Chương 069: Quy tắc
Đến tận lúc này, Cơ Minh Hoan mới rốt cuộc hiểu ra một vấn đề đã làm hắn đau đầu bấy lâu nay.
Tại sao hệ thống dị năng của hắn lại chấp nhận rủi ro tử vong cực cao để sắp xếp cơ thể số 2 gia nhập Bạch Nha Lữ Đoàn – trong khâu tạo nhân vật, không hề có con đường nào khác để chọn, cứ như thể nhân vật "Hạ Bình Trú" được sinh ra chỉ để chuẩn bị cho việc "gia nhập lữ đoàn" vậy.
Mà hiện tại, sau khi biết nội bộ lữ đoàn cũng tồn tại nhân vật có liên quan đến Cứu Thế Hội, Cơ Minh Hoan lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Thành viên số 10 của lữ đoàn, Bạch Tham Lang, lá bài này chắc chắn có thể dùng được: Ngộ nhỡ ngày nào đó không lăn lộn nổi trong lữ đoàn nữa, hoặc sau khi giết chết Jack Đồ Tể bị các thành viên khác coi là kẻ phản bội mà truy sát, thì tôi có thể dùng thông tin về con trai hắn để hợp tác, bắt hắn làm bia đỡ đạn cho mình."
Cơ Minh Hoan mặt không cảm xúc, ánh mắt quét qua năm thành viên trên đống đổ nát.
"Tất nhiên... kết cục lý tưởng nhất vẫn là biến lữ đoàn thành lực lượng chiến đấu khả dụng, mười hai cường giả với năng lực khác nhau, tác dụng phát huy được chắc chắn không nhỏ – nếu bọn họ cực kỳ coi trọng Bạch Tham Lang, nói không chừng sẽ vì giúp hắn cứu con trai mà cùng hắn xông vào căn cứ của Cứu Thế Hội."
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cơ Minh Hoan dừng lại trên mặt Bạch Tham Lang một giây, chạm phải con mắt trái có màng trắng đục của gã.
Lúc này, Anluns vỗ vỗ vai Cơ Minh Hoan, cười híp mắt nói:
"Cậu đừng nhìn hắn như vậy, thực ra con người Bạch Tham Lang thú vị lắm... Ngày nào bọn tôi cũng được nghe hắn kể rất nhiều chuyện vui từ giới ác ma. Hắn bảo trùm ác ma ở Trung Quốc là một con Niên Thú, cực kỳ lợi hại, nhưng ngại cái danh của Hồ Liệp nên đành phải ở ẩn trong rừng sâu núi thẳm. Trước đây ngày nào bọn tôi cũng nghe hắn kể về con Niên Thú đó... Hình như hắn từng là thuộc hạ của con ác ma kia, sau này yêu một người phụ nữ loài người nên mới chạy đến thế giới loài người."
Tuyệt quá... Nghe có vẻ Bạch Tham Lang cũng có chút quan hệ bên phía ác ma, điểm này có thể lợi dụng được, Cơ Minh Hoan thầm nghĩ. Mà nói chứ ác ma mạnh nhất Trung Quốc lại là một con Niên Thú sao, trước đây ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
"Câm mồm..." Bạch Tham Lang mở mắt, nhìn chằm chằm vào Anluns, "Thằng nhóc máy xèng kia, còn làm phiền nữa là tao xé xác cái miệng mày đấy."
Đánh đi, đánh đi, đánh đi...
Cơ Minh Hoan giữ nguyên bộ mặt poker, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cổ vũ cho hai người.
"Tôi đang nói tốt về anh cho người mới nghe mà." Anluns nói, "Có cần phải kích động thế không?"
"Muốn đánh nhau à?" Bạch Tham Lang gằn từng chữ hỏi.
"Cũng không phải là không được." Trên mặt Anluns vẫn treo nụ cười, nhưng trong mắt lại lóe lên hàn quang.
"Thành viên cấm đấu đá nội bộ." Robert đỡ cái đầu người máy của mình, bất lực nói. Giọng gã vẫn mang theo chất kim loại nặng nề.
"Nói thì nói vậy, nhưng tôi đồng ý cho các người thỉnh thoảng đấm Anluns một hai trận, tôi có thể giả vờ như không thấy."
Thiếu nữ Jack Đồ Tể đầu cũng không ngẩng lên mà nói, cô ngồi trên một cỗ máy cũ kỹ, bắp chân trắng ngần dưới lớp đồng phục nữ sinh đung đưa trong ánh nắng ban mai.
Ayase Origami ngồi trên đống đổ nát ở tầng trên, hai tay chống ra sau sàn nhà, nhìn hai kẻ đang cãi nhau như đang xem kịch. Bên cạnh cô, những tờ báo ố vàng bỗng nhiên rách toạc ra, từng trang giấy in chữ hội tụ giữa không trung tạo thành dòng chữ tiếng Nhật: "Thêm một phiếu, chưa đánh chết hắn thì không tính là nội bộ tương tàn."
Thấy đại cục đã định, Anluns bất lực nhún vai tỏ vẻ thỏa hiệp.
Hắn nói: "Mọi người đúng là chẳng có chút tình người nào... Chỉ những lúc bắt nạt tôi mới lôi cái tinh thần đoàn kết ra."
"Người mới tên gì?" Jack Đồ Tể hỏi, cô nghiêng gò má gầy gò, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Cơ Minh Hoan.
"Số 12, Hạ Bình Trú." Cơ Minh Hoan đáp.
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Jack Đồ Tể lóe lên, đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Nhanh thật... Tốc độ này ước chừng chỉ yếu hơn ông anh mình một bậc, Cơ Minh Hoan nhướng mày, bất động thanh sắc nghĩ.
Thiếu nữ Jack Đồ Tể nhìn chằm chằm vào mắt hắn, bình tĩnh nói: "Quy tắc cũ, gia nhập lữ đoàn xin hãy nộp một quả tim trước." Nói rồi, cô xoay xoay con dao có hoa văn màu đỏ trên tay phải.
"Tim gan loại đồ vật này... còn có thể để người khác bảo quản sao?"
Vừa dứt lời, Cơ Minh Hoan chỉ thấy trước mắt lóe lên một đường cong đỏ thẫm, ngay sau đó trong tay Jack Đồ Tể đã xuất hiện thêm một quả tim đang đập "thình thịch".
Hắn sờ lên ngực mình một cách chậm chạp, rõ ràng vẫn nghe thấy tiếng tim đập, nhưng lại cảm nhận được trong cơ thể dường như thiếu mất thứ gì đó.
Jack Đồ Tể giải thích: "Đây là năng lực Thiên Khu của tôi, tim của anh nhìn như đang ở trong tay tôi, nhưng chỉ cần tôi không phá hủy nó, nó vẫn tương đương với việc nằm trong cơ thể anh, sẽ không ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của các chức năng cơ thể."
Nghe vậy, Cơ Minh Hoan từ từ buông bàn tay đang ôm ngực ra, chạm mắt với cô.
Hắn hỏi: "Vậy bao giờ tôi mới có thể lấy lại tim của mình?"
Jack Đồ Tể nói: "Đợi sau khi xác định anh không phải nội gián, tôi sẽ trả lại tim cho anh, cứ coi như là 'vật thế chấp gia nhập'." Nói đến đây, cô ngừng lại một chút, "Trước lúc đó, tôi sẽ không làm gì quả tim của anh cả; trừ khi mọi người nhất trí bỏ phiếu, nhận định anh là nội gián, lúc đó tôi sẽ cắt đôi tim anh ra."
Cơ Minh Hoan mặt không đổi sắc nhìn vào mắt cô, hỏi từng câu từng chữ: "Nhưng nếu tôi không phản bội, mà ngày nào đó cô nhìn tôi không thuận mắt, bóp nát tim tôi thì sao?"
Jack Đồ Tể không nói gì.
Anluns nhún vai, thay Jack Đồ Tể lên tiếng: "Lúc đó bọn tôi sẽ giết cô ta, bởi vì cô ta đã vi phạm quy tắc cốt lõi nhất của lữ đoàn – thành viên không được phép tàn sát lẫn nhau."
Cơ Minh Hoan khó hiểu: "Lúc đó thi thể tôi lạnh ngắt rồi, làm sao xác nhận các người có giết cô ta hay không?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm đốt tro cốt của cô ta xuống cho anh." Ayase Origami nhàn nhạt nói.
Cơ Minh Hoan im lặng hồi lâu: "Quy tắc của các người tùy tiện thật đấy."
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy khá xót.
Tuy nói cơ thể game này mất rồi, cùng lắm thì hắn tích cóp điểm phân liệt, tạo lại một cơ thể khác thay thế là xong – nhưng Hạ Bình Trú là một "cơ thể hiếm", chưa biết chừng lần sau sẽ không tìm được bản mẫu tốt như thế này nữa.
"Đừng lo đừng lo... Lúc mới vào đoàn tôi cũng giao tim tạm thời cho em gái Jack Đồ Tể bảo quản mà."
Anluns vừa nói vừa vỗ vai hắn, u ám nhắc một câu: "À đúng rồi... Có một lần đoàn chúng ta lọt vào một tên nội gián. Nhưng mọi người đều khá thích hắn, cậu biết sau đó xảy ra chuyện gì không?"
"Xảy ra chuyện gì?" Cơ Minh Hoan hỏi với vẻ không quan tâm lắm.
"Hắn chết rồi." Bạch Tham Lang nói, "Chết rất dứt khoát, bản thân hắn cũng biết không có cách nào đánh lại bọn tôi."
"Tôi gọt xương sườn hắn thành ăng-ten." Robert phát ra âm thanh rè rè nhiễm từ tính, chỉ vào cái ăng-ten cắm trên hộp sọ máy móc.
"Bông tai của tôi làm từ xương sọ của hắn." Ayase Origami vén mái tóc đen bên tai lên, để lộ chiếc bông tai trắng hếu.
"Tôi sưu tầm trái tim của hắn, đến giờ vẫn chưa bóp nát."
Jack Đồ Tể nói, như làm ảo thuật, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một quả tim.
Ngừng một chút, cô nói với giọng bình thản: "Hết cách rồi... Sau khi biết hắn là nội gián mọi người đều rất đau lòng, đành phải để hắn ở lại bên cạnh chúng tôi theo cách này thôi."
"Còn anh thì sao?" Cơ Minh Hoan quay đầu nhìn Anluns, châm chọc: "Không sưu tầm chút xương mông hay gì đó của hắn à?"
"Xương mông thì biến thái quá." Anluns đút hai tay vào túi áo vest, mỉm cười nói, "Tôi không hứng thú với người chết, huống hồ là một kẻ phản bội. Tôi ở lại lữ đoàn, chỉ vì lời hứa với đoàn trưởng mà thôi."
"Lời hứa gì?" Cơ Minh Hoan gặng hỏi.
Thiếu nữ Jack Đồ Tể giải thích: "Hắn tự xưng là 'Con bạc đệ nhất nước Anh', nhưng đánh cược với đoàn trưởng rồi thua. Vốn dĩ bọn tôi không định cho hắn gặp đoàn trưởng, nhưng điều kiện hắn đưa ra là – nếu hắn thua, sẽ tự sát tại chỗ."
Cô dừng lại: "Bọn tôi ôm tâm thái xem kịch vui nên cho hắn gặp đoàn trưởng, cuối cùng hắn thua."
"Thế sao hắn còn sống?" Cơ Minh Hoan nói đến đây, nhìn Anluns với ánh mắt không có ý tốt.
Ayase Origami vừa nghịch con hạc giấy, vừa nói với giọng đều đều:
"Đoàn trưởng cho hắn một cơ hội sống sót, bắt hắn gia nhập với bọn tôi, trở thành một thành viên của Bạch Nha Lữ Đoàn."
Bạch Tham Lang gãi gãi vết sẹo trên mí mắt, châm chọc không chút lưu tình: "Đúng là một thằng hề... Nhớ lại cái giọng điệu tự tin tràn trề lúc đầu của hắn là thấy buồn cười."
"Chuyện này không cần thiết phải kể chi tiết thế đâu, được không?" Mặt mũi Anluns rõ ràng có chút không nén được nữa, hắn nhún vai.
"Cho nên... các người kể nhiều như vậy chỉ để nhắc nhở tôi đừng làm nội gián?"
Cơ Minh Hoan bình tĩnh nói, nghiêng đầu nhìn hai quả tim trong lòng bàn tay Jack Đồ Tể – quả tim thuộc về hắn vẫn đang đập phập phồng đầy sức sống, quả tim còn lại thì bất động, hiện lên màu xám sắt quỷ dị, giống như tiêu bản nội tạng.
"Nếu anh phản bội bọn tôi cũng chẳng sao, đằng nào bọn tôi cũng là vô địch." Ayase Origami rũ mắt xuống, nghịch điện thoại, mặt không cảm xúc nói, "Nếu lừa gạt tình cảm của bọn tôi... bọn tôi sẽ rất tức giận."
Cô gái mặc kimono này dùng chất giọng thanh lạnh lại pha chút non nớt nói ra những lời ấu trĩ ấy, giống như đang làm nũng, nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Cơ Minh Hoan im lặng một lát: "Thứ nhất, tôi không có ý nghĩ đó; thứ hai, tim vẫn còn ở chỗ các người, tôi muốn làm nội gián cũng không làm được."
Jack Đồ Tể tạm thời cất tim của hắn đi, cũng chẳng biết cất ở đâu, tóm lại là biến mất.
Hắn hiểu rõ trong lòng, giữa mình và các thành viên lữ đoàn còn có khoảng cách năng lực mang tính tuyệt đối, cho nên việc cấp bách hiện tại vẫn là lấy được lòng tin của thành viên, lấy lại quả tim của cơ thể số 2 từ chỗ Jack Đồ Tể.
Vì vậy... tuyệt đối không được để lộ sơ hở trong hành động ở buổi đấu giá này, một khi bị nhận định là nội gián, tôi có chạy đằng trời cũng không thoát. Nghĩ đến đây, Cơ Minh Hoan ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc hỏi mọi người:
"Đoàn trưởng vẫn chưa đến Tokyo à? Tôi cũng khá muốn tận mắt xem thử... ngài ấy là người như thế nào."
Ayase Origami đung đưa bắp chân trắng ngần, nhàn nhạt đáp: "Mấy hôm nữa."
"Đoàn trưởng lúc nào cũng thế, hành tung bí ẩn, muốn liên lạc với ngài ấy khó lắm." Anluns gãi trán, "Tôi vốn còn định rủ ngài ấy đến sòng bạc ngầm ở Tokyo chơi một chút cơ."
"Đã không gặp được đoàn trưởng, tim cũng giao rồi, vậy tôi về trước đây. Có việc thì liên lạc qua điện thoại."
Bỏ lại câu này, Cơ Minh Hoan xoay người, đi ra khỏi tòa nhà bỏ hoang dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Không lâu sau, hắn ngồi tàu điện trở về khách sạn, sau đó nằm lên giường, nhắm mắt lại, chuyển đổi ý thức sang góc nhìn của cơ thể số 1 "Cố Văn Dụ".
"Vậy thì... tiếp theo phải cân nhắc xem tìm Tô Tử Mạch thế nào, thiết lập quan hệ hợp tác trước với bọn họ."
Nghĩ đến đây, Cơ Minh Hoan nặn ra một tia dải câu thúc từ đầu ngón tay, "Không mang mặt nạ và áo gió, vậy thì gọn nhẹ ra trận, dùng dải câu thúc quấn quanh cơ thể vậy."
Hắn nhếch khóe môi: "Dù sao với cái nết của con em gái ngu ngốc nhà mình, chắc nó cũng chẳng nhận ra là tôi đâu."
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
