Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Truyện tương tự

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

(Đang ra)

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

深林图书馆

“Tiểu Chiêu, bây giờ… bên cạnh em chỉ còn lại mình chị thôi.”“Chúng ta hãy ở bên nhau suốt cả đời nhé.”

25 87

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

204 8175

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

382 13218

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

387 597

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

281 7862

Vol 1 - Khúc xen: Câu Chuyện Của Cô Gái

Khúc xen: Câu Chuyện Của Cô Gái

KHI TÔI TỈNH DẬY, tôi không còn ở trong rừng nữa, mà đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.

Quần áo tôi mặc cũng khác hẳn trước đây, trong khoảnh khắc tôi còn tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng không, cánh tay tôi được băng bó cẩn thận. Vết thương ấy là do đòn Hơi Thở của Tiểu Nham Long gây ra.

“Con tỉnh rồi à?”

Tôi tìm theo hướng giọng nói và thấy một bím tóc cam xinh xắn. Marielle đang đứng bên giường tôi. Cô ấy là Bạch Pháp Sư duy nhất thực thụ trong làng, đồng thời cũng là sư phụ của tôi. Marielle đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng trông còn trẻ hơn cả tôi. Mọi người bảo là do dòng máu Elf trong người cô ấy khiến quá trình lão hóa chậm lại.

Marielle nghịch nghịch bím tóc, mỉm cười nhẹ nhõm một cái, rồi lập tức cau mày trừng mắt. Biểu cảm của cô ấy trẻ con đến mức đôi khi tôi nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự lớn tuổi như lời kể không.

“Thật tình, con nghĩ gì mà lại thế hả? Ta đã bảo con bao nhiêu lần rồi, đừng để Doz xúi bẩy!”

Lời trách mắng của Marielle khiến tôi nhớ ra mọi chuyện, tôi vội cố ngồi dậy.

“D-Doz và Grantz thì sao rồi ạ?!”

Marielle dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào trán tôi, bảo tôi nằm yên.

“Grantz… đã chết rồi. Người ta tìm thấy thi thể ông ấy trong rừng. Ta không thể tin nổi mấy người ngu ngốc ấy, lại dám đối đầu với một con Nham Long!”

“Grantz…! Còn Doz thì sao ạ?”

“Chưa tìm thấy thi thể hắn, nhưng ta chẳng ngạc nhiên nếu con rồng nuốt chửng hắn luôn.”

Chỉ còn mình tôi sống sót.

Lẽ ra tôi phải cố ngăn họ quyết liệt hơn. Cả làng ai cũng biết Nham Long là quái vật mạnh nhất khu rừng.

Marielle thở dài khi nhìn tôi khóc, rồi đặt tay lên vai tôi.

“Ta mừng vì con còn sống, Myria.”

Tôi ôm đầu, chậm rãi kể lại cho cô ấy nghe mọi chuyện.

Doz là chiến binh mạnh nhất làng. Hắn hay dọa nạt và nóng tính, nhưng lại là người mà mọi người trông cậy để xua đuổi quái vật quanh làng. Vì vậy dù không được yêu quý, hắn vẫn được tin tưởng.

Cách đây vài năm, hắn từng đặt mục tiêu hạ một con Nham Long. Kết quả là đại bại. Hắn bỏ mặc đồng đội mà chạy trốn. Thua trận ấy khiến danh tiếng hắn tụt dốc không phanh.

Tính tình cục cằn vốn đã khiến hắn bị ghét, sau thất bại ấy thì ác cảm càng tăng. Nhưng sức mạnh và những đóng góp chiến đấu của hắn khiến ít người dám công khai chỉ trích.

Rồi mấy hôm trước, một lữ khách tự xưng là kiếm sĩ ghé làng. “Tôi không có tiền,” hắn nói. “Nhưng tôi có thịt và da quái vật săn được trong rừng. Tôi muốn đổi lấy thức ăn và chỗ ngủ ấm áp.”

Trong chiến lợi phẩm của hắn có cả thịt Nham Long. Chúng tôi đoán hắn đã tự tay hạ con quái ấy. Tin đồn lan nhanh, đến tai Doz thì hắn gây sự với người kia ngay tại quán rượu làng.

Doz lớn tiếng khoe khoang với mọi người xung quanh: “Giờ tao đủ mạnh để hạ nó rồi!” Hắn cố lôi kéo Marielle – người biết ma pháp hồi phục – và Grantz – một gã lang thang – cùng đi báo thù. Marielle từ chối, thế là hắn quay sang học trò của cô ấy. Là tôi.

Tôi không muốn đi chút nào, nhưng hắn bảo: “Tao đi dù có mày hay không. Nếu chỉ có tao với Grantz thì có khi chết cả lũ đấy.” Đúng kiểu uy hiếp. Tôi thấy Grantz cũng chẳng muốn đi, nhưng ông ấy giấu kỹ. Là người ngoài, chắc khó mà từ chối Doz – kẻ dù bị ghét nhưng vẫn có ảnh hưởng. Doz rất giỏi lợi dụng điểm yếu của người khác.

Thế là chúng tôi lên đường vào rừng và gặp một con Nham Long khá nhỏ. Nhưng chúng tôi vẫn chẳng có cửa thắng. Giờ chỉ còn tôi sống sót. Con rồng tha cho tôi sao? Không, không phải. Tôi nhớ mang máng có ai đó đã cứu tôi.

“Marielle, ai đã cứu con vậy ạ?”

“Cứu con? Ý con là Aurus à? Ông ấy thấy quái vật kéo con qua làng nên lấy cung—”

“Không, không phải ạ. Ý con là người đã cõng con ra khỏi rừng.”

“Đêm ấy chẳng có ai vào rừng cả. Với lại ta không nghĩ một người qua đường lại cõng con về tận làng rồi bỏ đi mà không nói một lời. Con chắc không phải tự chạy về một mình chứ?”

Marielle không tin tôi được cứu. Ừ thì nghe cũng khó tin thật. Nhưng tôi nhớ rõ ràng có ai đó cõng tôi trên lưng, điên cuồng chạy trốn khỏi bầy quái vật…

Nhưng liệu đó có thực sự là “người” không?

“Hay chỉ là mơ thôi con?” Marielle hỏi.

“Con chắc chắn mà! Không đời nào con tự về đây được.”

“Ta nghĩ con vẫn còn đang rối, Myria à. Chờ chút, ta đi hâm lại bát súp gà sáng nay nấu. Ăn uống no nê rồi mình nói chuyện tiếp.”

“Nhưng con chắc chắn…”

Tôi cố gắng nhớ lại cảm giác được ai đó cõng, được họ dùng ma pháp hồi phục. Phép ấy yếu lắm, chỉ ở mức sơ cấp, nhưng tôi vẫn nhớ rõ hơi ấm ấy. Rồi những ký ức mơ hồ về bàn tay, chân và cơ thể của người cứu mình dần hiện về…

“Liệu có phải là con rồng ấy không…?” Tôi lẩm bẩm một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng dĩ nhiên, con rồng nhỏ ấy chẳng còn ở đó nữa.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!