Cô nàng thiên thần nuông chiều tôi mỗi ngày

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

(Đang ra)

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Yagami Kagami

Lớp của tôi có một cô bé thiên tài nhảy lớp. Ngoại hình của cô bé dễ thương như một nàng công chúa, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng và không muốn giao tiếp với ai.

51 2454

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

(Đang ra)

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

Kobayashi Kotei

Câu chuyện giả tưởng về những nữ quái siêu trộm đánh cược cả vận mệnh thế giới xin phép được mở màn!

2 2

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

137 313

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

(Đang ra)

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

아스타르테스, aseutareuteseu

"Rồng, sinh vật tôn tại từ trước cả nền văn minh loài người, đã trở thành những con vệ long quốc của Đế quốc.

1 2

Tổng hợp ngoại truyện Vol 1-5 - Trước giáng sinh - Vol.1, Melonbooks Special

Chương này tầm trước khi Mahiru tặng quà giáng sinh cho Amane - chiếc khăn gió ấm.

Trans: Zennomi

===================

Melonbooks Side Story

“…Amane-kun, cậu không lạnh à?”

Amane vô tình gặp Mahiru trên đường về nhà, cô nheo mắt nhìn đồ cậu đang mặc.

Nếu cậu còn mặc áo len cộc tay và áo khoác bên ngoài như hồi mới gặp Mahiru thì cậu sẽ chết lạnh mất. Vì vậy nên cậu khoác thêm áo choàng, nhưng có vẻ với cô thế chưa đủ ấm.

Cậu đúng là hơi lạnh trong cái áo khoác khá mỏng này, nhưng chưa tới nỗi chết lạnh. Cậu không mặc gì khác để giữ ấm, đơn giản là vì cậu không có gì khác ngoài áo choàng. Cậu không gượng ép bản thân, chỉ là cậu không có đồ gì để giữ ấm thôi.

Còn đối phương, Mahiru trang bị chiếc áo choàng dày, khăn quàng cổ và găng tay. Ngược lại, Amane có vẻ sắp đóng băng, ngoại trừ hai chân cậu.

“Tôi không thấy lạnh lắm.”

“…Tai và mũi cậu đỏ kìa.”

“Không tránh được. Vì gió lạnh thổi nãy giờ mà.”

Amane quên mang theo quần áo mùa đông ngoài chiếc áo choàng khi cậu chuyển nhà, và ta có thể nói rằng đây là lỗi của cậu. Tuy nhiên, cậu nghĩ cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, nên cậu không mua thêm quần áo mùa đông kể cả khi đã vào mùa.

Thực ra, ở đây lạnh hơn nơi bố mẹ của cậu ở. Cậu tự nhủ nên mua găng tay hoặc một chiếc khăn choàng cổ.

“May là trường không xa nhà. Lạnh có tí với tôi cũng chẳng thành vấn đề.”

“Nếu cậu bị cảm thêm lần nữa thì phiền lắm.”

“Tôi đảm bảo mình sẽ không bị cảm nữa.”

“…Tôi thì tin cậu sẽ không thành ra như bữa lần trước, còn cậu thì giữ gìn sức khỏe đi.”

Vì cậu chả chịu quan tâm sức khỏe bản thân mình, Amane-kun à, Mahiru thì thầm vậy khi cô quan sát khuôn mặt và chiếc cổ trần của cậu.

“…Gì thế?”

“Không có gì. Cậu cũng không phải khổ sở lâu nữa đâu vì kỳ nghỉ sắp tới rồi.”

Kỳ thi của họ đã kết thúc, và Giáng sinh sắp tới, sau đó là lễ kết thúc kỳ học. Ít ra thì cậu có thể chịu đựng được trong thời gian ấy. Nếu cứ thế, xem ra tháng một và tháng hai sẽ lạnh hơn, nên trước khi đó, cậu muốn mua vài đồ giữ ấm bản thân.

Đi mua sắm thôi, cậu lẩm bẩm khi vào thang máy, và Mahiru lẳng lặng theo sau cậu.

Không hiểu sao cậu thấy có ánh mắt nhìn cổ cậu. Tuy nhiên, cậu phớt lờ ảnh nhìn của Mahiru, hiểu rằng từ ngoài nhìn vào cậu trông rất lạnh mà.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage