Chapter 1: Chàng trai dạy dỗ Gyaru Năm Sao
Những nàng Gyaru Năm Sao ── thường được gọi là Fives, là tập hợp những nữ sinh thuộc nhóm một, ngự trị trên đỉnh kim tự tháp đẳng cấp học đường.
Suitengu Hari, Hiwatari Hinawa, Chigira Miyuu, Kongouji Shirogane.
Bốn cô gái ấy là bạn thân thiết của nhau từ thời cấp hai.
Khi những thiếu nữ sở hữu ngoại hình khiến cả người nổi tiếng cũng phải lép vế này tụ họp, sự thân thiết giữa họ biến khu vực xung quanh trở thành một thánh địa bất khả xâm phạm.
Tự hào với độ nổi tiếng ngang ngửa Idol trong trường Trung học Gingamine, họ được mọi người yêu mến theo kiểu ủng hộ cả nhóm.
Chính vì thế, trong cộng đồng người hâm mộ tồn tại một luật thép chung là không được tùy tiện làm xáo trộn trật tự hoàn hảo chỉ có bốn người bọn họ.
Chẳng biết ai là người khởi xướng, nhưng tất cả đều tuân thủ luật lệ ấy với thái độ chừng mực như những fan gạo cội đã qua huấn luyện, chủ động giữ một khoảng cách nhất định để các cô gái có thể tận hưởng cuộc sống học đường một cách thoải mái nhất.
Bốn người họ bên nhau là điều tuyệt vời nhất, sự tôn quý ấy là bất khả xâm phạm.
Nói vậy không có nghĩa là Fives xa lánh các học sinh khác.
Khi cần thiết, họ vẫn trò chuyện bình thường, và cũng tích cực tham gia vào các hoạt động nhóm trong giờ học hay các sự kiện với tư cách là thành viên của lớp.
Những nàng Gyaru Năm Sao không bao giờ để tâm trạng cá nhân chi phối bầu không khí trong lớp học.
Bốn thiếu nữ xinh đẹp độc chiếm mọi chủ đề bàn tán trong trường từ lúc nhập học ấy đã thuận lợi lên lớp mười một, và thật tình cờ, tất cả lại cùng tụ họp tại lớp 2-D.
Kỳ tích ấy được ví như sự kiện 〝Đại Thập Tự của trường Gingamine〟 vậy.
Năm học tuyệt nhất, lớp học tuyệt nhất, nhan sắc tuyệt nhất.
Những kẻ may mắn trở thành bạn cùng lớp với họ đều thầm cảm tạ vận may của mình.
Sự phấn khích điên cuồng ấy chẳng khác nào trúng được vé hàng ghế đầu trong buổi biểu diễn của Idol nổi tiếng.
Và rồi, kết quả của việc Idol và người hâm mộ tụ họp lại một chỗ chính là sự hình thành của một 〝bức tường〟 vô hình trong lớp học.
Ngay cả những nam sinh hay nữ sinh thuộc tầng lớp thượng đẳng ở các lớp khác cũng tự vạch ra ranh giới đối với Fives. Dẫu có cố ép mình đứng cạnh họ thì cũng chỉ càng làm nổi bật sự chênh lệch đẳng cấp mà thôi, nên chẳng ai dại dột mà cố gắng giao lưu.
Gyaru Năm Sao là những tồn tại đặc biệt đến mức chẳng ai buồn nảy sinh ý định cạnh tranh, họ được tôn sùng như những đấng thần thánh bất khả xâm phạm.
Không một ai dám tiến quá sâu vào thế giới của họ.
Thế nhưng, lại có một chàng trai cùng lớp, kẻ chẳng hề có ý định vượt qua bức tường ấy, nhưng lại được chính họ mời gọi bước vào.
☆☆☆☆☆
Giữa tháng Năm. Vào một buổi tự học nọ.
Khi Tuần lễ Vàng đã kết thúc, và các mối quan hệ trong lớp cũng đang dần định hình, thì Kizuki Ikoi, một nam sinh trong lớp, đang bị mấy cậu chàng to con bặm trợn trong câu lạc bộ bóng chày khóc lóc van xin dạy kèm phạm vi bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới. Cố vấn của họ rất nghiêm khắc, đề ra phương châm hễ ai bị điểm liệt, dù là thành viên chính thức cũng không được ngồi ghế dự bị, thế nên mấy gã khổng lồ được trui rèn để tạo ra những cú đánh bóng xa giờ đây đang co rúm người lại, trừng mắt nhìn vào sách giáo khoa.
Đối diện với những gương mặt “ngay cả không hiểu chỗ nào cũng chẳng biết” này, Ikoi tận tình chỉ bảo, giúp họ đạt đến trình độ về nhà có thể tự học được.
Bị vùi lấp giữa một góc có mật độ cơ bắp dày đặc như vậy, Kizuki Ikoi trông quá đỗi mờ nhạt.
Khuôn mặt cậu nhìn chung là gọn gàng, không có đặc điểm gì đáng nhớ.
Thoạt nhìn chỉ là một nam sinh cấp ba bình thường ở mức trung bình.
Ngoại hình cũng chẳng xuất sắc đến mức thu hút sự chú ý của con gái ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu mặc đồng phục áo khoác blazer chỉnh tề đúng nội quy, tóc không nhuộm, kiểu tóc cũng chỉ vuốt nhẹ tự nhiên cho gọn gàng. Chiều cao không quá cao cũng không quá thấp, tạo ấn tượng dáng người tương đối mảnh khảnh. Giày đi trong nhà không quá bẩn, cũng chẳng đeo phụ kiện gì đặc biệt. Nhưng nói là cực kỳ quê mùa hay lỗi thời thì cũng không hẳn.
Rất khó để xác định thuộc tính cụ thể, nhóm bạn thường chơi, hay sở thích cá nhân của cậu.
Cậu là một sự tồn tại vô danh với dáng vẻ mơ hồ.
“Kizuki, cảm ơn cậu nhiều lắm! Thế này là thoát điểm liệt rồi!”
“Phần còn lại các cậu tự cố gắng nhé.”
“Ok! Cậu nhớ đến xem trận đấu nhé.”
“Tôi sẽ chờ đợi những cú Homerun siêu hạng.”
Trước những lời cảm ơn có phần thái quá, Ikoi cũng không tỏ vẻ ban ơn.
Cậu đáp lại nhẹ nhàng rồi định quay về chỗ ngồi.
Vì giáo viên không có trong lớp nên các nhóm bạn thoải mái ghép bàn lại với nhau, tạo nên khung cảnh lộn xộn. Cậu đành phải đi vòng từ phía cuối lớp.
Đúng lúc đó, chỉ có khu vực cuối dãy bàn cạnh cửa sổ là trống trải một cách bất thường như một túi khí vô hình.
Lý do cũng rất đậm chất lớp 2-D.
Fives đang ghép bốn chiếc bàn lại và tụ tập ở đó.
Sự hiện diện của những cô nàng Gyaru rực rỡ và ồn ào ấy, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ tạo cảm giác khó gần.
Nhất là khi đối phương lại chẳng thân thiết gì.
Nhưng với các cô gái thì điều đó không quan trọng.
“Nè nè Ikoi! Nghe này!”
Hiwatari Hinawa lập tức cất tiếng gọi khi thấy Ikoi đi ngang qua.
Giọng nói lảnh lót vang vọng khắp phòng học bất chấp đang trong giờ tự học khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn.
Ấn tượng đầu tiên về cô là một Gyaru điển hình mà ai cũng hình dung ra.
Hinawa có mái tóc vàng dài được nhuộm highlight hồng ở phần đuôi, đôi tai xinh xắn xỏ đầy khuyên. Móng tay dài được làm cầu kỳ, trên cổ tay đeo một chiếc scrunchie. Dáng người cô rất đẹp, cúc áo trên cùng mở bung, váy đồng phục ngắn cũn, dù mặc cùng một bộ đồng phục nhưng trông cô lại hở hang hơn hẳn một cách tự nhiên. Chiếc áo cardigan buộc ngang hông càng làm tôn lên vòng eo thon thả.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, vóc dáng cũng đầy đặn quyến rũ. Lời nói và hành động thì vô cùng cởi mở, thân thiện với tất cả mọi người.
Sự rực rỡ của cô khiến ai cũng bị thu hút, và rồi lại bối rối không biết nên nhìn vào đâu.
“Hiwatari-san, đang giờ tự học nên đừng làm ồn quá.”

Ikoi không hề nao núng dù bất ngờ được gọi một cách thân mật.
Cậu chỉ ngạc nhiên vì cô nhớ tên mình.
“Cũng bình thường mà. Cậu cũng đang đi lung tung khỏi chỗ đấy thôi.”
Cô chỉ tay về phía chiếc bàn Ikoi vừa ngồi. Mấy thành viên câu lạc bộ bóng chày đang tụ tập ở đó bỗng trở nên phấn khích lạ thường khi thấy Hinawa nhìn mình.
“Bài kiểm tra giữa kỳ căng quá nên tôi chỉ bài cho họ thôi.”
“Ikoi thân với mấy người đó hả?”
“Bình thường thôi. Thỉnh thoảng có nói chuyện.”
Bản thân Ikoi không có bạn bè cụ thể nào luôn đi cùng.
Ai cũng là bạn cùng lớp bình đẳng như nhau, không có trên dưới.
Được bắt chuyện thì trả lời, cần thiết thì sẽ lên tiếng.
“Đúng ha. Ikoi không có vẻ gì là dính chặt lấy ai cả.”
Hinawa tỏ ra vui vẻ khi nhận định của mình là đúng.
Trong đó không hề có chút khinh thường hay chế giễu, cũng không có ý xấu trêu chọc.
Chính sự không có định kiến nhàm chán ấy là lý do khiến cô được yêu mến.
Chỉ cần nói chuyện với cô là người ta lại cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng một cách kỳ lạ.
Nụ cười thuần khiết không chút giả tạo ấy tỏa sáng rực rỡ, khiến người tiếp xúc tự nhiên nảy sinh thiện cảm, đúng là một người khéo thu phục lòng người.
“Các cậu lúc nào cũng đủ bốn người nhỉ.”
Ikoi đưa mắt nhìn về phía ba thành viên còn lại của Fives.
Chigira Miyuu nở nụ cười dịu dàng vẫy tay chào lại.
Kongouji Shirogane chỉ liếc nhìn một cái uể oải.
Và, chỉ có Suitengu Hari là công khai phớt lờ Ikoi.
“Đương nhiên rồi! Năm nay cả nhóm bạn thân đều học cùng lớp mà. Ở cùng nhau chắc chắn là vui rồi!”
Hinawa tự hào nói.
Các nhóm nữ sinh nổi bật thường hay tụ tập với những nam sinh có thuộc tính tương tự, nhưng điều đó không áp dụng với họ.
Sự thân thiết áp đảo được vun đắp qua tình bạn nhiều năm của những nàng Gyaru Năm Sao khiến không một chàng trai nào có kẽ hở để chen vào.
Hồi đầu năm, những kẻ tự tin thuộc nhóm một trong đẳng cấp học đường như mấy tên đẹp trai hay át chủ bài câu lạc bộ thể thao đã hừng hực khí thế bắt chuyện, quyết không bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng rồi, tất cả đều tạch sạch sành sanh.
Cho đến tận hôm nay, vẫn chưa có ai bước vào được vòng tròn của các cô gái.
Việc cả bốn thành viên Fives đều giữ thái độ không mảy may rung động trước những chàng trai như thế chính là lý do họ nhận được sự yêu mến như Idol từ cả nam lẫn nữ.
Gyaru là nước tăng lực cho tâm hồn.
Chính vì không thấy bóng dáng đàn ông nên các chàng trai mới yên tâm mơ mộng.
Chính vì không lả lơi với đàn ông nên các cô gái mới không coi họ là tình địch.
Đặc biệt là vế sau rất quan trọng đối với con gái. Nếu tình địch của mình mà là một trong số Fives thì tuyệt đối không có cửa thắng. Cả bốn người họ đều sở hữu sức hút khiến người ta phải nghĩ như vậy.
Nhưng, đó là chuyện chẳng liên quan gì đến Kizuki Ikoi.
Cậu chỉ nhận thức đơn giản là, chà, toàn những cô nàng siêu dễ thương tụ tập lại một chỗ.
Trường Trung học Phổ thông Gingamine tuy được coi là trường chuyên lớp chọn ở Tokyo, nhưng nhờ tôn trọng sự tự do từ khi thành lập nên không có bầu không khí cứng nhắc đặt việc học lên hàng đầu. Miễn là tự chịu trách nhiệm và hoàn thành bổn phận, thì kiểu tóc hay đồng phục chỉ cần nằm trong phạm vi nhận thức chung đều được nhắm mắt làm ngơ. Có những học sinh bình thường như Ikoi, và cũng có những cô nàng cá tính như Fives đang tận hưởng cuộc sống học đường một cách thoải mái.
“Hiwatari-san gọi tôi có việc gì không?”
“Muốn cậu trả lời câu hỏi của bọn này ấy mà.”
Hinawa vừa nói vừa hướng mặt về phía những người bạn thân đang ngồi cùng bàn.
“Nếu tôi trả lời được.”
Vì đang là giờ tự học nên Ikoi đinh ninh đó là câu hỏi liên quan đến bài kiểm tra giữa kỳ.
Nhưng cô nàng Gyaru Hinawa đã nhẹ nhàng vượt qua dự đoán của Ikoi.
Hinawa vẫy tay gọi cậu lại gần.
Ikoi cúi người xuống theo lời cô, và cô khẽ thì thầm vào tai cậu.
“Xếp hạng xem trong số bạn trai của bốn đứa bọn này, ai là người tuyệt nhất đi.”
Thật là một phát ngôn đậm chất Gyaru.
Một cô gái được coi là Idol của lớp đột nhiên tiết lộ chuyện có bạn trai.
Lại còn là cả bốn người.
Một tin tức chấn động đủ khiến các fan cuồng của Fives ngất xỉu.
Nếu là Idol thật thì chắc chắn sẽ bùng nổ tranh cãi dữ dội, đừng nói là tạm ngừng hoạt động mà giải tán ngay lập tức cũng không chừng. Ikoi từ từ nhắm mắt lại, sắp xếp lời đề nghị đường đột của Hinawa trong đầu.
Tóm lại là, cả bốn cô nàng đều có người yêu, và đang cạnh tranh thứ hạng với nhau.
Và Ikoi được chỉ định làm giám khảo để quyết định bảng xếp hạng đó.
Tại sao?
Hoàn toàn không hiểu nổi.
“Mấy chuyện đó để giờ nghỉ giải lao hẵng nói.”
Với Ikoi, đây thực sự là chủ đề cậu không có lấy một milimet hứng thú.
Mấy cô gái sành điệu trong lớp hẹn hò với gã nào thì có liên quan gì đến cậu đâu.
“Uầy, phũ thế! Buồn cười ghê.”
“Thích làm gì thì làm.”
“Tại vì mãi không phân thắng bại được nên mới rắc rối nè.”
Vẫn như mọi khi, Hiwatari Hinawa là một cô gái vui vẻ.
Sự tự nhiên thái quá của Hinawa, Ikoi cũng không ghét.
Lời nói và hành động của cô không gây nhàm chán, nhưng có vẻ hơi quá áp đặt.
“Sao lại là tôi?”
Học cùng lớp được gần một tháng nhưng số lần nói chuyện gần như bằng không.
“Trông Ikoi có vẻ sẽ trả lời siêu bình tĩnh mà. Cái gọi là góc nhìn của người thứ ba ấy.”
“? À, góc nhìn của người thứ ba hả.”
Vì không quen dùng từ nên cô phát âm hơi ngọng.
Dù học trường chuyên nhưng cái tính tưng tửng đó lại gắn liền với sự quyến rũ của cô.
“Nào nào ngài giám khảo, mời ngồi.”
Hinawa kéo chiếc ghế trống gần đó lại và giục cậu ngồi xuống.
“Nếu bản thân và người yêu đều là người tuyệt nhất đối với nhau, thì thế là được rồi còn gì. Nếu so sánh với ai đó mà thua thì sẽ chia tay người ta sao? Xếp hạng người yêu đâu có ý nghĩa gì.”
“Đấy, chính cái tính kiên định đó mới đáng tin cậy! Đúng như tớ dự đoán!”
Hinawa cười mãn nguyện, ép Ikoi đang miễn cưỡng phải ngồi xuống chiếc bàn tụ tập của Fives.
“Tôi nghĩ các cậu con trai khác sẽ tốt hơn đấy.”
“Không chịu đâu! Bí mật chỉ có thể nói với người kín miệng thôi.”
“Tôi tưởng Hiwatari thuộc tuýp người thoải mái nói chuyện với bất kỳ ai chứ.”
“Riêng tư của thiếu nữ là nghiêm ngặt lắm đó.”
Cô nàng áp sát lại với vẻ mặt nghiêm túc.
Đôi mắt lấp lánh, hàng mi rất dài. Phải có kinh nghiệm làm đàn ông hoặc bản lĩnh lắm mới dám nhìn thẳng vào người khác giới ở cự ly gần thế này.
“A, cậu quay mặt đi kìa. Ngại ngùng dễ thương ghê.”
Hinawa cười rạng rỡ vẻ thích thú.
“Ủa?”
Khi nhìn kỹ khuôn mặt Hinawa ở khoảng cách gần, Ikoi bỗng thấy một cảm giác ngờ ngợ kỳ lạ.
Bình thường chỉ nhìn từ xa nên không nhận ra, nhưng đến khi lại gần thế này cậu mới có cảm giác như đã từng gặp cô ở đâu đó.
“...Hiwatari-san, tôi với cậu đã từng gặp nhau trước đây chưa?”
“Thì chẳng phải đụng mặt nhau ngoài hành lang suốt đó sao.”
Cô nói cũng đúng.
Nếu nhóm Gyaru Năm Sao đi tới từ phía đối diện, thì dù không muốn cũng vẫn bị thu hút ánh nhìn.
“Hiwatari-san nhớ rõ chuyện lướt qua tôi ghê nhỉ.”
Ikoi chỉ là một học sinh cấp ba trung bình có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Chẳng có ngoại hình hay ấn tượng dễ nhận biết nào để khắc sâu vào trí nhớ người khác cả.
“Thực ra ấy, tớ đã để ý Ikoi từ trước rồi cơ?”
Cô nàng lại giở cái thái độ đầy ẩn ý đó ra.
“Đừng có trêu tôi. Tôi về chỗ đây.”
“Á đừng giận mà! Tớ muốn nhờ cậu làm giám khảo là thật đó.”
“Tôi chưa từng hẹn hò với con gái nên chịu thôi.”
Ikoi thành thật nói.
Trong đời cậu chưa từng tỏ tình, cũng chưa từng được ai tỏ tình.
Đối với Kizuki Ikoi, tình yêu giống như một loài động vật mà cậu biết là có tồn tại nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Một kẻ level 1 tình trường như cậu mà lại đi đánh giá chuyện tình cảm của những cô nàng Gyaru thuộc hàng top cùng trang lứa thì quá sức rồi. Chẳng khác nào mới vào game đã bắt đi đánh trùm cuối, nhiệm vụ bất khả thi.
“Bất ngờ ghê, trông Kizuki-kun có vẻ đào hoa mà.”
Người vừa tỏ vẻ ngạc nhiên bên cạnh là cô nàng Gyaru hệ chữa lành nhỏ nhắn đáng yêu.
Chigira Miyuu.
Một thiếu nữ xinh xắn với khuôn mặt dịu dàng và đôi mắt to tròn long lanh gợi cảm giác như động vật nhỏ. Cô thấp nhất trong bốn người và nhìn tổng thể khá nhỏ nhắn, nhưng trái ngược với chiều cao, vòng một của cô lại phát triển cực tốt. Mái tóc nhuộm màu trà sữa được tết cẩn thận, cử chỉ và điệu bộ toát lên vẻ được giáo dục kỹ lưỡng.
“Miyuu, nói ra câu đó là bằng chứng cho thấy cậu không có hứng thú với đối phương đấy. Tàn nhẫn thật.”
Người cố tình vạch trần là Kongouji Shirogane.
Chỉ cái tên thôi đã thấy không phải dạng vừa, cô nàng Gyaru bí ẩn hệ lười biếng này thật khó nắm bắt.
Khuôn mặt mộc không trang điểm, đeo kính gọng to, mái tóc nhuộm bạc. Phần tóc mái buộc túm lên trông như cá lồng đèn. Áo khoác đồng phục khoác hờ hững, thay vì mặc áo sơ mi thì cô lại chọn chiếc áo Aloha hoa hòe hoa sói cực kỳ độc đáo. Đã thế, có vẻ như size áo hơi chật nên cô cũng chẳng bận tâm việc áo lót sắp lộ ra qua khe hở của áo, dưới váy lại mặc quần thể dục của trường. Chân đi dép xăng đan.
Ngồi bó gối tròn lưng trên ghế, cô nàng trông có vẻ lạc lõng nhất trong bốn người, nhưng ai nhìn vào cũng thấy tố chất của cô thuộc hàng cực phẩm. Lời nói hành động khó đoán cùng thân hình bốc lửa không thể che giấu khiến cô có rất nhiều fan ngầm cuồng nhiệt.
“Hả!? Không phải đâu! Tớ chỉ thực lòng nghĩ thế thôi mà! Đừng có nói xấu tớ chứ, Shirogane-chan!”
Miyuu cuống quýt phủ nhận lời buộc tội đó.
“Ahaha, trêu Miyuu vui thật đấy.”
Shirogane cười nhạt với giọng nói thiếu sức sống.
“T-Tớ không phải là không có hứng thú, mà tớ thấy Kizuki-kun rất tuyệt vời, nên đừng hiểu lầm nhé! Nhé! Nhé!”
Miyuu nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé trước ngực, ra sức thanh minh.
Vẻ đáng yêu đó khiến Ikoi dù bằng tuổi cũng không khỏi nheo mắt cười. Dù là em bé hay thú cưng, đứng trước những đối tượng dễ thương khơi gợi bản năng che chở thì rào chắn trong lòng cũng tự động hạ xuống.
Cái gì dễ thương thì chính là dễ thương.
Đó là chân lý bất biến.
“Cảm ơn Chigira-san đã nói đỡ. Nhưng nếu đã có người yêu rồi thì việc không hứng thú với người con trai khác là đúng đắn, cậu không cần bận tâm đâu.”
Việc người mình thích lại đi quan tâm đến người khác giới hẳn không phải là chuyện vui vẻ gì.
“Không phải thế đâu, ừm, hiện tại tớ chưa thể nói được...”
Miyuu vừa lựa lời vừa liếc nhìn ba người còn lại.
“Được rồi. Bình tĩnh nào. Cứ theo thời điểm của cậu là được.”
“Tớ thì sao cũng được mà.”
Miyuu bối rối như đang che giấu một bí mật bất tiện nếu nói ra lúc này.
Muốn nói nhưng không thể nói. Cảm giác là như vậy.
Có hối thúc cũng chẳng để làm gì.
“Khi nào có thể nói thì hãy cho tôi biết. Lúc nào cũng được.”
“Kizuki-kun...”
Miyuu cảm động trước cách cư xử chân thành của Ikoi.
Được mọi người yêu quý, nhưng cũng không hiếm khi cô bị coi thường là chậm chạp vì tính cách khiêm tốn, và bị đối xử với thái độ bề trên.
“Nói hay lắm, Kizuki-shi. Lòng dạ đàn ông mà không rộng lượng thì không được yêu thích đâu.”
“Kongouji-san gián tiếp chê bai tôi thì nên tự kiểm điểm đi.”
“Ừm. Tôi cũng không quen nói chuyện với con trai nên đang căng thẳng đây.”
Giọng điệu đều đều chẳng có vẻ gì là như vậy cả.
“Nhưng cậu cũng có bạn trai mà nhỉ.”
“Fufu, người đẹp thì cứ ngồi im đàn ông cũng tự tìm đến bắt chuyện thôi. Vấn đề chỉ là có chịu chơi đùa với họ hay không.”
Phát ngôn của kẻ mạnh trong tình yêu.
Nói cách khác, cuộc đời cô luôn nhận được sự chú ý từ những người lạ mặt.
“Nhiều lựa chọn quá cũng khổ nhỉ.”
“Cuộc đời đâu chỉ có một đáp án đúng, phải không?”
“Chắc chắn rồi.”
Cậu đồng tình với ý kiến của cô.
“Được đấy, Kizuki-shi có muốn ứng cử làm bạn trai tôi từ bây giờ không? Hoan nghênh lắm đấy.”
“Thú vị đấy. Nhưng chia tay sau một ngày thì đừng có khóc nhé, Kongouji-san.”
“Fufu, người khóc lóc có khi lại là cậu đấy.”
“Nếu là một tình yêu khiến người ta mê mệt đến thế thì chắc cũng vui đấy nhỉ.”
“Cậu mà hứng thú thì tôi mãn nguyện lắm.”
“Có một tình yêu đẹp là tốt rồi.”
Ikoi nhẹ nhàng gạt đi những lời nói có vẻ hợp lý của Shirogane.
Tin vào những lời nói như hỏa mù thì chỉ có phí phạm tấm chân tình của đàn ông.
Mấy lời bông đùa cứ hùa theo một cách vừa phải là được.
Chính vì cả hai đều không nghĩ gì về đối phương nên mới có cuộc đối đáp không kiêng nể này.
Nói chuyện với Shirogane rất thú vị, nhưng cái khó là không nắm bắt được suy nghĩ thật của cô.
“Kizuki-shi, cậu cũng là một gã đàn ông thú vị đấy chứ.”
Shirogane có vẻ hài lòng với màn đối đáp nhịp nhàng, đôi mắt lóe sáng sau cặp kính.
“Thấy chưa. Quả nhiên Ikoi, chàng trai thờ ơ với đẳng cấp là một đẳng cấp khác hẳn.”
Hinawa, người đã chỉ định Ikoi, khẳng định chắc nịch không chút do dự. Sự tự tin đó ở đâu ra vậy.
“Gì cơ?”
Ikoi hỏi lại khi nghe thấy từ lạ lẫm.
“Không biết hả? Ikoi được gọi như thế đấy?”
“Lần đầu tôi nghe đấy. Rốt cuộc là sao?”
“Thì đấy, Ikoi nói chuyện với bọn này cũng hoàn toàn bình thường còn gì?”
“? Cậu bắt chuyện thì tôi trả lời thôi.”
Gan cậu chưa to đến mức bị bạn cùng lớp gọi mà dám lờ đi.
“Cái đó mới là hàng hiếm đó.”
Hinawa chỉ tay cái bép. Cô cười nhếch mép, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Việc Ikoi có thể nói chuyện đàng hoàng với tất cả thành viên Fives là một trường hợp đặc biệt.
Bằng chứng là cả lớp đã dỏng tai lên nghe cuộc trò chuyện này từ lúc nào không hay.
“Thế nên là nhé, dù nhận xét có độc địa hay nghiêm khắc thế nào cũng được, hãy làm giám khảo đi. Bọn này muốn phân thắng bại cho rõ ràng.”
Hinawa chắp tay cầu khẩn.
Cuộc thi thố của họ có vẻ đã kéo dài khá lâu rồi.
“Này, định lôi cả người ngoài vào rồi tiếp tục cái chuyện này đến bao giờ nữa?”
Một giọng nói đầy vẻ bực bội cất lên, đó là thành viên cuối cùng của Fives.
Nữ hoàng Gyaru hệ lạnh lùng tóc đen ngắn, Suitengu Hari cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
Như thể không chịu đựng nổi cuộc trò chuyện vô nghĩa này thêm nữa, Hari từ chỗ ngồi trong cùng khó chịu dùng ánh mắt bắn về phía Ikoi.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao cạo, khiến người bị nhìn phải chịu áp lực căng thẳng không khoan nhượng.
“...Nhìn tôi như thế tôi cũng khó xử lắm.”
“Hả? Tôi có lườm cậu đâu.”
Cô lập tức phủ nhận.
Khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết đầu mùa càng làm nổi bật đôi lông mày sắc nét và hàng mi dài. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to như những viên ngọc quý, sống mũi cao nhưng cánh mũi lại nhỏ, đôi môi hồng nhuận bóng bẩy khiến người ta vô thức bị hút hồn.
Cô có đôi chân dài miên man như người mẫu, toàn thân mảnh mai nhưng vẫn giữ được những đường cong nữ tính tuyệt đẹp.
Cô khoanh tay như thủ thế, phần chân từ đầu gối trở xuống khi vắt chéo dài một cách lạ thường.
Mũi chân ấy như đang ngầm bảo Ikoi hãy biến đi.
Trong trường hợp của cô, dù không nói lời nào thì thái độ và cử chỉ cũng đã hùng hồn tố cáo sự khó chịu. Bầu không khí bao trùm toàn thân đầy gai góc, cứ như đang khoác lên mình bộ lông nhím vậy.
Rõ ràng là cô không chào đón Ikoi.
Dù thể hiện sự cự tuyệt trong im lặng, nhưng thái độ lạnh lùng tàn nhẫn như nữ hoàng ấy lại rất hợp với Suitengu Hari.
Hầu hết mọi người đều bị khí thế đáng sợ của Hari áp đảo mà im bặt, hoặc sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng Kizuki Ikoi thì khác.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Hari và nói rõ ràng.
“──Thái độ của cậu tệ thật đấy.”
Cậu chỉ nói ra ý kiến thẳng thắn của mình.
Không do dự, không lạc lối, không dối trá, cậu buông lời nhận xét mộc mạc thẳng tưng như mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Cả lớp nín thở.
Là không biết phép tắc, hay do căng thẳng quá mà nói bậy, hay chỉ là nghe nhầm?
Không ai dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
Nếu là thời xưa thì lỡ lời kiểu này đáng bị cực hình, ngang với hành vi phản nghịch lại hệ thống phân cấp mà nữ hoàng đứng đầu.
Nhưng đây là lớp học bình thường ở Tokyo, Nhật Bản hiện đại.
Trong mắt người ngoài, đây là cảnh tượng một nam sinh mờ nhạt dám cả gan buông lời chỉ trích thẳng thừng nữ sinh đứng đầu đẳng cấp học đường.
Một phát ngôn đầy rủi ro, chẳng khác nào hành vi tự sát đối với những kẻ sống trong cái xã hội thu nhỏ mang tên lớp học.
Vậy mà Kizuki Ikoi lại thản nhiên làm được.
Chính Hari cũng sững sờ, chưa kịp tiêu hóa lời của Ikoi.
Ba thành viên còn lại của Fives cũng bất động, không ngờ lại có người dám nói năng không kiêng nể như vậy với Hari.
“Người đẹp mà khó ở thì phí phạm quá. Uy hiếp người xung quanh như thế có lợi gì đâu? Cậu trở thành nữ hoàng của cái lớp này từ bao giờ vậy?”
Ikoi điềm nhiên nói tiếp.
Đó chỉ là những thắc mắc đơn thuần.
Tuyệt đối không phải là gây sự.
Chỉ là cậu đang nói thẳng toẹt vào mặt cô nàng Gyaru.
“Ai là nữ hoàng chứ!”
“Ngoài cậu ra thì làm gì có ai hợp với danh hiệu đó.”
Đúng vậy, cả lớp đồng loạt gật đầu.
“Tại sao tôi lại phải nghe những lời đó từ cậu!?”
Hari bật lại.
“Tôi nói sai à?”
“Cậu nhìn cái mặt này giống đang vui lắm sao?”
“Cậu phiền phức thật đấy.”
“Câu đó trả lại nguyên vẹn cho cậu đấy.”
“Đấy, trông cậu lại đang giận dỗi vô lý kìa. Ấn tượng ban đầu về cậu rất tốt, tự mình phá hỏng nó thì uổng lắm.”
“Được lắm! Tôi vừa tìm thấy lý do để giận rồi đây.”
Lời của Ikoi như đòn chí mạng, Hari sắp bùng nổ đến nơi rồi.
“Cậu lại phải cất công đi tìm lý do để giận ngay lúc này sao? Tại sao?”
“Đến nước này mà cậu vẫn không hiểu à.”
Hari nheo mắt cười nhạt.
Nhìn nụ cười sâu không thấy đáy ấy, có người lạnh sống lưng.
Trong mắt mọi người, Ikoi chẳng khác nào đang chạy con thoi giữa bãi mìn.
Hành động quá mức liều lĩnh không biết sợ là gì.
Nhưng Ikoi vẫn tiếp tục, mặc kệ tất cả.
“Chẳng lẽ sở thích của cậu là trút giận lên bất cứ ai sao? Dùng người khác làm công cụ xả stress đâu có gì đáng khen.”
“Làm gì có chuyện đó!”
“Thế thì cậu nên học cách kiểm soát cảm xúc đi một chút. Chúng ta đều là học sinh cấp ba rồi.”
Ikoi nói với giọng dịu dàng như đang nhẹ nhàng khuyên bảo một đứa trẻ hư.
Cách nói đó càng chọc tức Hari tợn.
“Nếu cái sự vô duyên đó là diễn, thì cậu nên đi làm diễn viên ngay và luôn đi.”
Hari bật dậy khỏi ghế, nhìn xuống Ikoi đối diện.
“Tôi không phải tuýp người thích thú với việc nói dối.”
Thực tế, Ikoi không đủ khéo léo để diễn vai một người khác như trong tiểu thuyết.
“Phải rồi, lần đầu nói chuyện với cậu nhưng tôi hiểuuu~ rất rõ điều đó.”
“──Có vẻ là vậy.”
Một cô gái ngự trị trên đỉnh cao đẳng cấp lớp học thì làm sao nhớ đến Kizuki Ikoi được.
“Suitengu-san diễn đạt cảm xúc bằng cơ thể rất giỏi. Chính cậu mới hợp làm diễn viên sân khấu đấy.”
Với nhan sắc và khả năng biểu cảm của cô, lên sân khấu sẽ rất tỏa sáng.
Ngay cả những cử chỉ vô tình cũng đẹp như tranh.
Chỉ cần tay chân dài ấy cử động là đã thu hút ánh nhìn.
Bằng chứng là Ikoi đã không thể rời mắt khỏi nhất cử nhất động của Hari ngay từ đầu.
“Cậu nghĩ nói thế là có thiện chí hả?”
“Tất nhiên. Tôi không giỏi cãi nhau với người khác.”
Điều đáng ngạc nhiên là cho đến tận lúc này, Kizuki Ikoi vẫn đang khen ngợi cô từ tận đáy lòng.
Cậu chỉ đơn thuần cảm thán và diễn đạt nó bằng những từ ngữ chính xác.
Khuyết điểm là do biểu cảm của Ikoi quá nghèo nàn, nên dễ bị hiểu lầm là mỉa mai hay khiêu khích.
Y như rằng, thanh nộ khí của Hari lại tăng thêm một nấc.
“────Cậu, đạp trúng mìn của tôi rồi đấy.”
Như lời cảnh cáo cuối cùng, Hari gằn giọng trầm thấp.
“Vậy sao. Còn báo trước khi nổ, đúng là quả mìn tốt bụng. Cảm ơn nhé.”
Không hề ý thức được sự to gan của mình, Ikoi vẫn giữ nguyên vẻ mặt tỉnh bơ.
Nhưng rõ ràng là cậu đang khiêu khích Hari.
“Cái gì cơ?”
“Kẻ thực sự nguy hiểm khi máu dồn lên não sẽ mất kiểm soát đến mức lao vào cắn xé trước khi kịp nhận ra. Cậu không làm thế chứng tỏ cậu có lý trí và nhìn nhận được xung quanh một cách khách quan.”
“Mỉa mai cũng vừa phải thôi!”
Trước lời nói của Ikoi, đôi lông mày của Hari càng nhíu chặt hơn.
Khi khuôn mặt già dặn của Hari lộ vẻ cay cú, lại hiện lên nét trẻ con kỳ lạ.
“Ra là vậy. Tôi hiểu tại sao Suitengu-san trông có vẻ khó ở rồi.”
“Hả.”
“Cậu, lúc nào cũng căng thẳng trước mặt người khác phải không.”
Lần này thì Hari nín thở thật sự.
Giờ đây không chỉ cả lớp, mà ngay cả Hinawa, Miyuu, Shirogane bên cạnh cũng im lặng theo dõi cuộc đối thoại giữa Ikoi và Hari.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa cơn giận của Hari và sự bình tĩnh của Ikoi thật khủng khiếp.
Không bị cuốn theo nhịp độ của Gyaru Năm Sao, trái lại Ikoi hoàn toàn nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện.
Trong mắt mọi người, cô nàng Gyaru đang bị dồn vào chân tường bởi những lý lẽ xác đáng và gay gắt.
Suitengu Hari, vẻ đẹp lạnh lùng được xưng tụng là nữ hoàng, thủ lĩnh của Fives, lại đang bó tay chịu trói.
Đó là cảnh tượng chưa ai từng thấy trước đây.
Ikoi, người đã vô tình khai phá ra một khía cạnh mới của cô trong lớp học, đang bình thản sắp xếp thông tin trong đầu và đi đến một kết luận chắc chắn.
“À, nếu thế thì mọi chuyện đều hợp lý.”
“…………”
“Vì căng thẳng khi nói chuyện với người khác nên biểu cảm trở nên cứng nhắc. Vì thế một cô gái xinh đẹp như cậu trông lại có vẻ khó chịu. Hơn nữa, vì cậu diễn đạt bằng cơ thể rất giỏi nên cảm xúc của cậu bị truyền tải quá mức cần thiết, khiến mọi người tự ý hiểu lầm là cậu đang giận. Và chính vì nhận thức được điều đó nên cậu càng ngại giao tiếp, biểu cảm lại càng cứng nhắc hơn.”
Cậu nhận ra Hari đang rơi vào vòng luẩn quẩn.
Cô gái xinh đẹp đứng trước mặt cậu có sự khập khiễng giữa khả năng biểu đạt cơ thể và trình độ kiểm soát cảm xúc.
Nhờ con mắt quan sát sắc bén và một bí mật nào đó, Ikoi đã nhìn thấu hoàn toàn điểm yếu của Hari.
“────!”
Trước lời giải thích ngắn gọn, bờ vai mảnh khảnh của Hari run lên bần bật.
Quả mìn của cô đã không nổ.
Ikoi không những không bỏ chạy mà còn dùng khả năng quan sát sắc bén để tháo ngòi nổ, phơi bày điểm yếu được che giấu bấy lâu nay.
Kizuki Ikoi đã dạy dỗ xong cô nàng Gyaru Năm Sao.
Không khoan nhượng, triệt để, đến mức không còn manh giáp.
Chính vì thế, Hari mất đi mục tiêu để trút giận.
Cô không còn sức lực để cố chấp giận dữ nữa, nhưng cũng chẳng thể cãi lại vì Ikoi nói quá đúng.
Cô không biết mình phải làm gì nữa.
Cảm xúc cuộn trào bên trong Suitengu Hari mất đi lối thoát, và rồi trào ra thành những giọt nước mắt.
Đây chính là 〝Sự kiện Suitengu Hari khóc lóc thảm thiết〟 được lưu truyền như một huyền thoại cho đến tận khi tốt nghiệp.
Khúc chuyển tiếp 1: Mặt tối của Mặt trăng
Tôi cư xử với Hari như ngày xưa, và kết quả là cô ấy đã bật khóc.
Sự thật đó là minh chứng cho việc cô ấy đã quên mất Kizuki Ikoi này.
Lần đầu tiên tôi và Suitengu Hari gặp nhau là rất lâu trước khi vào cấp ba, khi đó chúng tôi khoảng năm tuổi.
Lúc ấy, Hari cũng là học viên tại lớp múa ba lê mà mẹ tôi theo học.
Đó là một lớp múa ba lê gắn bó với cộng đồng, nơi già trẻ gái trai đều tụ họp với phương châm〝tận hưởng điệu múa từ trái tim〟. Tôi rất thích bầu không khí ấm cúng chào đón tất cả mọi người ở đó. Từ những người đã có kinh nghiệm như mẹ tôi cho đến người mới bắt đầu, từ người trung niên, cao tuổi cho đến trẻ mẫu giáo, học viên thuộc mọi lứa tuổi, giới tính và trình độ đều vui vẻ tham gia buổi học.
Lớp luôn nhận người đến tham quan và học thử, thậm chí có cả những đứa trẻ người nước ngoài không rành tiếng Nhật.
Tôi thường đợi mẹ tập xong vào mỗi thứ Bảy hàng tuần.
Lần đầu tiên, do mẹ rủ rê nên tôi cũng thử múa một lần, nhưng cảm giác cứ gượng gạo sao đó. So với việc tự mình múa thì nhìn người khác múa thú vị hơn nhiều, nên từ đó về sau tôi chuyên tâm vào việc ngồi xem.
Hari cảm thấy lạ lẫm về tôi nên có lần đã bắt chuyện.
Cô ấy thân thiện gọi tôi là “Koi-chan”, và chúng tôi trở thành bạn bè từ lúc nào không hay.
Từ xưa Hari đã có tinh thần cầu tiến rất cao, theo chủ nghĩa hoàn hảo, hễ không làm được những gì đã học là cô ấy lại tỏ ra cực kỳ cay cú. Và giữa đám đông học viên, sự hiện diện của cô bé Hari khi ấy vẫn vô cùng nổi bật.
“Nếu tớ có chỗ nào chưa tốt, Koi-chan nhớ bảo tớ nhé!”
Tôi vừa quan sát cô ấy tự luyện tập, vừa rụt rè chỉ ra những điểm chưa được lúc ban đầu.
“Nói rõ ràng hơn đi! Tớ muốn giỏi lên mà!”
“Ơ, nhưng mà...”
“Không sao! Bạn bè thật sự thì sẽ không để bụng đâu! Đừng có ngại!”
“Tớ hiểu rồi, Hari.”
Kể từ đó, để không bị cô ấy giận, tôi không còn nói dối nữa.
Tôi hình thành thói quen quan sát kỹ lưỡng từng tư thế, từng động tác, hễ thấy chỗ nào đáng chú ý là chỉ ra ngay, rồi cổ vũ và động viên cô ấy.
Và, dáng vẻ nghiêm túc ấy của cô ấy thật đẹp, khiến tôi ngắm nhìn mãi mà không chán.
Chẳng bao lâu sau, nhờ nhiệt huyết, tài năng và nỗ lực được ghi nhận, Hari chuyển sang lớp khác để chính thức theo đuổi con đường trở thành vũ công ba lê chuyên nghiệp.
Ngôi sao sáng nhất, vừa gần lại vừa xa ấy, đã không rơi nước mắt khi chia tay tôi.
Cô ấy đang tiến bước về phía ước mơ của mình.
Trước quyết định tràn đầy hy vọng ấy, tôi không thể làm kẻ phá đám được.
“Koi-chan, khi nào tớ nổi tiếng nhớ đến xem tớ diễn nhé. Hãy đợi đến lúc đó nha.”
Tôi tiễn cô ấy đi với một lời hứa đặc biệt mà không hề nhận ra sự cô đơn của chính mình.
Vì còn nhỏ nên chúng tôi không có phương tiện liên lạc cá nhân, cũng chẳng trao đổi địa chỉ liên hệ.
Nhưng tôi của ngày đó đã ngây thơ tin rằng lời hứa ấy sẽ thành hiện thực.
Nhìn lại thì đó chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng vẻ đẹp của cô ấy đã khắc sâu trong tâm trí tôi một cách mãnh liệt.
Rồi thời gian trôi qua.
Nhập học vào trường trung học Gingamine, chúng tôi tình cờ tái ngộ một cách nhẹ nhàng.
Tôi cứ ngỡ mình nhìn nhầm hay bị ảo giác, nhưng cô ấy đã trưởng thành xinh đẹp y như hình ảnh trong ký ức ngày xưa.
Dù mái tóc dài đã được cắt ngắn nhưng chắc chắn đó là Suitengu Hari.
Khi vô tình lướt qua nhau ở hành lang, Hari đi ngang qua mà không hề nhận ra tôi.
Cũng không hẳn là bị phớt lờ.
Dù tôi có lọt vào tầm mắt, cô ấy cũng không nhận ra đó là “Koi-chan”.
Tại sao cô gái từng nhắm đến việc trở thành vũ công ba lê chuyên nghiệp lại ở một ngôi trường cấp ba bình thường thế này?
Những thắc mắc cứ hiện lên trong đầu, nhưng tôi không thể trực tiếp đến hỏi. Dù vậy, học cùng khối nên những tin đồn và cái tên nổi bật của cô ấy tự nhiên cũng lọt vào tai tôi.
Hình như cô ấy đã bỏ ba lê vì chấn thương.
Giấc mơ của cô ấy đã tan vỡ, và lời hứa của chúng tôi cũng chẳng thể nào thành hiện thực.
Trò đùa của số phận thật quá tàn nhẫn.
Dù cô ấy có quên lời hứa với tôi cũng được, tôi chỉ mong cô ấy đạt được ước mơ.
Chỉ cần được là một khán giả ngắm nhìn Hari tỏa sáng trên sân khấu lớn, với tôi thế là đủ rồi.
Tôi quyết định sẽ không xưng danh nữa.
Đối mặt nói chuyện mà người ta còn chẳng nhận ra, giờ người bạn thuở nhỏ đột ngột xuất hiện chỉ tổ gây phiền phức.
Tôi không hề muốn khơi lại quá khứ mà cô ấy muốn quên đi, khiến cô ấy khó chịu.
Mười năm trôi qua, con người ta sẽ trưởng thành cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Giờ đã là chàng trai cô gái tuổi teen, thật khó để giữ mối quan hệ như ngày xưa.
Cố lấp đầy khoảng cách ấy là một việc làm vô duyên, vô ích và liều lĩnh.
Chỉ cần cô ấy của hiện tại hạnh phúc và vui vẻ mỗi ngày, với tôi thế là đủ.
Dù lên lớp mười một học cùng một lớp, tôi vẫn không bắt chuyện, tiếp tục làm một người bạn cùng lớp bình thường.
Tôi cứ nghĩ như vậy là ổn, thế mà──.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
