...
(Cái này… chắc chắn là hiểu lầm gì đó rồi!? Chết tiệt, toang thật rồi!)
Renji chưa từng thấy Inori làm vẻ mặt như vậy bao giờ. Trong tình huống này, biết phải giải thích thế nào đây? cho giữa hai người vốn chẳng cần đến mấy thứ như “giải thích” đi chăng nữa, nhưng nếu không nói rõ ràng, cậu có cảm giác mọi chuyện sẽ càng trở nên khó xử hơn.
Bị kéo đi trong cơn bối rối, Renji để mặc cho Aika kéo lê đi một lúc. Chỉ đến khi cả hai dừng lại ở khoảng trống cầu thang dẫn lên khu đặc biệt ở tầng ba… phía đối diện với nhà thể chất, nơi lễ khai giảng sắp diễn ra… cậu mới giật mạnh tay mình ra.
“Được rồi, đến đây là đủ rồi đấy. Rốt cuộc cậu định làm cái gì thế hả? Tự dưng kéo người ta đi mà chẳng nói năng một lời nào.”
Renji xoa xoa chỗ cổ tay bị nắm chặt, cau mày nhìn Aika. Nhưng khi vừa làm thế, một mùi hương nhẹ nhàng từ cổ tay thoảng qua khiến tim cậu giật thót.“Có phải cô ấy xịt nước hoa lên lòng bàn tay không vậy?Bản thân lại còn thoáng xao động vì cái mùi đó nữa chứ… nghĩ tới thôi đã thấy bực mình.”
(Mình còn phải nghĩ cách giải thích với Youhei, mà trước hết là phải nói sao với Inori đây…)
Chắc giờ lễ khai giảng cũng sắp bắt đầu rồi. Trong lúc ấy, giáo viên chủ nhiệm thể nào cũng biết tin “Renji và Aika cùng biến mất đâu đó”.
Thật lòng mà nói, tình thế này cực kỳ tệ hại. Giữa ban ngày ban mặt, Renji bị cô nàng nổi tiếng Kurose Aika nắm tay lôi đi khắp hành lang. Suốt dọc đường, cậu phải chịu vô số ánh nhìn soi mói. Mới ngày đầu năm học đã gây chú ý theo hướng xấu như thế, không chỉ với giáo viên mà cả bạn bè trong lớp… ấn tượng đầu tiên đúng là thảm họa.
“Ồ? Vậy là, trong lớp tớ cũng nên làm ra vẻ “tớ với cậu thân thiết đến mức chia sẻ cả bí mật” rồi bắt chuyện ha~?”
Aika nghiêng người, nở nụ cười vừa trêu chọc vừa ngạo nghễ. Đôi mắt hồng ánh lên vẻ tự tin, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu cậu.
“Cái đó… thì phiền thật đấy.”
Renji lắp bắp. Cậu không muốn cô khơi lại chuyện cũ… nhất là khi Aika đúng là đang nắm giữ một bí mật của cậu.
“Lạnh lùng ghê nha, Renji. Cậu chẳng hề nói chuyện với tớ từ hôm đó nữa. Tớ còn muốn cảm ơn đàng hoàng cơ mà.”
“Ép người khác phải chịu ơn đâu gọi là cảm ơn được chứ… Hôm đó đủ rồi, tớ đã nói rõ là xong rồi còn gì.”
Renji gãi đầu bực bội. Cậu lại bị kéo vào nhịp điệu của cô.. y như lần trước.
Ngày đó cũng thế, Aika cứ khăng khăng “đòi cảm ơn”, làm phiền đến mức Renji đành nhượng bộ mà nhận giúp một việc. Giờ nghĩ lại, đó là một sai lầm ngu ngốc. Đáng lẽ cậu không nên dính dáng đến cô gái này ngay từ đầu.
“Dạo này cậu không “làm” nữa hả? Tớ vẫn muốn xem lại cậu cơ.”
Aika vừa nói, vừa bước lùi mấy bước, rồi quay lại với vẻ như đang diễn kịch…
“Tất nhiên là… xem cậu trên sân khấu, ý tớ là vậy.”
Cô nháy mắt tinh nghịch. Renji suýt thì ôm đầu.
Đúng vậy, Aika biết cậu chơi guitar. Không chỉ thế, cô còn từng tận mắt thấy Renji biểu diễn trên sân khấu với vai trò thành viên hỗ trợ cho một ban nhạc. Một hình ảnh mà ngay cả người thân thiết nhất của cậu cũng chưa từng thấy.
Renji vốn là người đăng video cover guitar lên mạng. Thỉnh thoảng, theo lời giới thiệu của chủ studio, cậu nhận làm thành viên hỗ trợ cho các ban nhạc thiếu người. Mỗi lần biểu diễn là một dịp riêng lẻ… coi như việc làm thêm để kiếm chút tiền tiêu vặt.
“Đừng làm mặt ghét bỏ thế chứ. Tớ còn trả tiền vé đàng hoàng cơ mà? Nếu cậu muốn, tớ còn có thể hò hét “Renji!” thật to, mua luôn cả ảnh chụp checki nữa đấy!”
“Không cần đâu! vả lại bọn tớ có bán checki đâu!”
Renji thở dài mệt mỏi. Dù có thở bao nhiêu lần, vẫn thấy chưa đủ.
Cả hai vốn không chung lớp, nhưng năm ngoái lại cùng nằm trong câu lạc bộ văn hóa… một nhiệm vụ mà chẳng ai muốn nhận, nên phải bốc thăm.
Hồi đó, Aika đã là gương mặt nổi tiếng trên TikTok, còn tham gia làm người mẫu ảnh và quảng cáo trên tạp chí địa phương. Vì bận bịu nên cô thường không làm được việc trong câu lạc bộ, và Renji… thấy vậy… đã giúp làm thay mọi thứ, thậm chí để tên cô trên bản báo cáo. Giờ nghĩ lại, đó chính là sai lầm thứ hai.
Renji hiểu rõ… công việc nghệ thuật không dễ thay thế. Bản thân cậu cũng từng phải từ chối cơ hội diễn vì thiếu người. Vậy nên, việc giúp cô khi có thể, lúc đó cậu tưởng là chuyện nhỏ. Nhưng kết quả lại là thảm họa.
Sau đó, Aika cứ bám theo đòi “báo ơn”, dù Renji từ chối thế nào cô cũng không chịu dừng. Cuối cùng, khi ban mà Renji hỗ trợ đang cần khán giả cho buổi diễn, cậu buột miệng bảo cô đến xem… coi như “báo ơn”. Ai ngờ từ đó, cô biết luôn bí mật về cậu.
Giờ thì Aika biết Renji là người đăng video chơi guitar, biết cậu vẫn diễn ở live house… điều mà cậu chưa từng kể với ai.
Renji không muốn chuyện này lan ra ngoài. Chỉ nhìn phản ứng của mẹ sáng nay khi nghi ngờ cậu chơi đàn khuya thôi cũng đủ hiểu lý do. Trước mặt gia đình, cậu luôn nói guitar chỉ là sở thích. Chuyện biểu diễn hay đăng video, chỉ có những người trong giới studio mới biết.
Nhưng giờ, một người trong cùng trường lại nắm được bí mật ấy. Tất cả là do sự chủ quan của cậu. Nếu có thể, Renji muốn quay ngược thời gian và đấm cho bản thân mình một cái thật mạnh.
Từ đó, cậu tránh nói chuyện với Aika. Khác lớp, khác nhóm bạn… tưởng như đã yên ổn. Cho đến hôm nay, khi cô xuất hiện trước mặt trong cùng một lớp mới. Định mệnh thật tàn nhẫn.
“Rồi, cậu kéo tớ ra đây để làm gì?”
Renji cắt ngang, giọng chán nản. Muốn dẹp chuyện này càng sớm càng tốt. Nếu bị hỏi, cậu còn có thể viện cớ “đau bụng đi vệ sinh” để qua loa.
“À xin lỗi nhé, nhưng thật ra tớ có một đề nghị cho cậu.”
Aika cười rạng rỡ, nụ cười rực rỡ đến mức khiến người đối diện lóa mắt. Nhìn cô, Renji lại bất giác nhớ đến cô bạn thuở nhỏ của mình… người luôn trốn vào góc khuất, tránh xa ánh nhìn của người khác. Đúng là hai cực âm dương rõ ràng: Inori và Aika.
“Đề nghị gì?”
Cậu nheo mắt cảnh giác. Không đời nào một người như cô lại có “đề nghị bình thường”. Và dự cảm của cậu, lần này cũng đúng.
“Renji, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”
“…Hả?”
Renji ngờ vực tai mình. Cậu nghe rõ từng từ, nhưng não không chịu hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
“Không nghe rõ à? Tớ nói là, cậu có muốn hẹn hò với tớ không? Theo nghĩa là… người yêu ấy.”
“Cái gì cơ?”
“Trời ơi, tớ nói là… cậu-hẹn-hò-với-tớ-đi?!”
Cô nói to hơn, rõ ràng hơn, mà Renji vẫn chỉ biết ngẩn ra như tượng. Có lẽ do nghe nhạc bằng tai nghe suốt nên tai cậu bị hỏng thật rồi.
“Cậu điếc à? Khoảng cách này mà còn không nghe hả?”
“Không… nghe thì nghe, nhưng cái “hẹn hò với tớ đi” nó khó tin quá.”
“Thế là nghe rõ rồi còn gì!”
Aika bật cười khanh khách, vỗ tay thích thú. “Renji, cậu hài hước ghê á!”
“Không, tớ nghiêm túc đấy! Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Ý gì đâu. Đơn giản thôi… tớ đang tỏ tình đấy. Một lời tỏ tình thuần khiết của một đứa con gái ngoan ngoãn nè~”
Cô cười hồn nhiên, tự tin đến mức như thể chẳng hề nghĩ đến khả năng bị từ chối. Não Renji thì lập tức tạm dừng hoạt động.
“Cái… tại sao tự nhiên lại thành như thế?”
Renji cố lắp bắp hỏi, đầu óc rối tung.
“Thật ra là từ lần xem cậu biểu diễn năm ngoái ấy, tớ đã bị cuốn hút rồi. Cảm giác như… “rung động” với cậu ấy!”
“Ờ thì, nghe vậy tớ cũng vui… nhưng cái đó đâu có nghĩa là phải hẹn hò?”
“Ơ, sao lại không nhỉ? Với tớ, cảm giác “rung động” đó là thứ rất quan trọng đấy!”
Renji hiểu ý cô nói… cảm xúc trực giác, thứ mà người làm nhạc cũng hay tin vào. Nhưng đem nó gắn với chuyện tình cảm thì đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng.
“A, mà này, tớ cũng thích cái này nữa cơ.”
“Cái gì?”
Cô lấy điện thoại ra, xoay màn hình về phía Renji.
Cậu nín thở. Trên đó đang phát một video… chính là video “thử chơi guitar” mà Renji từng đăng lên mạng, với gương mặt được che lại.
“Cái này là cậu đúng không? Giấu mặt cũng vô ích thôi. Cây guitar xanh, dáng người, mái tóc, cả khí chất ấy… đúng là cậu rồi.”
“Cái… hả!? Làm sao cậu biết!? Tớ có nói với ai đâu!”
“Ơ thì nó tự hiện lên mục đề xuất thôi mà~”
“…Cái thuật toán chết tiệt ấy.”
Renji gục đầu. Nhờ cái “đề xuất” đó mà cậu có hai mươi người theo dõi, nhưng giờ lại muốn chửi nó thậm tệ.
“Ra là bí mật hả?”
Aika mỉm cười như một con mèo cái vừa tóm được chuột.
“Thế cô bạn cùng nhà của cậu, Inori ấy, cũng không biết à?”
“Hả? Inori á? Chắc là không…”
Cậu đáp thật thà, không hiểu sao cô lại nhắc đến Inori.
Ngay lập tức, nụ cười trên môi Aika cong lên thành hình nguy hiểm. Nụ cười của một kẻ săn mồi. Linh cảm của Renji gào lên cảnh báo… rất không ổn. Nhưng muộn rồi.
“Thế thì, đổi lại việc tớ giữ bí mật này nhé… làm bạn với tớ đi. Dĩ nhiên, là bạn với điều kiện “tiền thân của người yêu” nhé.”
Cô lè nhẹ đầu lưỡi, cười tinh nghịch.
Kết cục, Renji không thể không gật đầu đồng ý. Hay đúng hơn, cô đã tính sẵn nước đi này từ đầu. Cái “hẹn hò với tớ đi” chỉ là mồi nhử, còn mục tiêu thật sự là “làm bạn với điều kiện đặc biệt”. Nếu không, sao cô lại chuẩn bị sẵn video để đưa ra đúng lúc như thế được?
(Chết tiệt… con nhỏ này nguy hiểm thật. Có gì đó cực kỳ không ổn…)
Trước nụ cười rạng rỡ như ánh dương của cô bạn cùng lớp tóc vàng ngắn này, Renji cảm thấy trong lòng vang lên tiếng chuông báo động dữ dội.
Cô gái mang tên Kurose Aika này… chắc chắn sẽ khiến mọi thứ trong cuộc sống yên bình của cậu đảo lộn hết cả…
Và điều đáng sợ nhất là, Renji cảm nhận được rằng linh cảm ấy… rất có thể sẽ trở thành sự thật…
nguyên tác: チェキを撮る (chụp checki) là chụp ảnh lấy liền cùng với fan hoặc idol/nghệ sĩ, rồi ký tên hoặc ghi lời nhắn trực tiếp lên tấm ảnh đó.