Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ Lực Hết Mình Chỉ Để Khiến Tôi Yêu Cô Ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

117 216

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

325 8000

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

101 3868

Web Novel - Chương 07: Mình Không Thể Đi Được!!

“Saeki!! Mình thích cậu!!”

Sau giờ tan học.

Amagi-san lao tới chỗ tôi như một cơn bão. Đến lần thứ ba thì tôi cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa. Tôi chỉ thở dài, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Cậu có thể thôi xuất hiện kiểu đó được không…?”

“Tại sao? Được người ta nói thích mình chẳng phải là rất tuyệt sao?”

“À thì… không phải là tớ không thích, nhưng…”

“Đúng chứ!? Đây là một phần kế hoạch để làm cậu phải lòng mình đó! Dù sao thì, Saekiii~!”

“V-vâng?”

“Yêuuuu cậuuu~♡♡♡”

Cô ấy lao tới tôi, môi mím chặt lại, và tôi kịp né trong gang tấc và chạy thẳng ra cổng trường. Một lát sau, cô ấy lại chạy theo, rồi hai đứa cùng nhau về nhà.

“Này, Saeki~”

“Hả?”

“Muốn nắm tay không?”

“Tự dưng hỏi gì thế!? Tớ đã nói đi nói lại rồi, ngoài đường thì không được thể hiện tình cảm!!”

“Okay, nhưng mà, nếu như mình bị trẹo chân và không thể tự đi mà không có ai đỡ thì sao? Khi đó nắm tay nhau có bị coi là không đứng đắn không?”

“Uh… ừm… trong trường hợp đó thì chắc… là không…”

“Á đau quá! Mình bị trẹo chân rồi! Mình không thể đi được nữa!”

“Thôi ngay cái trò diễn kịch đó đi!!”

Đột nhiên dừng lại, Amagi-san bày cái gương mặt khóc giả tạo nhất và bắt đầu rên rỉ.

Cứ lờ nó đi. Cứ lờ nó đi.

Nếu cứ chiều theo mấy trò vặt vãnh của cô ấy thì sẽ chẳng bao giờ đi được về nhà.

Tôi nghĩ nếu mình cứ tiếp tục đi, cô ấy sẽ nhanh chóng đuổi kịp.

“…”

Tôi đi được khoảng mười giây.

Không nghe tiếng bước chân.

“…”

Mười giây nữa.

Vẫn chẳng có gì. Tôi quay lại.

Amagi-san đứng tận phía sau, nhìn tôi bằng ánh mắt như cún con bị bỏ rơi.

“Thôi nào… Cậu biết tớ không chống lại nổi cái ánh mắt đó mà!!”

“Yaaay~ Cậu quay lại rồi~♡”

“Đừng có mà ‘yaaay’ với tớ!! Cậu làm tớ cảm thấy tội lỗi đến mức đau đây này!!”

“Hehehe~! Xin lỗiii!”

Rồi cô ấy tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

Bàn tay nhỏ nhắn, mỏng manh và hơi ướt mồ hôi, cứ như thể nếu tôi nắm mạnh quá thì sẽ gãy mất.

Nhưng cô ấy lại siết chặt tay tôi, ấn nhẹ như để bày tỏ niềm vui.

“Chúng ta… đang nắm tay nhau đó? Cái này ổn thật sao?”

“…Cậu là người nắm mà chẳng hỏi gì, nên về mặt kỹ thuật thì cũng chẳng tính là ổn đâu…”

“Có phải chỉ đang chơi chữ thôi không?”

“T-Thế thì bỏ ra đi chứ!”

Cô ấy lại siết chặt hơn và kéo tôi sát lại gần.

Sau đó, Amagi-san nhẹ nhàng nhón chân lên.

Có thứ mềm mại và ẩm ướt lướt qua tai tôi, kèm theo hơi thở ấm nóng làm cả người tôi run lên.

“Khôngggg~♡”

Cô thì thầm đầy quyến rũ, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi mà cười tinh nghịch.

Nụ cười của cô ấy toát ra từ tình cảm chân thật, khiến mặt tôi như bốc cháy.

“Hôm nay nóng quá! Đi đến cửa hàng tiện lợi làm tí kem đi!”

“Có phải như thế sẽ làm loạn hết chế độ calo không? Cậu đã cố gắng bỏ bữa trưa cơ mà.”

“Không sao đâu! Tối nay mình ăn ít lại và sẽ vận động nhiều!”

Chúng tôi lại tiếp tục bước đi và Amagi-san vẫn nắm tay tôi.

Tôi vô thức khẽ siết tay lại một chút.

Có lẽ cô ấy nhận ra nên đã liếc nhìn sang và hít mũi một cái đầy mãn nguyện.

Mặt trời tháng 9 chiếu xuống. Tôi nhìn cái bóng hai đứa đang dính chặt vào nhau. Trông cứ như một cặp đôi vậy.

Thật sự như vậy ổn sao…? Vừa lo lắng mà cũng vừa hạnh phúc.

“Này, Saeki.”

“…Lại gì nữa?”

“Cảm ơn.”

“…Hả?”

“Vì hôm qua và hôm nay. Cảm ơn cậu đã trở thành người mà mình yêu đến thế này!”

Ve sầu kêu inh ỏi.

Mặt trời thiêu đốt làn da tôi.

Nhưng bằng cách nào đó, ngay lúc này, chỉ ngay lúc này thôi, tôi chẳng thấy khó chịu chút nào.

Chắc là bởi vì tôi đang ở cạnh Amagi-san.

Cô ấy khẽ đá một viên sỏi nhỏ dưới chân.

Chỉ nhìn nó lăn lóc trên đường thôi mà cũng thấy… khá vui.