Đàn chị năm ba mà tôi đã cứu sau giờ tan học khi mà mưa đổ xuống không ngừng, hóa ra chị ấy đã trở thành Yandere!

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chap 2: Mình vẫn chưa có ô

“Chifuyu nè, nghe nói hôm qua bà gặp vấn đề lớn hả?”

Ngay sau khi tôi tìm được ân nhân của mình, nói lời cảm ơn rồi quay lại lớp, cô bạn thân nhất là Madoka, đã bước tới chỗ tôi.

Cậu ấy trông rất giống gyaru, có mái tóc sáng, móng tay bóng loáng, trang phục có phần nổi bật, nhưng thật ra lại là một cô nàng cực kỳ tốt bụng. Cũng đáng yêu nữa, từ trước đến nay, cậu ấy lúc nào cũng là người lắng nghe tôi nhiều nhất.

“Ừm, đúng là có hơi kinh khủng thật. Nhưng cũng có chuyện tốt xảy ra mà.”

“Chuyện tốt gì cơ? Ý bà là cậu nhóc khóa dưới đã cứu bà hôm qua chứ giề? Này nhé, được người ta cứu khỏi nguy hiểm xém chết tới vậy, bảo không thấy có chút định mệnh nào thì ai mà tin cho nổi đây?”

“Định mệnh ư…ừm, đúng là vậy. Em ấy… chính là định mệnh của tớ.”

“Trời đất ơi~ Với Chifuyu thì mấy cậu đàn em chắc dễ bị bà tán đổ sớm thui, có gì mà lo đâu nà.”

“Không đâu. Tớ… muốn là người bị tán mới đúng.”

“Hở? Cái gì vậy cà… À mà cái ô đó, là của ai thế?”

“Hửm, cái này á? Tớ nhặt ở sau chỗ ngồi của em ấy nên mang về luôn ấy mà.”

“Sao cơ? Sao cậu lại làm vậy…”

“Vì…”

…Vì cây ô này, từ giờ chẳng còn cần thiết nữa.

Bởi vì em ấy chỉ cần bước vào ô của tôi là đủ rồi.

——

“...Hừm, hình như trời lại sắp mưa nữa rồi.”

Đến giờ nghỉ trưa thì thời tiết lại bắt đầu thay đổi.

Tiếng sấm ầm ì vang xa, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại và khi tan học thì mưa bắt đầu rơi xuống ào ào.

Cơn mưa này còn nặng hạt hơn cả hôm qua. Dù bản tin dự báo nói hôm nay trời sẽ nắng nhiều mây, nhưng đúng là dự báo chẳng bao giờ đáng tin cả.

May mà tôi đã có chuẩn bị... À không, khoan đã?

Cây ô tôi để ở sau chỗ ngồi… biến mất tiêu rồi.

Ai đó đã cầm nhầm ư? Nhưng là lúc nào nhỉ? Mà thôi, cũng là lỗi của tôi vì đã không để ý.

“Khổ như chó nữa.”

Thế là lại y như hôm qua.

Ra đến tủ giày, trước mắt chỉ toàn một màn mưa trắng xóa.

Ngoài kia là cả biển nước, chẳng thấy gì hết.

Vì tin vào dự báo nên nhiều người cũng chẳng mang ô, thành ra đám học sinh bị kẹt lại khá đông.

Và rồi, giữa đám đông ấy

“A, là Chiyomori-senpai kìa.”

“Đúng là đẹp thật đó…”

Chị ấy xuất hiện từ cuối hành lang, vẫn chậm rãi và thanh tao như ngày hôm qua.

Trên tay phải là một cây ô đen.

“A… là em ư.”

“À, chào chị ạ. Hôm nay mưa to thật nhỉ.”

Hôm nay chính chị ấy là người bắt chuyện trước.

Rồi chị mở ô ra với giọng nhỏ nhẹ.

“Vào cùng chị đi.”

“Hở… nhưng mà…”

“Em không thích ư…?”

“Không, không phải là không thích… chỉ là…”

Tôi hơi bối rối vì có vài lý do.

Thứ nhất, rất nhiều người đang nhìn chúng tôi.

Đi chung ô với Chiyomori-senpai vốn là người nổi tiếng lạnh lùng, lại xinh đẹp đến mức gần như xa cách, chắc chắn sẽ thành chủ đề đồn thổi mất.

Thứ hai, tôi từng nghe nói chị ấy rất ghét con trai.

Vậy mà giờ lại chủ động mời tôi đi cùng ô? Nếu chỉ vì thấy áy náy chuyện hôm qua thì… tôi thật không biết nên phản ứng thế nào.

“Em chờ mưa tạnh cũng được mà chị.”

“Không được đâu. Đây là thay cho lời cảm ơn của chị mà.”

“…Vậy thì…”

Nếu điều đó khiến chị thấy thoải mái hơn, tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn bước vào ô cùng.

Xung quanh rộ lên tiếng xì xào, nhưng khi bước ra ngoài thì tiếng mưa đập vào ô đã nuốt trọn tất cả.

Mùi mưa hòa với hương thơm ngọt dịu từ người bên cạnh khiến đầu tôi hơi choáng váng khi băng qua sân trường ướt sũng.

“Xin lỗi vì đã làm chị phải bận tâm ạ.”

“Không sao đâu, là chị muốn thế mà.”

“Thật ra hôm nay em cũng mang ô theo, chỉ là không biết sao nó lại biến mất tiêu.”

“Ô ư? Em không cần đâu. Từ giờ em không cần ô nữa.”

“Hả?”

Ý chị là… sao nhỉ? Là tôi hợp với kiểu ướt như chuột lột ư?

Nghĩ thế thì có hơi quá đáng thật.

“À mà, cho chị biết tên em có được không?”

“Em à? À, em là Sagara Touma.”

“Sagara-kun… Sagara… Chifuyu…”

“Hử?”

“Không có gì đâu. Nè, cho chị mời em bữa tối, xem như lời xin lỗi hôm qua nhé?”

“Xin lỗi sao ạ? Không hề, đáng lẽ ra em mới là người phải cảm ơn chị chứ.”

“Không sao đâu mà. Người có lỗi là chị.”

“…”

Chị ấy thỉnh thoảng lại nói những câu tôi chẳng hiểu nổi.

Dù sao thì… được người đẹp mời ăn cơm cũng hơi quá may mắn rồi.

“Bộ em thấy phiền khi chị mời ư?”

“Không, tất nhiên là không phiền ạ.”

“Vậy thì tốt. Đi nào.”

Giọng nói trong veo ấy khiến tôi chẳng thể từ chối.

Chị bước đi với vẻ bình thản, trái ngược hoàn toàn với sự lúng túng của tôi.

Gặp vũng nước thì tôi tránh. Còn chị thì cứ thản nhiên bước vào, để nước bắn tung tóe quanh chân.

“Ơm, chị bị ướt rồi kìa.”

“Ừm, sao em biết vậy?”

“Hả? Thì… chân chị đang ngập trong nước mà.”

“À… chị tưởng em nói cái khác cơ.”

“?”

Chị cười khẽ, đưa túi xách che trước ngực, đôi má hơi ửng hồng.

Dáng vẻ đó… thật sự khiến tim tôi loạn nhịp.

“Thật chẳng đứng đắn gì cả… chị đúng là không chịu nổi mà.”

“Ơ, senpai?”

“Không có gì đâu. Mà nhà em ở đâu vậy?”

“À, đi thẳng một đoạn nữa thôi ạ, gần chỗ xảy ra vụ tai nạn hôm qua đó.”

“Ra là vậy.”

Chị ấy khẽ cười, bước nhanh hơn một chút. Mưa cũng dần to hơn.

Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở gần chỗ xảy ra sự cố hôm qua.

“Rẽ ở góc kia là tới căn hộ em rồi. Nhưng quanh đây đâu có quán ăn nào đâu ạ?”

“Sagara-kun, em sống một mình ư?”

“Vâng. Nhà em ở xa nên phải thuê căn hộ gần trường.”

“Tự nấu ăn được chứ?”

“Có ạ. Do tiền gửi về ít nên cũng chẳng mấy khi được ăn ngoài lắm.”

“Ra là vậy.”

Chị gật đầu như vừa quyết định điều gì đó, rồi tiếp tục đi thẳng. Khi cơn mưa bắt đầu dịu đi, chúng tôi đã đứng trước căn hộ của tôi.

“Đây là… nhà của Sagara-kun ư.”

“Vâng. À, chắc chị về luôn—”

“Em không ăn tối ư?”

“Hở? À… để hôm khác đi ạ.”

“Em không muốn ăn đồ chị nấu ư?”

“Cái gì cơ, chị nấu á…?”

Ngay khi tôi hỏi lại, cơn mưa lại đổ ào xuống lần nữa.

Dù có ô, vai và chân vẫn bị nước tạt ướt.

Đành phải núp vào hiên cầu thang.

Khi vào trong, chị khép chiếc ô đen lại, nước nhỏ tí tách xuống nền.

“Phù… Ờm, ý chị là…”

“Chị sẽ nấu cho em ăn. Ở căn hộ này.”

“Cái đó thì…có hơi…”

“Có hơi… gì vậy?”

“Kiểu…em sợ phiền chị quá, nên em thấy ngại lắm.”

Chắc chị ấy vẫn để bụng chuyện hôm qua.

Nhưng mà đưa con gái vào nhà riêng thì hơi vượt giới hạn rồi. Dù trong lòng… cũng có chút mong muốn đó, nhưng thế này thì khác rồi.

“Chị đừng bận tâm chuyện hôm qua nữa. Em chỉ làm điều ai cũng nên làm mà thôi.”

“Nhưng, người bình thường khi cứu ai đó xong thì đều đòi chút gì đó đáp lại. Ví dụ như… cơ thể của chị chẳng hạn.”

“Chị nói gì thế ạ! Em đâu có phải hạng người như tên biến thái đó!”

“...♡”

“Senpai?”

“Không, không có gì đâu nè. Chỉ là… chị muốn hong khô người một chút, có được không?”

“À… vâng tất nhiên rồi.”

Và cứ như có ai đang cố níu lại, tiếng mưa ngoài trời lại rào rào mạnh hơn.

Nhìn dòng nước như thác đổ, tôi không nỡ để chị ấy đi về một mình, nên đành mời chị vào.

“Phòng có hơi chật đó ạ, mong chị đừng để ý.”

“Phòng của Sagara-kun…”

Ngoài trời vẫn tối mịt dù mới xế chiều.

Tôi bật đèn hành lang, dẫn chị tới gần phòng tắm.

“Khăn thì ở đây, máy sấy tóc ở kia. À còn—”

“Chị có thể tắm nhờ một chút có được không?”

“Hả?”

Dưới ánh đèn, vai áo chị ấy ướt sũng, nước nhỏ giọt theo đường cong xuống ngực áo. Chắc do che ô chung nên chị ấy bị dính mưa nhiều hơn tôi.

“A…”

Tôi vội quay đi.

Chiếc sơ mi ướt dán sát vào người, phác rõ từng đường cong mềm mại.

Nếu cởi áo khoác ra, lớp áo mỏng đó có thể sẽ trong suốt mất.

“Không được sao?”

“Không, không sao đâu ạ.”

“Vậy thì tốt. À, nếu em cho chị mượn ít đồ thay thì càng tốt đó.”

“Ừm… đồ em mặc chắc có hơi rộng đó.”

“Chị thích đồ của Sagara-kun hơn.”

“Hở?”

“Không có gì. Chị đi tắm đây.”

Nói xong, chị ấy nhẹ nhàng tháo giày, rồi bắt đầu… cởi áo ngay tại chỗ.

Tôi suýt nghẹt thở, vội chạy vào phòng riêng.

Trời ạ… người đâu mà vô tư đến vậy trời.

Nếu tôi là kẻ xấu thì chị ấy biết làm sao đây?

Nhưng nghĩ rằng Chiyomori-senpai đang tắm trong phòng tắm nhà mình khiến tôi không tài nào bình tĩnh nổi.

Không được, đừng nghĩ linh tinh. Chị ấy không phải loại người tùy tiện. Mình mà nghĩ bậy thì khác gì tên biến thái hôm qua đâu. Bình tĩnh lại nào…

“...Sagara-kun.”

Giọng chị vang lên từ ngoài hành lang.

“V-Vâng?”

“Tắm xong chị sẽ nấu ăn cho em. Em có muốn chị nấu món gì không?”

“Ờm… cái gì cũng được ạ. Nhà em chẳng có nhiều nguyên liệu lắm đâu.”

“Vậy thì để chị lo cho nè.”

“Cảm ơn chị…”

“À, còn một chuyện nữa.”

“Gì ạ?”

“...Chị chỉ nấu đồ ăn thôi, có được không?”

“Hả?”

“Không có gì. Vậy, lát gặp em sau.”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần, để lại căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn vang lên tiếng nước chảy rào rào sau cánh cửa phòng tắm.