và lạnh lùng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!