Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

88 196

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

618 7214

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

(Đang ra)

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

Ibaraki No

Agematsu Yuuta vào một ngày nọ đã quyết định tỏ tình với cô bạn thuở nhỏ Michiru của mình.Do cô không biết cậu là "tác giả thần thánh", người được người người ngưỡng mộ trong đó có cả cô, nên cô đã xú

108 162

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

191 7566

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

(Đang ra)

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

O.T.I

Tuy nhiên, cuộc sống của cô không hoàn toàn yên bình... Sau sự cố dẫn đến sự tái sinh của mình, cô đã bị cuốn vào một sự cố lớn mà cuối cùng sẽ liên quan đến toàn bộ thế giới.

104 119

Tiểu Nữ Hầu Như Tôi Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

(Đang ra)

Tiểu Nữ Hầu Như Tôi Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Tương Đình Bạch Thố

Giang Tuệ vốn chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của đàn ông thôi, đâu có nói sẽ dâng cả trái tim mình vào chứ...

18 35

Act 1 - 2/5

Góc nhìn của Hayama Haru

Tôi sống cùng dì.

Dì tôi tên là Hayama Rio. Ba mươi mấy tuổi. Là một nhân viên công ty.

Dì đã nhận nuôi tôi từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh và nuôi nấng tôi cho đến bây giờ. Vì vậy, tôi đã sống và xem dì như mẹ của mình. Mặc dù dì không thích bị gọi như vậy.

“Con cứ gọi dì bằng tên nhé. Dì muốn con gọi là [Rio] hoặc [chị Rio].”

Mẹ ruột của tôi là chị gái của dì Rio. Vào một ngày của mười mấy năm về trước, bà đã xuất hiện trước mặt dì Rio cùng với tôi, lúc đó mới không tuổi. Sau khi gửi gắm tôi cho dì, bà đã biệt tăm biệt tích. Kể từ đó, tôi chưa từng gặp lại bà, cũng không biết bà đang sống ở đâu. Ngay cả việc bà còn sống hay không cũng không chắc chắn.

“Chắc chắn là có lý do riêng. Haru, con đừng hận người ấy nhé.”

Tôi không có ký ức nào về mẹ. Nhưng vì vẫn còn ảnh của mẹ, nên tôi có thể biết được khuôn mặt của bà.

Dì Rio đã cho tôi xem một cuốn album cũ. Đó là bức ảnh chụp dì Rio và mẹ hồi còn nhỏ. Bức ảnh được chụp khi họ còn sống ở nhà ngoại, và trong ảnh gia đình còn có cả bố mẹ của hai chị em. Tức là ông bà ngoại của tôi. Dù họ đã qua đời.

Tôi không rõ cha mình là ai. Có lẽ dì Rio biết, nhưng tôi thấy khó hỏi nên vẫn chưa thể hỏi được. Vì không có họ hàng bên nội, nên đối với tôi bây giờ, người thân duy nhất có cùng huyết thống là dì Rio.

“Nè, xem tấm ảnh này đi. Haru lúc còn sơ sinh đang được bế này.”

Chỉ có duy nhất một tấm ảnh có cả tôi và mẹ. Nghe nói nó đã lẫn trong hành lý mà dì nhận được khi mẹ giao tôi cho dì.

Trước một nhà thờ cổ nào đó, mẹ đang bế một đứa bé sơ sinh trên tay. Vẻ mặt của bà vừa như đang khóc, lại vừa như đang mỉm cười, khó mà đoán được. Vô số câu hỏi nảy ra trong đầu tôi.

Đây là nhà thờ nào?

Người chụp ảnh là ai?

Liệu có phải cha tôi đã chụp bằng máy ảnh không?

Mẹ đã gặp cha tôi ở đâu?

Liệu hai người họ có còn đang sống ở đâu đó trên thế giới này không?

Nếu gặp lại được họ, tôi muốn trách móc họ. Tôi cũng muốn họ xin lỗi dì Rio. Dì Rio rất đẹp. Nhưng theo những gì tôi biết, dì không có ai có thể gọi là người yêu. Nếu dì có thể tìm được bạn trai vào những năm hai mươi tuổi, có lẽ giờ này dì đã kết hôn với người đó và sống hạnh phúc. Nhưng dì Rio, vì những ngày tháng bận rộn với việc thay tã, cho tôi ăn dặm, tìm nhà trẻ, nên đã chẳng còn tâm trí đâu mà tìm bạn trai.

Dì Rio đã luôn cố gắng để tôi có thể sống mà không cảm thấy cô đơn. Khi tôi cãi nhau với bạn ở trường tiểu học, dù ngày mai phải đi làm, dì vẫn thức khuya để lắng nghe tôi tâm sự. Khi tôi xem phim kinh dị và không ngủ được vào ban đêm, dì đã nắm tay tôi cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.

Tôi mong dì Rio được hạnh phúc. Để làm được điều đó, việc tôi có thể làm là nhanh chóng có thể sống một mình và dọn ra khỏi nhà. Tôi muốn nhanh chóng có việc làm và nhận được lương. Và rồi tôi sẽ tặng dì Rio một món quà đắt tiền nào đó.

“Rio, dì không dậy sớm là muộn làm đấy.”

“Cho dì nghỉ thêm chút nữa đi, Haru.”

Đó là cuộc đối thoại thường ngày vào buổi sáng. Ngày xưa toàn là tôi được chăm sóc, nhưng gần đây thì lại như thế này.

Hai dì cháu cùng nhau chuẩn bị bánh mì nướng và trứng ốp la. Chúng tôi vừa ăn vừa xem TV. Chương trình thời sự buổi sáng đưa tin về một vụ việc một học sinh cấp ba lao vào tàu điện và qua đời. Theo điều tra, học sinh đó đã bị bắt nạt ở trường.

Mỗi lần xem những tin tức như thế này, tôi lại thấy phẫn nộ dâng trào.

“Thôi nào, bình tĩnh đi. Sao con lại tức giận vì một đứa trẻ không quen biết như vậy chứ?”

“Con cũng không biết nữa. Chắc là do tính cách chăng?”

Dì Rio trang điểm trong phòng tắm, còn tôi thì thay đồng phục đi học. Hai dì cháu cùng nhau ra khỏi nhà và khóa cửa. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà riêng ở khu dân cư của thị trấn Natsume. Trước cửa nhà có xếp những chậu hoa.

“Dì đi làm nhé.”

“Haru cũng học hành chăm chỉ nha.”

Ngay gần nhà có một trạm xe buýt, tôi và dì Rio chia tay nhau ở đó. Tôi một mình đi bộ đến trường trung học cơ sở công lập. Trên đường đi, tôi nhập hội với một người bạn từ hồi tiểu học rồi cùng nhau xuống dốc. Có một chiếc ghế dài ở nơi có thể nhìn xuống thị trấn Natsume từ trên cao. Mỗi khi đi qua đó, tôi lại nhớ đến một chuyện.

Đó là chuyện của năm ngoái. Tôi đã gặp một cậu bé kỳ lạ ở đó. Cái nắp của bình nước hay thứ gì đó đã lăn đến chân tôi, và tôi đã nhặt nó lên giúp cậu ta. Đó là một cậu bé mặc bộ đồng phục gọn gàng, nhưng đó là đồng phục của khối tiểu học Học viện Kira. Chắc hẳn cậu ta là con nhà giàu. Đó là một ngôi trường nổi tiếng với học phí đắt đỏ.

Nét mặt cậu ta rất ấn tượng. Đôi mắt sắc lẹm như của mãnh thú, còn hàm răng lởm chởm lộ ra từ miệng khiến người ta liên tưởng đến một lưỡi cưa. Khi tôi định trả lại chiếc nắp bình nước đã nhặt được cho cậu bé đó, không hiểu vì sao, cậu ta đột nhiên bật khóc. Cậu bé đó rốt cuộc là người thế nào nhỉ?