Cô gái được gọi là 'Tam thiên tiên tử' đã nộp giấy đăng kí kết hôn mà không có sự cho phép của tôi. Có vẻ như tôi đã vô tình trở thành chồng của một thiên thần mất rồi.

Truyện tương tự

Trong Tù Có Sói

(Hoàn thành)

Trong Tù Có Sói

Nagano Bunzaburou

Cái quái gì thế này!

55 37

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

115 208

Thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ rất nghiêm túc trong việc báo thù.

(Đang ra)

Thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ rất nghiêm túc trong việc báo thù.

墨莺儿

Dưới cái bóng khổng lồ mà tháp Babel đổ xuống, bức tranh toàn cảnh về Đại lục Admir dần dần mở ra...

20 12

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

275 7335

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

98 12889

Phần 1-Cao trung - Chương 19-kĩ thuật lưỡi

Bản dịch có thể không hoàn toàn chính xác

---

“Tớ không nghĩ trên đời có thứ kiểu như thiên đường hay thần linh đâu. Vì ‘thần linh’ là sáng tạo của sự bất hạnh mà. Nếu thế giới vốn đã yên bình, ai ai cũng hạnh phúc thì đâu cần tới thứ gọi là cứu rỗi nữa, đúng không? Mỉa mai thật đấy, biểu tượng của hoà bình lại chẳng cần thiết trong một thế giới hoà bình.”

…Này tôi đang bệnh đấy, để tôi yên được không?

“Mà, cậu có nghĩ vị của mấy trái cà tím siêu dở tệ không?”

Chuyển chủ đề nhanh như vậy chắc cũng được gọi là siêu năng lực đó chứ…

Xin cậu về nhanh đi Marin ơi…

Ngay lúc đó, có tiếng động kinh hoàng phát ra từ cửa chính, Marin xông vào như vũ bão.

“Tớ về rồi! Cậu ổn chứ Aoi-kun?”

“Mừng cậu về nhà… Marin-chan…”

“Chào cậu, Marin.”

“Có chuyện gì vậu, trông hai người như sắp xỉu tới nơi?”

“Không có gì đâu, chồng cậu vẫn đủ sức nghe tớ hàng huyên mà.”

Ngay khi Kanade dứt lời, Marin lập tức hoá thành một con quỷ.

“Nè~ Kanade, cậu đã làm những gì?”

“T-tớ chỉ… nấu cháo cho cậu ấy bằng cả tấm lòng… rồi còn chia sẻ cho cậu ấy vài triết lí sống nữa…”

“Tớ đã nói rõ rồi mà? Cháo thì trong tủ lạnh đã có sẵn, hâm lại là xong! Còn cái đĩa đựng thứ vật chất ngoài hành tinh kia là gì?”

“À… thì…” Ánh mắt Kanade như chờ đợi sự giúp đỡ của tôi. Nhưng tôi đâu dễ tính như vậy.

Kanade đành thở dài thú nhận tất cả.

“Xin lỗi… tớ cứ tưởng chỉ cần làm theo công thức là được… tớ muốn ngầu một tí nên đã tự nấu… nhưng trong lúc mãi đọc hướng dẫn thì nó cháy mất tiêu.”

“…” Marin thở dài rồi khẽ mỉm cười.

“Haiz… dù sao cũng cảm ơn lòng tốt của cậu nha.”

Ngay lập tức nụ cười trên môi Kanade quay lại, trông cô ấy như một đứa trẻ vừa được khen, lần đầu tôi thấy khía cạnh này của cổ.

“Vậy tớ về nhé!” Kanade vui vẻ rời đi.

“Cậu ổn chứ Aoi-kun…”

“Ừm… có hơi mệt một chút nhưng mà cũng vui.”

“Vậy à… tớ có mua pudding nè, cậu có muốn ăn không?”

“Ừm… cảm ơn cậu.”

Tôi mở nắp hộp pudding ra và định ăn một miếng, nhưng có vẻ Marin muốn đút tôi ăn. Dù tôi đã cố từ chối nhưng cô ấy vấn muốn làm nên tôi đành buông xuôi.

“Rồi, nói A nào~”

Tôi nhắm mắt rồi há miệng chờ đợi, nhưng mãi tôi vẫn không cảm nhận được vị pudding.

Hé mắt, tôi thấy Marin đang ngậm chiếc thìa với vẻ mặt đắc thắng.

“…”

“Hehe”

Dễ thương quá đi mất, tới mức mọi muộn phiền trong tôi như tan biến đi.

Sau đó cô ấy mở miệng, để lộ miếng pudding trên đầu lưỡi như khiêu khích tôi.

Gợi cảm quá!! Một cô gái dễ thương mà lại học mấy trò này vậy trời…

“Xin cậu… đừng làm tôi sốt thêm nữa.”

“Ehehe~” Rồi Marin uống lưỡi đầy gợi cảm nuốt miếng pudding.

Sau đó tôi tự ăn phần pudding còn lại, còn Marin chỉ mỉm cười nhìn tôi.

“Vậy là ổn rồi ha.”

Tối hôm đó, tôi ngủ rất ngon.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hẳn ra… Tôi đã khiến Marin lo lắng nhiều rồi, phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng mới được. Và chắc… cũng nên cảm ơn Kanade nữa.

Tôi quay sang thì thấy Marin đang đeo khẩu trang, ngủ say như một chú mèo con.

Dù tôi bị bệnh, cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi. Điều đó khiến tôi càng muốn trân trọng cô ấy nhiều hơn.

“Cảm ơn em nhé…” Rồi tôi khẽ vỗ nhẹ lên tấm chăn phủ trên người cô nàng.

Bỗng tôi liếc nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 15.

“Marin-chan!! Dậy đi, muộn học rồi!!”

Nghe vậy, Marin bật dậy nhìn loạn xạ.

“Mấy… giờ rồi…”

Rồi Marin ho dữ dội, cái kiểu ho đặc trưng của người bị cảm.

“Lẽ nào… cậu bị lây rồi.”

“Chắc vậy…” Nói rồi, Marin đỏ bừng mặt gục xuống giường-