Em gái tôi là Coser?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 3

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 2

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Quyển 1: Anh hai đây đã trở về rồi! - Chương 1: Tôn trọng anh hai của em coi

Mùa hè, mặt trời rực lửa nướng con đường nhựa nóng hầm hập, những hàng cây cành lá sum suê ven đường uể oải rũ xuống, chẳng buồn đón lấy cơn gió nhẹ thoảng qua. Thứ duy nhất vẫn còn sôi nổi là lũ ve sầu ẩn mình trong tán lá, chúng vẫn rền rĩ inh ỏi, không biết mệt mỏi.

Cùng lũ ve sầu đứng đợi ở ngã tư còn có một chàng trai cao lớn lưng đeo túi lớn túi nhỏ, tay kéo vali hành lý. Anh ngơ ngác nhìn cột đèn giao thông liên tục đổi màu, không biết nên đi về hướng nào.

"Quả này thì hài thật, đến cả đường về nhà mình cũng không biết." Thẩm Thụy dùng tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên trán, bất lực nhìn khu đô thị mới vừa được xây dựng này.

Bên trái là khu dân cư, bên phải cũng là khu dân cư, ngay cả kiểu nhà của các khu cũng na ná nhau. Nếu không có biển số nhà ghi rõ sự khác biệt thì chẳng ai phân biệt nổi hai bên có gì khác nhau. Nhưng lúc này, chỉ có thể nhận ra biển số nhà thôi thì hoàn toàn không đủ với Thẩm Thụy.

Bốn tháng trước, bố mẹ Thẩm Thụy đã mua một căn nhà ở đây và hoàn thành việc trang trí nội thất từ hai tháng trước rồi cả nhà chuyển đến. Nhưng lúc đó, Thẩm Thụy đang học ở một trường đại học ngoài tỉnh. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, anh vừa từ ngoài về nên hoàn toàn không biết nhà mình ở đâu.

Lấy điện thoại ra, xem lại tin nhắn mẹ gửi sáng nay, bà chỉ nói sơ qua là ở đường nào, tòa mấy, phòng mấy lẻ mấy, chứ hoàn toàn không nhắc đến tên khu dân cư hay số nhà. Mà bây giờ gọi lại cho mẹ thì chỉ nhận được hồi âm là máy đã tắt.

Có một người mẹ không mấy đáng tin cậy quả thật không dễ dàng gì, nhưng người bố chưa bao giờ lỡ việc vào thời khắc quan trọng thì lúc này lại đang trên máy bay ra nước ngoài. Ông đi công tác nên rõ ràng là không thể liên lạc được trong thời gian ngắn.

Trừ bố mẹ ra, người có thể liên lạc được có lẽ chỉ còn lại một người cuối cùng.

Thẩm Thụy thở dài một hơi, chuẩn bị sẵn tâm lý bị cười nhạo rồi mới cầm điện thoại lên, bấm số máy bàn của nhà mình.

Tút... Tút... Tút...

Sau khi tiếng chuông điện thoại đổ ròng rã năm mươi lăm giây, cuộc gọi mới bị hệ thống xác định là không có người nghe và chuyển sang trạng thái báo bận. Thẩm Thụy nhìn điện thoại nghĩ ngợi, chắc chắn rằng mẹ mình đã nói là bảo em gái để cửa cho mình rồi nên anh lại bấm số một lần nữa.

Tút... Tút... Tút tút tút tút...

Tút... Tút... Tút tút tút tút...

Tút... Tút... Tút tút tút tút...

Tút... Tút...

"Alo, ai đấy ạ."

Mãi đến khi anh gọi lần thứ năm, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có một giọng nói lí nhí của một cô gái vang lên.

"Nhất Nhất, anh đây, anh hai em."

Nghe thấy giọng của cô em gái ruột, Thẩm Thụy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng sắp về được đến nhà rồi.

"Ồ..."

Bên kia đáp lại một tiếng rồi im lặng một lúc, sau đó mới nói với giọng hờ hững: "Vậy em ra mở cửa."

Vì Thẩm Thụy không có chìa khóa nhà nên mẹ đã đặc biệt dặn em gái ở nhà để mở cửa cho anh. Chỉ có điều, đối với Thẩm Thụy lúc này, việc quan trọng nhất là phải tìm ra nhà mình ở đâu đã.

"Khoan đã, Nhất Nhất, chuyện là thế này."

Thẩm Thụy dùng ngón tay gãi gãi má, ngượng ngùng nói: "Anh bị lạc rồi, bây giờ vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, không biết nhà mình ở đâu cả."

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu mới có tiếng vọng lại.

"Anh đùa em đấy à?"

"Anh cũng mong là mình đang đùa em, tiếc là đây là sự thật."

"Ra khỏi cổng số 1 của ga tàu điện ngầm rồi đi thẳng, qua ngã tư thì rẽ phải, đi chưa đến năm mươi mét là thấy cổng khu dân cư."

Giọng của cô em gái ruột pha chút thiếu kiên nhẫn, không đợi Thẩm Thụy trả lời đã nói tiếp: "Đến nơi rồi nói. Em cúp máy đây."

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Thẩm Thụy có chút bất lực lắc đầu, sao vẫn cái thái độ này chứ, thà bị em gái cười cho vài câu còn hơn.

Đúng là con gái lớn không giữ trong nhà được mà, cô em gái ngày nào cũng lẽo đẽo bám theo sau mình giờ đã một đi không trở lại. Kể từ khi biết nam nữ khác biệt, quan hệ của hai anh em hình như cứ tệ dần. Còn về lý do tại sao...

Thẩm Thụy làm sao mà biết được. Nếu nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể, thì lòng dạ con gái chính là mây trên trời – bạn có thể thấy được sắc mặt của cô ấy, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Nhưng Thẩm Thụy đã sớm quen với sự thay đổi này trong mấy năm qua, thế nên anh thu dọn hành lý và tâm trạng, đi về phía nhà mình theo chỉ dẫn.

Đối với ngôi nhà mới, trong lòng Thẩm Thụy vẫn có chút mong đợi. Nhà cũ của họ vốn chỉ là một căn hộ hai phòng rất chật chội, phòng của anh và phòng em gái vốn là một phòng, chỉ dùng một tấm vách ngăn ra thành hai không gian sống, thậm chí tủ quần áo và các đồ đạc khác cũng phải dùng chung, cuộc sống thực sự không thể nói là tiện lợi. Mấy năm nay, lương của bố mẹ đã tăng lên, cuối cùng họ cũng vay tiền mua được một căn nhà lớn, đủ để mỗi người có không gian riêng tư – đối với Thẩm Thụy và em gái anh, đây chắc chắn là một sự cải thiện rất lớn.

Đi bộ khoảng năm phút, Thẩm Thụy đã đến dưới lầu nhà mình, lại một lần nữa gọi điện thoại bảo em gái mở cửa từ xa, anh mới vào được trong tòa nhà, đi thang máy lên trên.

Khi đến tầng nhà mình, anh phát hiện cửa nhà đã hé mở, liền tiến lên đẩy cửa ra, nói vào trong: "Anh về rồi đây."

Không có ai trả lời.

Thẩm Thụy nghi ngờ liếc nhìn vài lần, sau khi phát hiện trong nhà có rất nhiều đồ trang trí của nhà cũ, anh mới chắc chắn mình không đi nhầm nhà. Nhìn qua kệ giày, anh tiện tay lấy một đôi dép lê nam rồi thay và bước vào.

Phòng khách rất lớn, lớn hơn phòng khách nhà cũ đến hơn một nửa, bộ đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối và sofa mới mua được bài trí bên trong trông vô cùng sang trọng. Thẩm Thụy thầm cảm thán trong lòng một câu cuối cùng cũng có ngày tốt lành, rồi mới nhìn quanh các phòng khác.

Trừ phòng ngủ chính rõ ràng ra, trong nhà còn có ba phòng khác, một phòng cửa mở toang có lẽ là phòng làm việc, còn hai phòng kia đều đóng chặt cửa, khiến Thẩm Thụy có chút khó xử.

"Nhất Nhất, em có đó không?"

Hết cách, Thẩm Thụy đành phải gọi em gái mình một lần nữa. Sau khi gọi vài tiếng, cuối cùng cũng có một cánh cửa mở ra.

Một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng thò đầu ra từ cánh cửa hé mở, đôi mắt sau cặp kính gọng đen lộ ra vẻ hơi bất mãn, nhưng mái tóc đen dài đến vai được uốn xoăn kiểu công chúa đáng yêu cùng ngũ quan tinh xảo lại khiến người ta không thể nào ghét được.

Thẩm Ý, tên ở nhà là Nhất Nhất, là em gái cùng cha cùng mẹ, kém Thẩm Thụy năm tuổi. Hiện đang ở trong giai đoạn không mấy hòa hợp với anh hai – chưa tròn mười tám tuổi. 

"Gì thế."

Giọng nói lười biếng ít nhiều mang theo cảm xúc tức giận, nhưng với tư cách là anh hai, Thẩm Thụy trước nay luôn rộng lượng, sẽ không chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt này. Anh chỉ vào căn phòng bên cạnh, nói:

"Phòng bên kia là của anh à, với lại, mấy tháng không gặp rồi nhỉ, cảm giác như em cao lên chút đấy."

Thẩm Ý như thể muốn nhìn nhận lại anh mình, quét mắt từ đầu đến chân anh hai một lượt, rồi nói: "Chẳng lẽ phòng này là của anh?"

Cảm giác mùi thuốc súng nồng nặc quá.

Thẩm Thụy vừa định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí thì đã thấy em gái mình đóng sập cửa lại, đồng thời để lại một câu.

"Em đi ngủ đây."

"Gần đây mình có chọc gì đến nó không nhỉ?" Sự phản cảm rõ ràng như vậy thật sự khiến Thẩm Thụy có chút tổn thương, dù sao trước đây khi về nhà, mọi người tuy không quá thân mật, nhưng sao lần này lại đột ngột trở nên như vậy.

Thẩm Thụy nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau khi nhận ra nửa năm mình đi vắng hình như chưa bao giờ chọc giận em gái, anh mới mang theo tâm trạng khó hiểu đẩy cửa phòng mình ra.

Trong phòng về cơ bản đều dùng đồ nội thất mang từ nhà cũ đến, hơn nữa mẹ cũng đã sớm chụp ảnh cảnh trong phòng gửi cho anh xem, Thẩm Thụy không những không cảm thấy xa lạ mà ngược lại còn có cảm giác khá quen thuộc. Ngoài chiếc giường đơn anh ngủ trước đây được thay bằng một chiếc giường đôi lớn hơn, và trong phòng có thêm một chiếc sofa đơn cùng bàn máy tính, thì những thứ còn lại về cơ bản đều y hệt như trước.

Vì đã ngồi tàu hỏa cả buổi, Thẩm Thụy cũng không có hứng thú dọn dẹp nhà cửa ngay bây giờ. Anh lấy quần áo thay giặt từ trong vali ra rồi đến phòng tắm chuẩn bị tắm qua loa.

Con trai tắm rửa luôn rất nhanh, Thẩm Thụy thậm chí còn lười xà phòng và gội đầu, chỉ dội qua nước một lúc rồi thay quần áo sạch sẽ. Lúc quay về đi ngang qua phòng em gái, nghe thấy tiếng âm thanh loa văng vẳng bên trong, anh đành thầm cảm thán trong lòng con bé này quả nhiên không ngủ.

Nhưng mà, nó không ngủ chứ mình thì buồn ngủ rồi.

"Nhất Nhất, anh về phòng ngủ một lát, có việc gì thì gọi anh."

Để lại một lời nhắn về phía phòng em gái, cũng không cần biết đối phương có nghe thấy hay không, Thẩm Thụy quay về phòng mình. Nào ngờ anh vừa vào phòng thì đã thấy cái mông đang chổng lên của cô em...

"Nhất Nhất, hãy tôn trọng anh hai của em, quay người lại rồi dùng mặt đối diện với anh coi."

Ý/懿/Yì, số 1/一/Nhất/yī