Hóa Thân Của Tôi Đang Trở Thành Boss Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

21 494

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

4 18

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

281 5983

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

138 4223

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

(Đang ra)

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

Tsujimuro Sho (辻室翔)

Một câu chuyện tình hài hước khi sống chung nhà, pha chút ma quái, hơi người lớn một tẹo và cực kỳ sốt ruột vì cái sự mập mờ này!

1 2

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

115 1899

Chương 1-108 - Chương 005: Người nhà

Chương 005: Người nhà

Lê Kinh, tiểu khu Cổ Dịch Mạch. Phía trước một tòa nhà chung cư ba tầng.

Nửa vầng tịch dương đã chìm xuống dưới đường chân trời, chút sắc đỏ thẫm cùng vàng kim cuối cùng còn vương lại nơi chân trời đang chậm rãi tan biến.

Trời đã gần tối, ve sầu mùa hạ vẫn không biết mệt mỏi mà hợp xướng trên cây. Dưới bóng râm, Cơ Minh Hoan đứng bất động tại chỗ, trên mặt chẳng lộ ra biểu cảm gì.

Cả người hắn bao trùm trong hơi nóng, ngẩn người nhìn cánh cửa nhà phía trước. Một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, trượt qua gò má tái nhợt, men theo đường xương hàm rơi xuống cổ áo đồng phục.

Trời quá nóng, hắn đã sớm cởi áo khoác đồng phục trên đường về nhà, vắt nó lên cổ tay.

Kéo kéo cái cổ áo ướt đẫm mồ hôi, hắn thở hắt ra một hơi.

Ban đầu hắn còn chẳng hiểu nổi, cái thời tiết quỷ quái này mà sao Cố Văn Dụ đi học vẫn cứ phải mặc áo khoác đồng phục, làm như sợ người khác ở trường không thèm nhìn mình thêm cái nào, không biết còn tưởng cậu ta bị cảm.

Giờ hắn mới vỡ lẽ, Cố Văn Dụ mặc áo khoác chỉ để tiện thi triển dị năng, giấu Dải câu thúc trong tay áo dài để khó bị người khác phát hiện —— ví dụ như trong giờ thể dục vận động quá mạnh, lỡ tay triệu hồi Dải câu thúc ra, lúc này mặc áo khoác còn có cơ hội che giấu và cứu vãn, chứ mặc áo cộc tay thì lộ tẩy trong nháy mắt.

Dừng chân trước cửa, hắn cúi đầu liếc nhìn điện thoại.

Thời gian hiện tại là ngày 09 tháng 07 năm 2020, 17 giờ 30 phút chiều. Tắt màn hình, hắn ngước mắt lên, một lần nữa nhìn vào cánh cửa màu nâu đỏ trước mặt.

Gió nhẹ buổi chạng vạng thổi tới từ bầu trời thành phố, khẽ lay động tóc mái của hắn, mang theo chút hơi lạnh khi màn đêm buông xuống.

"Nhà... từ này thật sự quá xa lạ." Cơ Minh Hoan thầm nghĩ.

Sở dĩ lúc này hắn đứng đực ra trước cửa nhà thay vì vào trong ngồi quạt mát, hoàn toàn là để suy tính cho kỹ xem lát nữa phải diễn cái vai này thế nào trước mặt người nhà của Cố Văn Dụ.

Là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, Cơ Minh Hoan chẳng hề có chút kinh nghiệm nào trong việc chung sống với gia đình.

Trong cái trại trẻ mồ côi đó, lớn lên cùng hắn là những đứa trẻ cũng không cha không mẹ, những giáo viên tắc trách ngày nào cũng trưng ra bộ mặt đưa đám chờ tan làm, mấy cô y tá đáng ghét, và cả ông viện trưởng tính tình thất thường lúc nóng lúc lạnh.

Thế nên hắn chỉ có thể dựa vào ký ức của Cố Văn Dụ, tìm hiểu tính cách, logic hành động của từng thành viên trong gia đình, rồi ghi nhớ thái độ khác nhau của Cố Văn Dụ khi đối mặt với mỗi người. Từ đó từ từ mò mẫm xem rốt cuộc phải làm sao để chung sống tự nhiên với những "người nhà" vốn không nên tồn tại này mà không bị họ nhìn ra sơ hở.

Cơ Minh Hoan buông tay sờ sờ túi quần, mới nhớ ra chìa khóa để trong túi áo khoác.

Hắn vừa lục lọi chiếc áo đồng phục đang vắt trên tay, vừa tua lại một lượt "ký ức bối cảnh" của Cố Văn Dụ trong đầu.

Quan hệ gia đình của Cố Văn Dụ có thể nói là khá phức tạp.

Gia đình này ban đầu gồm năm người: bố "Cố Trác Án", mẹ "Tô Dĩnh", anh trai "Cố Ỷ Dã", em gái "Tô Tử Mạch", và người bị kẹp ở giữa là "Cố Văn Dụ".

Ban đầu đây có thể coi là một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu —— cha hiền con thảo, mẹ không chỉ dịu dàng mà còn rất thông minh, ngày thường luôn ân cần dạy bảo, luôn quan tâm đến cảm xúc của từng đứa con. Cố Văn Dụ cùng anh trai và em gái đều rất ỷ lại vào bà.

Mọi chuyện thay đổi vào năm năm trước.

Ngày 15 tháng 06 năm 2015, mẹ hắn bị cuốn vào một tai nạn bất ngờ. Theo thông báo chính thức, tổ chức tinh anh Dị Năng Giả trực thuộc Liên Hợp Quốc —— "Hồng Dực" trong lúc thực hiện nhiệm vụ, một thành viên đã giao chiến với kẻ địch mạnh, không kịp để ý đến môi trường xung quanh nên đã vô tình ngộ thương cư dân của tiểu khu Cổ Dịch Mạch.

Mà mẹ của họ, Tô Dĩnh, chính là một trong những người thường bị thành viên "Hồng Dực" ngộ thương. Chính xác mà nói thì không phải là ngộ thương...

Mà là bị giết chết, đến cả tro tàn cũng chẳng còn sót lại.

Thực ra tình huống này chẳng hề hiếm gặp, trong cái thế đạo này những chuyện tương tự thường xuyên xảy ra. Dị Năng Giả chiến đấu ngộ thương người thường cũng giống như con người khi xô đẩy đùa giỡn vô tình dẫm chết một con kiến vậy.

Ai có thể vừa toàn tâm toàn ý đánh nhau với kẻ khác, lại vừa có dư lực để ý đến một con kiến dưới chân mình chứ?

Sau đó, người cha đã nhiều lần khiếu nại lên chính phủ, nhưng địa vị của "Hồng Dực" quá cao. Đây là tổ chức Dị Năng Giả mạnh nhất được thế giới công nhận, bao gồm những Dị Năng Giả hàng đầu được tuyển chọn gắt gao từ các "quốc gia thành viên", trực tiếp phục vụ cho những nhân vật cấp cao nhất của Liên Hợp Quốc.

Theo lời đồn, mỗi nhiệm kỳ "Hồng Dực" có tổng cộng 12 thành viên. Thông tin của tất cả thành viên đều được bảo mật nghiêm ngặt tuyệt đối, trừ khi rơi vào tình huống bất đắc dĩ không thể che giấu, nếu không tuyệt đối không được phép tiết lộ. Đặc biệt là năng lực đặc thù của họ —— nếu hiệu quả chi tiết của dị năng bị lộ, chẳng khác nào trao cho kẻ địch cơ hội khắc chế.

Chính vì vậy, dù người cha có khiếu nại lên chính phủ bao nhiêu lần đi nữa, ông vẫn không thể biết được trong sự kiện đó, Dị Năng Giả đã ngộ thương khiến mẹ tử vong rốt cuộc là ai... Bất kể ông có gào thét trút giận điên cuồng thế nào, thậm chí tổ chức gia đình các nạn nhân cùng bị ngộ thương khi đó để liên hợp kháng nghị.

Kết quả nhận lại cũng chỉ vỏn vẹn là một lá thư luật sư lạnh lùng, cùng một loạt những phản hồi theo kiểu quan liêu chuẩn mực đến mức không tìm ra nổi một kẽ hở.

Không lâu sau, chuyện này dần bị dìm xuống. Những người xung quanh lần lượt chọn cách thỏa hiệp và rút khỏi đoàn người kháng nghị, chỉ còn lại một mình người cha đứng lẻ loi trơ trọi giữa đường phố.

Điều duy nhất đáng ăn mừng là ít nhất cuối cùng người cha cũng nhận được vài trăm ngàn tiền bồi thường.

Sau khi tang lễ của mẹ kết thúc, người cha liền suy sụp hoàn toàn, thậm chí chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho ba đứa con trong nhà.

Sau này, vì chuyện em gái Tô Tử Mạch bỏ nhà đi bụi, anh cả Cố Ỷ Dã và bố đã cãi nhau một trận to. Quan hệ hai người hoàn toàn đóng băng, không ai muốn nhìn mặt ai, ở trong nhà mà cứ như hai người xa lạ bị ép sống chung.

Hiện giờ người bố quanh năm đi làm xa, sợi dây liên kết duy nhất giữa ông và cái gia đình này dường như chỉ còn lại khoản sinh hoạt phí gửi về hàng tháng, cùng vài câu hỏi thăm lấy lệ qua điện thoại.

Đối với Cố Văn Dụ và em gái Tô Tử Mạch, người anh cả luôn chăm sóc hai đứa từng li từng tí mới thực sự giống "bố" của họ hơn.

Còn người bố thực sự kia thì đã sớm hữu danh vô thực, biến thành một cái máy kiếm tiền không nhìn thấy, không sờ được nhưng mỗi tháng đều chuyển khoản về đúng hạn.

Bố đã hai năm không về nhà rồi.

Anh cả Cố Ỷ Dã thì đã thi đỗ đại học, anh ấy đăng ký vào một trường đại học trọng điểm ngay tại thành phố Lê Kinh.

Trường này cách tiểu khu Cổ Dịch Mạch không xa, từ ga tàu điện ngầm cạnh trường đi về chỉ mất nửa tiếng. Vì thế anh ấy hoàn toàn có thể vừa đảm bảo việc học, vừa chăm sóc được cho hai đứa em đang học cấp ba.

Cơ Minh Hoan ngáp một cái, ngửa đầu nhìn trời ngẩn ngơ: "Nghĩ vậy thì cũng ổn: Đã bố của Cố Văn Dụ thường xuyên vắng nhà, vậy thì chỉ cần đối phó với ông anh và đứa em gái thôi. Chỉ cần hạn chế tương tác với hai người này thì chắc sẽ không bị nhìn ra điểm gì bất thường đâu."

"À đúng rồi," hắn như sực nhớ ra điều gì, "Nhắc mới nhớ, trong phần thiết lập bối cảnh nhân vật lúc tạo hồ sơ có ghi —— 'Mỗi thành viên trong gia đình Cố Văn Dụ đều che giấu những bí mật không ai biết'."

"Nhưng theo ta biết, trong ký ức mười mấy năm nay của Cố Văn Dụ, ngoại trừ bà mẹ đã mất không thể kiểm chứng ra, ba người còn lại, dù là ông bố, ông anh hay đứa em gái, cả ba đều luôn sống như người bình thường, chưa từng lộ chút sơ hở nào. Hóa ra cả cái nhà này toàn là đặc vụ ngầm hay gì?"

Suy tư một lát, cuối cùng hắn cũng mò được một vật cứng hình dài trong túi áo khoác, bèn lôi chiếc chìa khóa mạ bạc ra, tra vào ổ khóa trên tay nắm cửa.

Ngay giây sau, khi hắn định vặn khóa thì "cạch" một tiếng, cửa đã được mở từ bên trong.

Cơ Minh Hoan nhướng mày, rút chìa khóa ra. Qua khe cửa mở rộng, hắn nhìn thấy một gương mặt sáng sủa.

Người mở cửa cho hắn chính là Cố Ỷ Dã, cũng là anh trai của Cố Văn Dụ.

Anh ta dáng người cao lớn, để tóc đen dài ngang vai, ngũ quan đoan chính, sống mũi cao thẳng, khóe miệng nhếch lên một độ cong nằm giữa sự tự tin và cợt nhả. Từ nhỏ đến lớn anh ta không thiếu người theo đuổi, nhưng trong mắt Cơ Minh Hoan thì nhìn hơi ngứa đòn.

Lúc này trên cổ Cố Ỷ Dã đang đeo một sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc, trên người mặc một chiếc áo thun đen giản dị, dưới mặc quần jean, chân thì đi một đôi dép lê đi trong nhà bình thường.

"Đợi mày nãy giờ." Cố Ỷ Dã cười nói.

Anh ta nghiêng người dựa vào khung cửa, thuận tay ném cho thằng em một lon Coca ướp lạnh.

"Cảm ơn anh." Cơ Minh Hoan không chớp mắt lấy một cái, phản ứng cực nhanh bắt lấy lon Coca, vừa cảm ơn vừa bật nắp.

"Tách" một tiếng, một luồng hơi lạnh từ trong lon tỏa ra, hắn ghé mặt vào để hạ nhiệt.

Cố Ỷ Dã một tay khoanh trước ngực, tay kia cầm điện thoại, cúi đầu liếc tin nhắn vừa tới, thuận miệng hỏi: "Sao về muộn thế, không phải mày bảo mai nghỉ hè nên trường cho tan học sớm à?"

Cơ Minh Hoan uống một ngụm Coca, lấy mu bàn tay quệt mồ hôi đọng dưới cằm, bất đắc dĩ giải thích:

"Chịu thôi, lão chủ nhiệm lớp em nói nhiều quá. Học sinh lớp khác về hết rồi mà lão vẫn đứng trên bục giảng lải nhải mãi không thôi."

Vừa nói, hắn vừa ngước mắt đánh giá Cố Ỷ Dã, đúng lúc này ngay trước mặt hắn hiện ra một bảng thông báo hình chữ nhật.

【Nhiệm vụ chính tuyến 1: Điều tra xem "anh trai" của mình —— Cố Ỷ Dã rốt cuộc đang che giấu điều gì.】

【Phần thưởng nhiệm vụ: 1 Điểm Phân Tách (tích lũy đủ số lượng Điểm Phân Tách nhất định, có thể tạo một nhân vật game hoàn toàn mới trong thế giới thực), 1 Điểm Kỹ Năng (dùng để phát triển "Cây kỹ năng nhân vật"), 1 Điểm Thuộc Tính (dùng để nâng cấp một chỉ số trong "Bảng thuộc tính nhân vật")】

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!