Đoạn kết

"Ái chà, chào buổi sáng Saito. Hôm nay mặc đồng phục đàng hoàng, giỏi ghê."
"Lần đầu tiên tôi được khen chỉ vì mặc đồng phục đấy."
Hôm nọ tôi mắng hai người trước cửa lúc vừa tắm xong sau khi tập gym, nên đang ở trần mà.
Nhưng sao cảm giác khoảnh khắc mở cửa, mặt Rinna thoáng chút thất vọng nhỉ.
"Này, Hoàng tử yếu đuối. Sao lại trốn sau lưng tôi thế?"
"Uu... Tại vì, mình chưa chuẩn bị tâm lý..."
Rei núp sau lưng Rinna như dùng cô ấy làm lá chắn.
Nhưng Rei cao hơn nên chẳng che được tí nào.
"Cũng có gì khác đâu mà làm màu. Nào!"
"Oa oa!? Này, Rinna-chan!"
"A. Rei quay lại mặc váy rồi à."
Đồng phục váy và tất đen, phong cách quen thuộc.
Nhưng Rei túm lấy vạt váy, mặt đỏ bừng cúi gằm xuống vì xấu hổ.
"Ư, ừm... Thấy sao? Saito."
"Ờ-Ờm... Rei mặc bộ đồ mình thích vẫn là tuyệt nhất."
Vừa an tâm khi thấy tinh thần Rei đã hồi phục, vừa rung động trước vẻ xấu hổ của Rei trong bộ váy, cảm xúc lẫn lộn nên tôi chỉ nói được câu vô thưởng vô phạt.
"Đấy, cái đoạn 'Ừm. Quả nhiên tôi thích em mặc váy hơn' thì không nói, đúng là Saito."
"Thôi nào, thôi nào, đó mới là điểm tốt của Saito đấy Rinna-chan."
Sao tự nhiên hai người lại đồng lòng thế.
Với lại, "Thôi nào" là câu của tôi mà Rei!
"Thôi, đi nhanh không muộn. Đi nào."
Rinna xem giờ trên điện thoại rồi bước đi.
"Đi thôi, Saito."
"Ừ."
Bước chân nhẹ nhàng, nụ cười của cô gái dễ thương như Hoàng tử trong sáng như bầu trời xanh sáng nay.
《Hết》
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
