Hóa Thân Của Tôi Đang Trở Thành Boss Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

21 494

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

4 18

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

281 5983

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

138 4223

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

(Đang ra)

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

Tsujimuro Sho (辻室翔)

Một câu chuyện tình hài hước khi sống chung nhà, pha chút ma quái, hơi người lớn một tẹo và cực kỳ sốt ruột vì cái sự mập mờ này!

1 2

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

115 1899

Chương 1-108 - Chương 012: Cuộc gặp gỡ bí mật

Chương 012: Cuộc gặp gỡ bí mật

Sau khi gã người nhộng rời đi, bầu không khí ngột ngạt bao trùm quảng trường Lê Kinh dường như đã giảm bớt không ít.

Lam Hồ lên tiếng nói với Lục Dực: "Khuyên anh nên bó tay chịu trói đi. Năm tên đồng bọn anh giấu trên nóc nhà đã bị đồng đội của tôi khống chế, thiết bị kích nổ trong tay bọn chúng cũng vô dụng rồi. Xung quanh đây đều là người của Hiệp hội Dị Hành Giả, anh chạy không thoát đâu."

"Nhưng con tin... con tin vẫn còn trong tay tôi." Lục Dực lùi lại vài bước, áp sát đám con tin.

"Anh nhìn kỹ lại xem." Lam Hồ bình tĩnh đáp.

Nghe đến đây, Lục Dực rùng mình, quay phắt đầu lại. Chỉ thấy năm con tin đã biến mất không còn tăm hơi, đám đông vây xem trên quảng trường cũng đã được sơ tán từ lúc nào không hay, thay vào đó là một nhóm người ăn mặc kỳ quái đang tiến lại gần.

"Chết tiệt..."

Lục Dực đang định nói gì đó, lại phát hiện sự chú ý của Lam Hồ hoàn toàn không đặt lên người hắn. Đôi mắt ẩn sau lớp mũ giáp từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm về hướng gã người nhộng vừa rời đi.

Ngay sau đó, thân ảnh Lam Hồ hóa thành một tia điện quang màu xanh thẫm rồi vụt mất.

Ánh sáng từ màn hình LED vụt tắt trong một giây, mãi đến khi những tia hồ quang điện còn sót lại trong không khí tan biến hẳn mới hoạt động trở lại.

.......

.......

Một phút sau, tại một con hẻm vắng vẻ gần quảng trường Lê Kinh.

"Tôi biết ngay là anh sẽ đuổi theo mà, ngài Lam Hồ."

Cái kén đen treo ngược dưới cột đèn đường, ánh đèn vàng vọt mờ ảo. Vỏ kén từ từ mở ra, để lộ một bóng người thon dài: Lúc này, Cơ Minh Hoan với khuôn mặt đeo mặt nạ đang cúi đầu lật xem một tờ báo cũ kỹ.

Thần sắc hắn chăm chú, tay phải còn cầm một cây bút bi, thi thoảng lại xoay bút, trông hệt như một vị học giả đang nghiên cứu.

"Rốt cuộc anh có lai lịch thế nào?" Lam Hồ hỏi.

"Tạm thời tôi chưa có mật danh, cũng chẳng có tên tuổi, nhưng tôi tin là rất nhanh sẽ có thôi... Đây chính là nét quyến rũ khi trở thành người của công chúng đấy. Nếu mọi người thích anh, hoặc là sợ hãi anh, thì họ sẽ luôn đặt cho anh đủ loại biệt danh thân thương."

Gã người nhộng tự nói một mình, rồi lật sang trang tiếp theo của tờ báo.

Tờ báo đó đã có từ khá lâu rồi, trên đó ghi lại một vụ tai nạn bi thảm từ năm năm trước: Người mẹ tên "Tô Dĩnh" bị Hiệp hội Dị Hành Giả ngộ sát. Người chồng đáng thương đã nhiều lần khởi kiện chính phủ nhưng không có kết quả, thậm chí còn chẳng thể biết được kẻ đã lỡ tay giết vợ mình là ai, chỉ vì Dị Năng Giả đó đến từ "Hồng Dực", thân phận được giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài.

Lúc này, Lam Hồ mới chú ý đến bức ảnh minh họa trên báo, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ khẽ co giật.

"Ngài Cố Ỷ Dã, khi sự việc xảy ra cậu chỉ mới mười ba tuổi nhỉ... Ngay trước mắt cậu, mẹ cậu 'Bùm——' một tiếng," Gã người nhộng nói đến đây, cố ý kéo dài âm thanh mô phỏng, sau đó nhún vai nói tiếp: "Rồi bị nổ tung thành một đống thịt vụn. Thật đáng tiếc, một tuổi thơ thiếu vắng tình mẫu tử thì chẳng thể nào trọn vẹn được, tôi đồng cảm với cảnh ngộ của cậu hơn bất cứ ai đấy."

"Đương nhiên rồi... tuổi thơ của mình cũng làm quái gì có tình mẫu tử." Cơ Minh Hoan thầm giễu cợt trong lòng sau lớp mặt nạ.

Lam Hồ vẫn giữ im lặng, thậm chí còn chẳng buồn chất vấn xem tại sao tên quái nhân trước mặt lại biết những chuyện này.

Thấy hắn không nói gì, gã người nhộng liền tiếp tục: "Thế là kể từ ngày đó, cậu bắt đầu nảy sinh lòng oán hận đối với những 'Dị Hành Giả' luôn nhân danh công lý nhưng lại lạm dụng sức mạnh."

Hắn ngừng lại một chút: "Đó cũng chính là lý do cậu trở thành một 'Dị Hành Giả'. Cậu muốn đạt được đủ danh vọng trong nội bộ Hiệp hội, dựa vào biểu hiện xuất sắc vô song để được cấp cao đề cử, từ đó thâm nhập vào nội bộ tổ chức Liên Hợp Quốc 'Hồng Dực', tìm ra tên Dị Hành Giả đã tùy tiện nghiền chết mẹ cậu như một con kiến hôi."

"Toàn lời nhảm nhí."

Lam Hồ hít sâu một hơi, ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt như sắp sửa bùng phát.

"Những gì tôi nói có thật sự là nhảm nhí hay không, trong lòng cậu là người rõ nhất." Gã người nhộng châm chọc.

"Rồi sao nữa?"

"Rồi sao nữa à? Rồi tôi xuất hiện."

Gã người nhộng vừa nói vừa gấp tờ báo lại, thuận tay ném vào thùng rác ở góc đường. Hắn ngước mắt lên sau lớp mặt nạ, dùng tầm nhìn đảo ngược nhìn về phía Lam Hồ: "Tôi đến để giúp cậu đây, ngài Lam Hồ, chúng ta hợp tác đi. Tôi sẽ giúp cậu gia nhập 'Hồng Dực', phối hợp với cậu tìm ra tên Dị Hành Giả đã lỡ tay giết mẹ cậu, và hơn hết, là thực hiện một màn trả thù thật hoa lệ nhắm vào hắn."

Nói đến đây, hắn giơ một ngón tay được bọc trong lớp da đen lên: "Còn cậu, chỉ cần giúp tôi một việc... một việc cỏn con không đáng kể thôi."

"Việc gì?"

Gã người nhộng ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Tạm thời thì chuyện này vẫn nên giữ bí mật với cậu là tốt nhất, nếu không rất có thể sẽ mang lại họa sát thân cho cậu đấy..." Hắn thở dài: "Tóm lại, trong những ngày sắp tới, tôi cũng sẽ hoạt động tích cực tại thành phố này. Nói cách khác, chúng ta có thể sẽ thường xuyên chạm mặt nhau đấy, mong được chiếu cố nhiều hơn nhé."

"Tại sao... anh lại biết thân phận của tôi?"

Cố Ỷ Dã ẩn sau lớp mặt nạ cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi quan trọng nhất.

"Nguyên nhân đơn giản lắm..." Gã người nhộng đáp nhẹ tênh, "Tôi nhìn thấu được dung mạo ẩn sau lớp mặt nạ của bất kỳ ai."

"Hoang đường."

"Chẳng lẽ cậu không tò mò sao? Rốt cuộc hai năm nay cha cậu đã làm gì ở bên ngoài? Ông ấy thực sự chỉ vì cãi nhau với cậu một trận, không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa, hay là... thực ra trong lòng cha cậu có toan tính khác? Để không liên lụy đến cậu và các em của cậu, ông ấy đành phải một mình cao chạy xa bay."

Lam Hồ sững sờ: "Cha tôi?"

"Đúng vậy, Cố Trác Án. Liệu ông ấy có giống như cậu, cũng đang che giấu một bí mật động trời nào đó không..." Gã người nhộng nói với giọng thâm trầm, "Hãy ngẫm nghĩ cho kỹ đi, cha cậu thực sự là kẻ nhu nhược đến thế sao? Sao ông ấy có thể hèn nhát đến mức trốn tránh con cái mình để sống vất vưởng bên ngoài suốt hai năm trời? Liệu có ẩn tình gì ép buộc ông ấy phải làm như vậy không? Cũng giống như việc cậu gia nhập Hiệp hội Dị Hành Giả để tìm kiếm chân tướng về cái chết của mẹ mình vậy."

Hắn ngừng lại một chút: "Nếu cậu muốn biết những chuyện này thì hãy hợp tác với tôi. Tôi chưa bao giờ bạc đãi đối tác của mình cả."

Lam Hồ khàn giọng: "Rốt cuộc anh là..."

Gã người nhộng cắt ngang lời hắn: "Ồ... tuy cậu đang đội mũ giáp khiến tôi không thấy được biểu cảm, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra là cậu đã yêu tôi chết đi được rồi..." Hắn dời mắt đi chỗ khác: "Ừm, sau này mộ phần của chúng ta có thể đặt gần nhau một chút, để tiện cho tôi sang ăn vụng đồ cúng của cậu."

"Câm miệng. Rốt cuộc anh là thứ gì..."

"Không không không, đừng bận tâm tôi là ai nữa, cũng đừng thắc mắc tại sao tôi biết rõ lai lịch của cậu, mấy thứ đó vô nghĩa lắm." Gã người nhộng nói với giọng cợt nhả, "Hiện tại cậu nên lo lắng cho tình cảnh của bản thân mình thì hơn, chẳng lẽ không đúng sao?"

Nói đến đây, thân hình hắn dần bị dải câu thúc kéo lên cao, cả người ngồi vắt vẻo trên đỉnh cột đèn đường: "Gặp lại sau nhé, Lam Hồ. Vết thương ở eo và cổ cậu nghiêm trọng như vậy thì đừng cố đuổi theo nữa... Cứ dây dưa thêm nữa e là cái mạng nhỏ cũng khó giữ, nếu không thì cậu đã sớm ra tay với tôi rồi. Thật ra đôi khi mở miệng cầu cứu người khác cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt đâu, hy vọng cậu sẽ thông minh hơn một chút."

Dứt lời, từ sau lưng hắn phóng ra từng dải câu thúc, khẽ uốn lượn dưới ánh đèn mờ ảo như đang vẫy tay từ biệt.

Không đợi Lam Hồ kịp lên tiếng, thân ảnh gã người nhộng đã ngả người về phía sau, rơi tự do từ trên đỉnh đèn đường xuống mặt đất, rồi tan biến vào màn đêm vô tận.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!