Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ rất nghiêm túc trong việc báo thù.

(Đang ra)

Thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ rất nghiêm túc trong việc báo thù.

墨莺儿

Dưới cái bóng khổng lồ mà tháp Babel đổ xuống, bức tranh toàn cảnh về Đại lục Admir dần dần mở ra...

71 73

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

130 261

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

(Đang ra)

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Hoshino Hoshino

Kẹt giữa ba cô gái rắc rối, chàng otaku hướng nội chiến đấu trong tuyệt vọng để tránh sự hỗn loạn trong trận chiến tình yêu hài hước này!

41 1106

Tôi Nhảy Lầu Vì Em Không Coi Tôi Ra Gì

(Đang ra)

Tôi Nhảy Lầu Vì Em Không Coi Tôi Ra Gì

Shikisaki Tomoya

Sau đó, mọi người đồn rằng đã có người chứng kiến cảnh Susumu nhảy lầu, nhưng kỳ lạ thay, thi thể cậu lại biến mất không dấu vết. Nghe tin dữ, cả cô đàn em lẫn cô bạn thuở nhỏ bắt đầu dằn vặt mà cuống

8 18

WN - Chương 10:Bữa trưa em gái kế nấu là vô giá

Dù có rửa mặt qua loa trong phòng tắm, tôi vẫn mặc nguyên cái áo thun rộng thùng thình dùng để ngủ. Sống chung với một cô em gái cùng lớp thì đã sao? Dù là ngày nghỉ, ở nhà mà ăn mặc hơi luộm thuộm một chút chắc cũng chẳng có gì đáng trách đâu

Chỉ là, từ giờ chắc tôi phải bỏ cái thói quen sau khi tắm mà chỉ mặc mỗi quần lót vì trời nóng rồi.

Đi tới qua phòng khách, tôi bước vào phòng ăn nhưng không thấy bố và mẹ Misaki đâu. Thay vào đó, một mùi thơm hấp dẫn lan tỏa khắp căn phòng. Trong bếp, Nanase đang bận rộn nấu nướng gì đó, khoác trên người chiếc tạp dề màu xanh nước biển.

“Nanase, bố với mẹ Misaki ra ngoài rồi à?”

Tôi lên tiếng hỏi vọng qua quầy bếp đối diện, Nanase liền tạm dừng tay nấu nướng và ngẩng mặt lên nhìn tôi.

“Vâng. Mẹ với Bố bảo là cần mua nhiều thứ để bắt đầu cuộc sống mới, nên đã ra Shinjuku mua sắm rồi ạ.”

“Ra vậy, đi mua sắm hẹn hò ở Shinjuku cơ à.”

“Cũng tốt mà. Dù sao thì họ cũng vừa kết hôn và chỉ mới bắt đầu sống chung, có anh em mình ở đây nên cũng khó mà ngọt ngào kiểu vợ chồng mới cưới được.”

Từ miệng em thốt ra chữ “ngọt ngào” khiến tôi không nhịn được bật cười. Ở trường, em đâu có kiểu nói chuyện như vậy.

Thấy tôi đột ngột cười, em ấy đứng hình, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.

“Ơ… sao tự nhiên anh lại cười vậy? Em… em nói gì kỳ lạ à?”

“Không đâu. Chỉ là… không ngờ em cũng dùng từ như ‘ngọt ngào’ thôi. Ở trường, anh không nghĩ là em sẽ nói kiểu đó đấy.”

“Ở trường em chỉ không nói thôi. Từ như vậy ai mà chẳng dùng chứ.”

Khi tôi nói lý do khiến mình bật cười, vẻ mặt ngạc nhiên của Nanase-san lập tức chuyển thành bất mãn. Em ấy chu môi lại, tỏ rõ vẻ không hài lòng.

Biểu cảm thay đổi liên tục như thế khiến tôi nhìn mãi cũng không chán, nhưng nếu nói ra chắc chắn sẽ bị mắng, nên tôi đành giữ lại trong lòng vậy.

“Xin lỗi em nhé. Dù mình học chung từ năm ngoái, nhưng anh với em chẳng nói chuyện nhiều mấy, ngoài việc em thân với Sunohara ra thì anh không biết thêm gì cả.”

“Còn anh thì thân với Jumonjigaoka và Torishima, đúng không ạ? Thôi, cơm trưa xong rồi đấy. Mình ăn thôi, kẻo nguội mất.”

Nói rồi, Nanase-san đưa cho tôi dĩa sandwich nóng hổi. Tôi đặt nó lên bàn, rồi rót trà lúa mạch đã pha sẵn vào hai cái cốc, xem như mình giúp được phần nào.

Sandwich được cắt gọn gàng để dễ ăn, phần nhân lộ ra: trứng chiên mềm, thịt xông khói cắt dày, xà lách và cà chua tươi rói, trông vô cùng rất bắt mắt.

“Itadakimasu.”

Cả hai đồng thanh, rồi tôi há miệng cắn một miếng to. Vị mặn của thịt xông khói hòa quyện cùng trứng và rau tạo thành một hương vị ngon tuyệt. Dù cùng một căn bếp, mà sao em ấy lại nấu ra được món ngon như thế này cơ chứ?

“Vẫn ngon như mọi khi. Nanase nấu ăn giỏi thật đấy. Trứng chín vừa tới luôn.”

“Anh khen quá rồi ạ. Sandwich kiểu này thì ai làm cũng được mà.”

Nanase vừa cắn sandwich, vừa liếc nhìn tôi bằng ánh mắt ngước lên. Dáng vẻ ấy khác hẳn hình ảnh em trong giấc mơ hồi sáng giống hệt một chú mèo con khiến người ta chỉ muốn đưa tay lên xoa đầu.

“Không đâu. Nếu là anh làm thì trứng chắc chắn sẽ không được mềm như thế này.”

“Chỉ cần anh tập vài lần là làm được thôi. Em nấu không giỏi lắm đâu, so với mẹ em thì còn kém xa lắm. Nhưng… khi nghe anh nói muốn ăn món em nấu mỗi ngày thì em thật sự rất vui.”

Em nói rồi cười toe toét như con nít. Tôi chợt nhớ lại cái lúc mình lỡ miệng nói như thế, mặt nóng lên vì xấu hổ. Khi đó, tôi chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ nói ra cảm xúc thật lòng.

Thế nên tôi không có ý định rút lại hay phủ nhận gì những lời đã nói cả.

Chỉ là… tôi không ngờ những lời đó lại được Nanase-san hiểu theo cách hoàn toàn khác so với điều tôi nghĩ.

Cứ như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Nanase tiếp tục nói.

“Em hiểu mà. Dù là lúc anh nhắn LINE bảo ‘hãy cùng nhau sống thật hạnh phúc nhé’, hay lúc ăn cơm hộp rồi khen ‘món này ngon thế này chỉ muốn ăn mỗi ngày, cả lời tối qua nữa… Em biết mà những lời đó anh không hề nói ra với ý gì đặc biệt.”

“Ờ…ừm…anh xin lỗi. Anh cũng biết là tin nhắn LINE dễ bị hiểu lầm, nhưng anh chẳng biết mở lời thế nào. Còn mấy câu kia thì… thật sự là anh vô thức nói ra thôi.” 

“Không sao đâu ạ. Dù là vô thức thì em vẫn thấy vui lắm. Thôi, anh ăn đi kẻo nguội đó.”

Tôi nói “cảm ơn”, rồi cắn thêm một miếng sandwich nữa lần này, hương vị còn dịu dàng và ấm áp hơn cả lúc đầu.

mời cả nhà xơi cơm=))