Hóa Thân Của Tôi Đang Trở Thành Boss Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

21 494

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

4 18

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

281 5983

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

138 4223

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

(Đang ra)

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

Tsujimuro Sho (辻室翔)

Một câu chuyện tình hài hước khi sống chung nhà, pha chút ma quái, hơi người lớn một tẹo và cực kỳ sốt ruột vì cái sự mập mờ này!

1 2

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

115 1899

Chương 1-108 - Chương 42: Bí mật

Chương 42: Bí mật

"Cho nên... rốt cuộc bây giờ là tình huống gì đây? Đã là ông già và ông anh đều muốn tới Tokyo, vậy chẳng lẽ hai người bọn họ sẽ đụng trúng lữ đoàn bọn mình đi cướp buổi đấu giá, sau đó nhảy vào tham gia một chân?"

Nhìn bóng lưng Cố Ỷ Dã rời đi, Cơ Minh Hoan xoa xoa cằm suy tư trong lòng.

Hắn nghĩ: "Tôi thật sự rất lo nhân vật số 2 của mình sẽ bị đại ca miểu sát đấy, ổng cũng đâu có đền điểm phân liệt cho tôi tạo nhân vật mới đâu." Thở dài một hơi, hắn gạt bỏ suy nghĩ, "Trước tiên cứ lo chuyện viện phúc lợi đã, tìm được manh mối về phòng thí nghiệm vẫn quan trọng hơn."

Bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó bước lên sân thượng tầng hai, đi tới gần lan can nhìn về phía viện phúc lợi ở đằng xa.

Cơ Minh Hoan nằm bò lên lan can, ngẩn người nhìn thư viện dưới ánh mặt trời.

Gió sớm mang theo hơi nóng mùa hè thổi tới, hắn nhớ lại chuyện ngày xưa.

Năm bốn tuổi, sau khi bị cha mẹ bỏ rơi, Cơ Minh Hoan được đưa vào viện phúc lợi này. Qua bao nhiêu năm, hắn nắm rõ từng tòa kiến trúc, thậm chí từng ngóc ngách trong viện như lòng bàn tay, đặc biệt là tòa thư viện trong tầm mắt này.

Từ nhỏ hắn đã thích ngâm mình trong thư viện này, sách gì cũng đọc, từ thiên văn địa lý đến lịch sử nhân văn, rồi đến mấy cái lý thuyết triết học kiểu Nietzsche, Camus, thậm chí ngay cả sách tâm lý học, tôn giáo học cũng đọc không ít. Tất nhiên, trong đó đa số đều là sách tạp nham để cho đủ số lượng. Hắn cũng chẳng trông mong cái thư viện dùng để làm màu này có sách chất lượng cao gì, xem tạm là được rồi.

Muốn nói Cơ Minh Hoan thích tòa thư viện này đến mức nào, thì phải nhắc tới một chuyện.

Quy tắc của viện phúc lợi này vô cùng đặc biệt, trong viện sẽ sắp xếp một hai giáo viên cố định dạy học cho những đứa trẻ được nhận nuôi, bọn họ thông qua bài kiểm tra để phân loại trình độ trí tuệ của từng đứa trẻ, trong đó những đứa trẻ có biểu hiện xuất sắc sẽ giành được quyền đi học;

Những đứa trẻ bị đánh giá là trí tuệ không đạt chuẩn thì sẽ ở lại trong viện, tiếp nhận tượng trưng nền giáo dục cơ bản dừng lại ở mức độ kiểm tra trí tuệ kia.

Có lẽ là do suốt ngày ngâm mình trong thư viện, Cơ Minh Hoan thể hiện vô cùng nổi bật giữa đám trẻ, bất kể thành tích môn nào cũng đều đạt điểm tối đa, vượt xa tiêu chuẩn cần thiết để được đưa đến trường học, nhưng hắn lại kháng cự việc này, không muốn ra ngoài viện phúc lợi đi học.

Giáo viên trong viện và viện trưởng đều nhiều lần khuyên bảo hắn, nhưng hắn đều không chịu khuất phục, về sau hắn thậm chí còn dùng việc tự làm hại bản thân để uy hiếp.

Sau nhiều lần hắn phản kháng, viện trưởng hừ lạnh một tiếng, bảo mày dứt khoát cả đời cứ ru rú ở đây làm một phế nhân đi. Cơ Minh Hoan lúc đó chỉ nghiêng đầu, tiếp tục đọc sách tạp nham của mình, không coi lời ông ta ra gì.

Chỉ có Khổng Hữu Linh biết tại sao Cơ Minh Hoan không muốn đi học, bởi vì hắn rất thích tòa thư viện này.

Bất luận là khi cô đơn, hay là lúc buồn bã, hắn đều thích ngâm mình trong tòa thư viện yên tĩnh này, một mình ngồi trong góc đọc sách, sau lưng là núi sách biển sách, điều này khiến hắn an tâm hơn bất cứ thứ gì.

Khi những đứa trẻ khác chơi đùa trên bãi cỏ, hắn một mình dựa vào giá sách đọc sách;

Khi những đứa trẻ khác đều ngủ trưa trong ký túc xá, hắn một mình dựa vào giá sách đọc sách.

Về sau trong thư viện có thêm một phòng máy tính, tình yêu của Cơ Minh Hoan đối với nơi này lại tăng lên một bậc, mỗi ngày hoặc là ngâm mình trong trò chơi điện tử, hoặc là ngâm mình trong sách vở. Các tiết học trong viện hắn lười chẳng thèm đi học buổi nào, dù sao đó cũng chỉ là mấy thứ qua loa lấy lệ, ý nghĩa tồn tại chính là làm cho người ngoài xem, để duy trì hình tượng đức cao vọng trọng của viện trưởng.

Khổng Hữu Linh thường xuyên tới chơi với hắn.

Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn xuyên qua giếng trời chiếu vào thư viện. Hai đứa trẻ dựa vào hàng giá sách cuối cùng ngồi xuống, cô bé ngồi bên cạnh vẽ tranh, hắn thì cứ cúi đầu đọc sách. Hai người có đôi khi rất lâu, rất lâu không lên tiếng. Ánh chiều tà đang chìm dần xuống đường chân trời, trong thư viện tĩnh lặng như tờ, bọn họ dường như đang chia sẻ cả thế giới thông qua tranh vẽ và sách vở.

Nhưng trùng hợp là ngay trong chính tòa thư viện yêu dấu này, lại tồn tại một góc xa lạ nhất đối với Cơ Minh Hoan trong cả tòa cô nhi viện:

—— Đó chính là tầng hầm ngầm luôn đóng chặt cửa.

Cánh cửa sắt dẫn xuống tầng hầm bị khóa mấy lớp. Có một lần Cơ Minh Hoan đi xuống bậc thang, thử đẩy cửa sắt trong bóng tối, viện trưởng lúc đó đang chỉ đạo nhân viên vệ sinh quét dọn trong thư viện lập tức biến sắc, chạy chậm xuống, lớn tiếng quát mắng hắn một trận, còn phạt hắn bị nhốt ba ngày trên gác xép ở đỉnh thư viện.

Về sau nhắc tới chuyện này, viện trưởng tuyên bố đó là không gian ngầm được xây dựng để lánh nạn trong thời kỳ chiến tranh, đã rất lâu chưa từng mở ra, bên trong không biết bẩn thỉu đến mức nào, cho nên mới không cho phép bọn họ đi vào trong đó, tránh mắc phải bệnh hô hấp gì đó.

Cơ Minh Hoan bỗng nhiên nhướng mày, lẩm bẩm nói: "Có hay không một loại khả năng... Phía sau cánh cửa sắt chính là tòa phòng thí nghiệm kia? Mà bản thể của tôi ngay từ đầu chỉ bị nhốt dưới lòng đất của viện phúc lợi, chứ không phải bị người ta chuyển đi đâu cả."

Đúng lúc này, bầu trời phương xa nảy sinh dị tượng, hắn chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một dấu chấm than màu đỏ khổng lồ đang đứng sừng sững giữa không trung.

"Sự kiện thẻ bài?"

Lần theo vị trí của dấu chấm than kia, Cơ Minh Hoan dời mắt xuống, nhìn thấy tòa thư viện của viện phúc lợi trong thành phố. Ý là, bên trong tòa thư viện của viện phúc lợi kia, dường như đang có một "sự kiện trò chơi" đặc biệt chờ đợi hắn đi khám phá.

Cơ Minh Hoan vốn dĩ đã tò mò sau cánh cửa sắt kia rốt cuộc giấu cái gì, chứ đừng nói đến lúc này nơi đó còn đang treo một cái biểu tượng "Thẻ bài sự kiện".

"Đã như vậy rồi... Không có lý do gì để không đi, trước tiên cứ xem thử trong tầng hầm kia rốt cuộc giấu cái gì đã."

Nghĩ tới đây, Cơ Minh Hoan rời khỏi sân thượng, rảo bước trở về phòng, dùng dải câu thúc lôi chiếc áo khoác gió đuôi tôm từ dưới đáy tủ quần áo ra, sau đó đeo mặt nạ lên, giơ tay ấn nút bên tai để cố định mặt nạ, mở máy biến đổi giọng nói.

Dải câu thúc từ mặt ngoài cơ thể tràn ra như thủy triều, dần dần bao bọc toàn thân hắn.

Khi Cơ Minh Hoan lợi dụng "Dải câu thúc đổi màu" để tàng hình, bắt buộc phải bọc kín cả hai mắt, nếu không trong mắt người khác vẫn sẽ có một đôi mắt âm u lơ lửng giữa không trung, giống hệt như Ninja mặc đồ dạ hành vậy, không thể thực hiện tàng hình hoàn hảo thực sự.

Bởi vì "Giác quan dải câu thúc" có thể hoàn toàn thay thế thị giác đôi mắt của hắn, thậm chí còn được coi là một loại tối ưu hóa, cho nên dù có che kín mắt cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thế nên lúc đi đường, tuy rằng người khác không nhìn thấy, nhưng về cơ bản có thể nói Cơ Minh Hoan hoàn toàn ở trong trạng thái "xác ướp", quỷ dị không phải dạng vừa.

Dùng dải câu thúc kéo cửa sổ sát đất ra, hắn nhảy vọt lên từ tấm đế cục nóng điều hòa, thân ảnh hòa vào ánh mặt trời rực rỡ, giống như cái bóng của mặt trời xuyên qua giữa những tòa nhà cao tầng.

Chỉ chốc lát sau, Cơ Minh Hoan liền vượt qua nửa thành phố, leo lên tường rào của viện phúc lợi.

Hắn lẳng lặng đứng trên tường rào, đập vào mắt vẫn là những tòa kiến trúc thấp bé cũ kỹ, dây leo bò lên bức tường loang lổ ố vàng, lan tràn đến tận tòa thư viện cổ kính.

Vào buổi sáng thư viện bị khóa chặt, cũng không có đứa trẻ nào sẽ vào trong này.

Cơ Minh Hoan phân luồng trọng lực về phía dải câu thúc, giống như đang kéo theo một cơn mưa đen, nhảy lên mái hiên gác xép thư viện. Hắn ổn định thân hình, tới gần giếng trời gác xép, không tiếng động rơi xuống.

Sàn nhà cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt, lúc hắn quay đầu lại thì sửng sốt một chút, mới nhìn thấy có một bé gái đang ngủ trên gác xép, đoán chừng là gây ra họa gì đó, bị viện trưởng trừng phạt nhốt trên gác xép một đêm, y hệt như Cơ Minh Hoan ngày trước.

Nghe thấy tiếng động, bé gái mở mắt ra, nhìn quanh một vòng lại chẳng thấy thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy đống sách báo tạp nham, thế là lại một lần nữa khép mi mắt, trở mình ngủ say sưa.

Cơ Minh Hoan cúi đầu nhìn cô bé một cái, thuận tay dùng dải câu thúc đắp chăn cho cô bé, sau đó xoay người đi về phía lối ra của gác xép.

Đúng lúc này, trước mắt hắn hiện ra một bảng thông báo.

【Đã kích hoạt sự kiện thẻ bài số ① tại thành phố Lê Kinh, Trung Quốc —— Khám phá "Tầng hầm" thư viện viện phúc lợi.】

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!