Chương 061: Chạm mặt
"Xác ướp... màu đen?"
Kha Kỳ Nhuế chống tay lên cằm, lẳng lặng suy tư một lát, không hiểu sao cô bỗng nhớ tới một nhân vật.
Lúc mới đến Tokyo, ở trong toa xe của ác ma Tàu hỏa, cô từng cùng Tô Tử Mạch thảo luận về dị năng giả xuất hiện tại Lê Kinh mấy ngày gần đây —— "Hắc Dũng".
Khi đó hai người có xem báo, hình ảnh trên báo là một bóng người treo ngược dưới biển quảng cáo, toàn thân bị vật thể dạng dây đai quấn chặt, trông cứ như... một xác ướp màu đen vậy. Cảnh tượng đó khiến Kha Kỳ Nhuế ấn tượng sâu sắc, thậm chí trong giấc mơ đêm hôm ấy, cô còn mơ thấy một đêm mưa, Hắc Dũng treo ngược dưới cột đèn đường, dùng dải câu thúc vẫy tay với cô.
"Chẳng lẽ người hắn nói là..."
Cô lẩm bẩm, quay đầu nhìn lại.
Trong lối đi ở cửa vào, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Bình Trú đâu nữa.
...
Cùng lúc đó, tại một góc khác của khu Roppongi Hills.
Tượng Hoàng Hậu khổng lồ ôm Cơ Minh Hoan vào lòng, lao đi giữa những tòa nhà cao tầng. Thân thể được đúc bằng hắc thiết, dưới bầu trời đêm lại nhẹ tựa một tờ giấy, phản chiếu ánh trăng thanh lạnh.
Mỗi lần nhảy lên, cô ta đều cúi người xuống trước để che chắn, bảo vệ cơ thể Cơ Minh Hoan.
Gió trên bầu trời Tokyo thổi tung mái tóc Cơ Minh Hoan, để lộ vầng trán.
Nhân vật số 1 của hắn là "Cố Văn Dụ" đã đến Nhật Bản, vừa xuống máy bay, đang cùng Cố Trác Án, Cố Ỷ Dã tìm vị trí khách sạn.
May mà ông bô biết tiếng Nhật, ông anh cả cũng biết sơ sơ, trình độ cỡ N4, nên đi đường không gặp khó khăn gì, ít nhất hỏi đường vẫn không thành vấn đề.
"Hóa ra nhất tâm nhị dụng cũng không khó như mình tưởng." Cơ Minh Hoan nhìn tháp Tokyo đèn đuốc sáng trưng phía xa mà ngẩn người, suy nghĩ miên man, "Một tuần nữa, hành động cướp buổi đấu giá của Lữ Đoàn sẽ chính thức bắt đầu."
Trong hành động lần này, các mối quan hệ dây mơ rễ má dính dáng đến rất nhiều, hơn nữa đa số đều là người quen bên cạnh nhân vật số 1 của hắn. Mấu chốt là đám người này tùy tiện lôi một ai ra cũng có thể "one hit" Hạ Bình Trú. Nghĩ đến đây, Cơ Minh Hoan khẽ thở dài.
Dường như nhận ra nỗi sầu muộn của hắn, tượng đá Hoàng Hậu cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục tiến bước dưới ánh trăng.
"Để không bị coi là phế vật trước mặt người của Lữ Đoàn, cái máy số 2 này của mình cũng phải diễn cho ra hồn một chút. Xem ra... chỉ có thể tìm xem trong buổi đấu giá có đối thủ nào ngang tài ngang sức hay không, rồi túm lấy hắn đấm cho một trận tơi bời."
Lọc một vòng qua những nhân vật sừng sỏ kia, Cơ Minh Hoan thật sự không nghĩ ra nhân vật số 2 của mình có thể đánh lại ai ở buổi đấu giá, cùng lắm chỉ dọn dẹp được đám tôm tép nhãi nhép.
Tất nhiên, trừ một người: Tô Tử Mạch.
Nếu buổi đấu giá kia do Hiệp hội Khu Ma Nhân Nhật Bản liên kết với mấy gia tộc xã hội đen tổ chức, vậy thì mục đích Kha Kỳ Nhuế đến Tokyo không cần nói cũng rõ: Cô ấy hẳn cũng là một thành viên trong đội bảo vệ buổi đấu giá.
Là thành viên của Đoàn Tàu Ma, Tô Tử Mạch chắc chắn sẽ đi theo bên cạnh cô ấy.
"Làm anh trai, giáo dục đứa em gái bỏ nhà đi bụi một chút chắc cũng không có vấn đề gì..." Cơ Minh Hoan "ừm" một tiếng, lẳng lặng gật đầu, chuẩn bị tinh thần đại nghĩa diệt thân: "Đứa em gái ngu xuẩn của ta ơi, mày chuẩn bị chịu chết đi, hôm đấu giá anh mày sẽ chỉ chăm chăm vào một mình mày mà đấm thôi."
Ngay lúc này, Tô Tử Mạch cũng đang ở Tokyo bỗng hắt hơi một cái.
"A —— xì ——!"
"Cảm rồi à?"
Kha Kỳ Nhuế vừa ngậm tẩu hút thuốc vừa quay đầu nhìn cô bé.
"Mùa hè thế này sao mà cảm được?" Tô Tử Mạch nhíu mày, vừa nghịch điện thoại vừa xoa xoa chóp mũi đỏ ửng, "Chắc chắn có đứa nào lén nói xấu em sau lưng."
"Chị nhớ là có người nhớ thương mới hắt xì chứ nhỉ? Mạch Mạch nhà ta được yêu thích ghê."
"Cút."
Dưới ánh đèn neon trên đường phố Tokyo, hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Khi lướt qua những chiếc đèn lồng giấy đỏ vàng xen kẽ bên ngoài một quán rượu, Kha Kỳ Nhuế nhìn về phía trước, bỗng nhiên nhắc một câu: "Đúng rồi, kia không phải người nhà của em sao?"
"Chị..." Tô Tử Mạch đang định nói, Đoàn trưởng chị đừng tưởng lừa được em nhé?
Nhưng cô bé chợt nhớ ra Cố Văn Dụ từng nhắn tin nói bọn họ sẽ đến Nhật du lịch, thế là hơi ngẩn ra, ngẩng phắt đầu lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn thấy ba bóng người quen thuộc đang đi tới từ góc đường.
Tô Tử Mạch trợn mắt há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống đất, không nhịn được khẽ thốt lên:
"Không phải chứ? Bố? ... Anh cả cũng ở đây?"
Chỉ thấy ba người Cố Ỷ Dã, Cố Trác Án và Cố Văn Dụ đang đi tới từ cuối phố. Một người cúi đầu xem bản đồ dẫn đường đi trước, một người hút thuốc ngắm nhìn cảnh đêm đường phố Tokyo đến ngẩn ngơ, một người thì không biết đang dùng điện thoại chơi cái game rác rưởi gì.
Toang rồi... toang hẳn rồi. Mí mắt cô bé giật giật, sao lại có thể trùng hợp đến thế?
"Trong điện thoại chị vẫn còn số liên lạc của anh trai em đấy, không thể giả vờ không quen biết được." Kha Kỳ Nhuế nhìn thấy Cố Văn Dụ, mỉm cười, "Có muốn qua chào hỏi một tiếng không?"
"Đoàn trưởng chị điên rồi à! Nếu để họ biết em đang ở Nhật, em chết chắc, anh cả chắc chắn sẽ túm lấy em càm ràm cả cái nghỉ hè, muốn đi thì chị tự đi đi!"
Tô Tử Mạch đè thấp giọng, nói dồn dập, sau đó núp ra sau lưng Kha Kỳ Nhuế như một con chuột hamster nhỏ, túm lấy vạt áo khoác gió của cô, lén lút quan sát ánh mắt đám người Cố Ỷ Dã.
Vừa tìm được cơ hội, cô bé liền lập tức lủi ngay vào bốt điện thoại công cộng bên cạnh.
Xoay lưng về phía ba người kia, cô bé móc điện thoại ra, mở WeChat gửi tin nhắn cho Cố Văn Dụ.
"Mạch Mạch, hình như chúng ta bị phát hiện rồi đấy... mặc dù chỉ có chị bị phát hiện thôi." Kha Kỳ Nhuế cất tẩu thuốc, quay đầu nhìn lại mới thấy con bé này đã trốn vào trong bốt điện thoại rồi, đành cười bất lực.
Cách đó không xa, Cơ Minh Hoan điều khiển thân xác Cố Văn Dụ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kha Kỳ Nhuế: "A... người này không phải là..."
"Người quen của mày à?" Cố Ỷ Dã hỏi, quay đầu nhìn thằng em.
"Vâng, người quen. Không ngờ sang Nhật cũng gặp được... đúng là có duyên."
Nói xong, Cơ Minh Hoan bỗng thấy điện thoại nhảy ra một tin nhắn WeChat.
【 Tô Tử Mạch: Sao mày lại ở đây? 】
【 Cố Văn Dụ: Tao chẳng bảo với mày là anh dẫn cả nhà đi Nhật du lịch còn gì? 】
【 Tô Tử Mạch: Quên xem. 】
【 Cố Văn Dụ: Điêu vừa thôi, lúc đấy mày còn nhắn lại một chữ "Cút", tao nhớ rõ mồn một. 】
【 Tô Tử Mạch: Mày yểm trợ tao một tí, giúp tao dụ Bố với Anh đi chỗ khác đi! 】
【 Cố Văn Dụ: Ai rảnh mà quản mày. 】
【 Tô Tử Mạch: Nhanh lên! 】
Cơ Minh Hoan đảo mắt xem thường, quay sang nhét cái cặp sách cho Cố Ỷ Dã, nói: "Anh, anh với bố về khách sạn cất đồ trước đi. Đúng lúc em đang đói bụng, em đi với bạn kiếm chút gì ăn ở quanh đây, lát nữa em gọi lại cho anh."
Cố Ỷ Dã hỏi: "Nhưng trên người mày làm gì có tiền Yên, anh còn chưa mở Paypal cho mày mà."
"Bạn em bao." Cơ Minh Hoan không quay đầu lại, chỉ tay về phía Kha Kỳ Nhuế.
Nhìn theo hướng ngón tay hắn, Cố Ỷ Dã nhìn thoáng qua Kha Kỳ Nhuế ở phía xa. Cô gái lai Tây nở nụ cười ung dung, vẫy vẫy tay với Cố Văn Dụ.
Cách ăn mặc và khí chất của Kha Kỳ Nhuế trông rất sang trọng, mày ngài mắt phượng, nhìn không giống người xấu.
Cố Ỷ Dã chần chừ nửa giây, đeo cặp sách của Cơ Minh Hoan lên vai, sau đó dặn dò: "Ăn xong thì về khách sạn sớm chút. Muộn lắm rồi, đừng có la cà ở chỗ khác, rõ chưa?"
"Biết rồi biết rồi." Cơ Minh Hoan trả lời đầy vẻ mất kiên nhẫn, tắt điện thoại.
Cố Trác Án ở bên cạnh không nói gì, chỉ lẳng lặng hút thuốc, ngắm nhìn quang cảnh đường phố Tokyo đến xuất thần.
Cơ Minh Hoan đi về phía Kha Kỳ Nhuế.
Sau lưng hắn, Cố Ỷ Dã và Cố Trác Án đứng lại nhìn theo bóng lưng hắn một lúc, sau đó kéo vali, xoay người đi về phía khách sạn đã đặt trước.
Trước khi đi, Cố Ỷ Dã còn liếc nhìn sườn mặt của Kha Kỳ Nhuế thêm một cái bằng khóe mắt.
Nhưng cậu ta vẫn không phát hiện ra Tô Tử Mạch đang trốn trong bốt điện thoại, trước sau vẫn luôn xoay lưng về phía bọn họ.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
