Chỉ Là Mô Phỏng Cuộc Đời Thôi Mà, Cớ Sao Lại Thành Bạch Nguyệt Quang Rồi?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6723

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Toàn văn - Chương 168: Vậy thì chúc ngủ ngon

“Làm thế này thật sự ổn chứ? Tôi còn chưa thay quần áo…”

“Cứ để vậy đi, trông rất có gu.”

“Gu gì chứ? Tôi cứ thấy cậu nói chuyện hơi kỳ cục.”

“Cái này cũng kỳ à? Đừng nghĩ nhiều, người đắm chìm trong nghệ thuật thì sẽ hơi khác biệt một chút.”

“Cái này mà là nghệ thuật gì chứ! Mà không phải quay video sao? Sao toàn là ảnh vậy.”

“Ảnh thế này có lẽ sẽ hiệu quả hơn với chị. Thôi được rồi, hạ eo xuống một chút, cong mông lên một chút.”

“Nói gì thế! Tôi không có chụp ảnh câu view đâu nhé!”

“Câu view cái gì mà câu view, chị mặc kín mít thế này câu được cái ? Câu kính à?”

“...”

Sau một hồi loay hoay.

Cố Hoài nhìn những bức ảnh vừa chụp từ nhiều góc độ khác nhau trong điện thoại, cũng được đấy, nhưng vẫn chưa đủ.

Không phải là không đủ số lượng, mà là cần thêm sự hỗ trợ của một vài thứ khác.

“Thế là xong rồi hả?”

Lục Ngữ Thanh tò mò ghé lại gần, thấy Cố Hoài đang chỉnh sửa ảnh.

“Đương nhiên là chưa, chị đợi chút.”

“Ồ.”

Lục Ngữ Thanh ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn Cố Hoài bắt đầu chỉnh sửa.

Quá trình này tất nhiên là nhàm chán, vì Cố Hoài cực kỳ tập trung, không nói một lời thừa thãi nào, khiến Lục Ngữ Thanh cứ phải chờ đợi.

Ban đầu cô đồng ý hợp tác với cậu thiếu niên này chỉ vì thấy thú vị, không đặt quá nhiều kỳ vọng. Bởi lẽ, vấn đề của cô đã kéo dài lâu như vậy, hy vọng một cậu học sinh cấp ba có thể giúp mình giải quyết thì chẳng thực tế chút nào.

Nhưng dần dần, cô nhận ra thái độ của cậu thiếu niên này rất nghiêm túc, dường như cậu thật sự tin rằng cách này có thể giúp được mình.

Cô thấy có chút buồn cười vì sự ngây thơ đó, nhưng cảm xúc này nhanh chóng thay đổi.

Bên ngoài gió thổi, tiếng lá cây cọ xát vào nhau vang vọng trên đường phố vắng vẻ của cửa hàng tiện lợi. Thỉnh thoảng mới có một người đi đêm ghé vào mua gì đó.

Cậu cứ giữ nguyên tư thế đó, như một bức tượng.

Lạ lùng thay, Lục Ngữ Thanh bắt đầu nghiêm túc quan sát cậu thiếu niên này.

Ấn tượng đầu tiên không hề quá nổi bật, nhưng nhìn kỹ lại, từ ánh mắt, đôi môi, sống mũi đều không hề tệ. Kết hợp lại tạo nên một khí chất ôn hòa và thanh tú.

Và một cậu học sinh cấp ba có vẻ hơi nổi loạn, dám bỏ nhà đi giữa đêm, biết hút thuốc, uống rượu, lại đang vì chuyện của mình mà chuyên chú và nghiêm túc đến thế, khiến đáy lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Giống như những chiếc lá rụng bị gió cuốn đi trên đường, hay những chiếc túi nhựa bay lượn rồi rơi xuống giữa không trung.

Chẳng trách người ta luôn nói đàn ông nghiêm túc là quyến rũ nhất… Cái thằng nhóc ranh con này, trông nhỏ mà khôn quá, thật muốn xoa đầu nó.

Sao da dẻ lại mịn màng thế nhỉ? Không hề có mụn tuổi dậy thì... Chắc sờ vào mềm lắm đây?

Còn đôi môi nữa.

Sao đang sửa ảnh mà khóe môi lại nhếch lên cười thế kia, cũng đúng thôi, nhan sắc của chị đây mà ai nhìn lại nhăn mày được cơ chứ?

Mà này, hình dáng môi cậu ta thật sự rất đẹp, trông có vẻ dễ hôn nhỉ?

“Phù, gần xong rồi. Hả? Chị nhìn tôi làm gì?”

Cố Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lục Ngữ Thanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào mình từ bên cạnh.

Lục Ngữ Thanh sực tỉnh, cô không biết mình vừa nghĩ linh tinh gì nữa, một mớ hỗn độn.

Cô bỗng thấy bối rối, may mắn là vì đã uống hai chai rượu mạnh nên màu má hiện tại không dễ gây hiểu lầm, có lẽ mọi người chỉ nghĩ là hơi đỏ mặt tự nhiên sau khi uống rượu thôi.

“Ừm, tôi xem kỹ thuật chỉnh ảnh của cậu thế nào thôi…”

“Chị xem đi.”

Cố Hoài cũng không nghĩ nhiều, đưa điện thoại cho cô.

Lục Ngữ Thanh thật sự không ôm hy vọng gì, lúc này cô nhận lấy điện thoại để che giấu sự ngượng ngùng.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, vẻ mặt cô kinh ngạc.

“Cậu làm thế nào vậy? Hoàn toàn khác với ảnh tôi tự chụp hằng ngày!”

Rõ ràng cô đang mặc đồng phục nhân viên cửa hàng tiện lợi, trang phục không hề gợi bất kỳ liên tưởng nào khác. Nhưng những góc chụp này, cùng với bộ lọc đặc biệt, khiến bức ảnh như được phủ một lớp ma thuật.

Nó khiến người ta không kìm được mà liên tưởng đến một nữ nhân viên xinh đẹp đang giấu kín tâm sự trong cửa hàng tiện lợi đêm khuya.

Cứ như thể người xem có thể hóa thân thành một khách hàng ghé qua lúc đêm muộn, tình cờ gặp được nữ nhân viên đặc biệt này và bắt đầu một cuộc gặp gỡ kỳ diệu nào đó.

Nói thế có vẻ hơi khoa trương.

Nhưng cảm giác quả thực rất khác so với khi cô tự làm.

Cố Hoài lấy lại điện thoại và nói, “Chị khoan đăng đã, tôi nghĩ xem thêm chú thích gì…”

“Chú thích?”

“Ừ, cái hồn của tác phẩm đấy. Một chú thích đơn giản mà hiệu quả, có thể khiến người ta ngay lập khắc hòa mình vào cảm xúc chị muốn truyền tải, dễ dàng chấp nhận bầu không khí mà bức ảnh thể hiện. Hơn nữa, đây chỉ là ảnh chứ không phải video, không đi theo phong cách câu view, mà tập trung vào thể hiện sức hút và tạo cảm giác lãng mạn nên sẽ không ảnh hưởng đến con đường diễn viên sau này của chị.”

“Thế, thế à?”

Lục Ngữ Thanh dường như bị lừa hoàn toàn.

Cô quên mất rằng thiếu niên đang thao thao bất tuyệt trước mặt mình thực chất chỉ là một học sinh cấp ba.

Nhưng tại sao lời cậu nói lại có sức thuyết phục kỳ lạ đến vậy? Cứ như thể những điều cậu nói rất có khả năng sẽ trở thành sự thật.

Có phải đây là tình trạng vái tứ phương khi con người ta đường cùng, rồi nảy sinh sự tin tưởng mù quáng không, Lục Ngữ Thanh không rõ.

Và Cố Hoài cũng không biết kỹ năng thuyết phục thụ động của mình sẽ phát huy tác dụng lúc nào, hiện tại cậu cũng không nghĩ đến những điều đó.

Cậu chỉ tập trung suy nghĩ xem nên đặt chú thích linh hồn nào cho chín bức ảnh này.

“Thế này đi.”

Lục Ngữ Thanh nhìn qua, thấy cậu thiếu niên gõ từng chữ một.

【Tất cả hàng hóa trong cửa hàng tiện lợi đều có hạn sử dụng, trừ tình cảm của tôi, nhưng xin từ chối bán đi.】

“Ái chà… Có hơi sến không ta?”

Lục Ngữ Thanh nghi ngờ hỏi.

Cố Hoài lắc đầu, “Sến hay không không quan trọng, chủ yếu là nó có hợp với cảm giác lãng mạn mà chín bức ảnh này mang lại hay không. Chẳng phải nó tạo ra cảm giác thất vọng khi lỡ chân bước vào một cửa hàng tiện lợi đêm khuya, tưởng rằng có thể bắt đầu một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ với cô nhân viên xinh đẹp, nhưng lại bị từ chối sao?”

“Thế này cũng được à? Làm người ta thất vọng thì có được nhiều lượt xem không?”

Cố Hoài thao tác, thêm vào vài tag đang hot hiện nay, tức là thẻ, chủ đề. Dù sao thì cứ cố gắng thêm những gì liên quan vào để tăng độ phổ biến.

“Sao lại không được, thất vọng cũng là một cảm xúc, tiếc nuối cũng là một cảm xúc, vui vẻ cũng vậy. Chỉ cần có cảm xúc thì sẽ có người đồng cảm, có đồng cảm thì sẽ có lượt xem.”

Đây là điều Hứa Văn Khê từng nói với cậu, tất nhiên, lúc đó chỉ là nói chuyện phiếm. Cậu không để tâm lắm, vì nghĩ mình sẽ không bao giờ chụp những thứ này, không ngờ lại có lúc dùng đến.

Cậu trả điện thoại lại cho Lục Ngữ Thanh.

Đối phương vẫn có vẻ lo lắng nhìn cậu, “Tôi cứ thấy kỳ kỳ, không giống những người khác tôi xem… Cậu nghĩ sao?”

Tôi nghĩ sao ư? Tôi ăn cắp ý tưởng chứ sao.

Cố Hoài làm bộ sâu sắc nói, “Kỳ hay không thì vài ngày nữa xem kết quả sẽ rõ. Chị cứ yên tâm, thành công hay không cũng không ảnh hưởng lớn đến lý tưởng của chị.”

Lục Ngữ Thanh cầm điện thoại, nhìn cậu thiếu niên mang lại cảm giác yên tâm kỳ lạ này.

“Xem ra là chị đã đánh giá thấp cậu rồi, ngay cả cái này cậu cũng biết… Có phải cậu thường dùng chiêu này để lừa gạt các cô gái không?”

“Chị nói gì lạ vậy, tôi lừa được chị chưa?”

“…Đương nhiên là chưa, tôi đâu phải cô gái bình thường.”

“Thế thì đúng rồi, chị còn lừa không nổi, thì tôi lừa được ai?”

“Cũng phải… Không đúng, cậu có ý gì!”

“Hahahahaha.”

Cố Hoài bật cười, nhưng Lục Ngữ Thanh không giống Thái Diễm, không nói là ra tay ngay, cô chỉ dùng ánh mắt đe dọa thôi.

“Thôi, cũng muộn rồi. Tôi phải về nhà đây.”

“Cậu còn về nhà nữa à?”

“Chứ tôi lang thang hằng ngày hả.”

Nhìn Cố Hoài đứng dậy, vươn vai, dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi rượu.

Lục Ngữ Thanh lúc này mới nhận ra cậu ta cao lớn đến vậy. Cô thấy hơi tiếc, cậu ta đi rồi, cô lại phải chìm vào sự nhàm chán dài đằng đẵng cho đến khi nhân viên khác đến thay ca.

Nhưng cô cũng không thể vì lý do này mà giữ cậu ta lại. Hình như hiện tại cô đang tận hưởng sự tự do hiếm có, nhưng cuộc sống tự do này cũng đã khiến cô mất đi nhiều thứ hơn.

Cô mỉm cười vẫy tay, “Nếu chuyện này thành công, chị sẽ cảm ơn cậu tử tế. Về nhà nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt nhé.”

“Ừm, tạm biệt.”

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Cố Hoài không nghĩ quá nhiều. Việc giúp đỡ Lục Ngữ Thanh không hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt đơn thuần, hay là sự trỗi dậy của chủ nghĩa anh hùng muốn cứu vớt người khác. Ít nhất thì cậu còn có những tính toán khác, ví dụ như muốn kiểm chứng xem liệu mình có thật sự thay đổi được số phận của người khác hay không.

Những gì mình làm trong mô phỏng sẽ ảnh hưởng đến tương lai đến mức nào.

Nhưng mô phỏng hình như vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Cố Hoài chỉ đành về nhà, lại phải đối mặt với những lời trách mắng quen thuộc của bố mẹ, nào là về nhà muộn, nào là cảnh báo không được tự ý ra ngoài vào ban đêm nữa.

Đối với những lời trách cứ đã quá quen tai này, Cố Hoài chỉ về phòng, đóng cửa lại, rồi nằm xuống chiếc giường mà thực ra đã lâu lắm rồi cậu không được nằm.

Căn phòng của cậu vẫn như trong ký ức, những chồng sách, có cuốn đã đọc, có cuốn chưa từng mở.

Vài món đồ chơi ít ỏi đã nhuốm màu thời gian, trông như đồ cổ cũ kỹ.

Chiếc bàn đã cùng cậu làm bài tập suốt bao đêm tĩnh lặng nằm dưới bệ cửa sổ, dù các cạnh đã mòn vẹt, thậm chí bong sơn nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa được thay thế trong một thời gian dài sắp tới.

Từng có một cậu bé nằm trong căn phòng nhỏ này, mỗi đêm đều tưởng tượng cuộc đời mình sẽ thay đổi lớn lao đến mức nào, sẽ đón nhận những điều tuyệt vời ra sao, và cuối cùng mình sẽ trở thành một người vĩ đại như thế nào.

Giấc mơ tan vỡ thực chất không có cảm giác gì cụ thể, chỉ là vào một đêm khuya nào đó, nghĩ về hoàn cảnh hiện tại, cậu cảm thấy tiếc nuối và bất lực sâu sắc.

Nhưng bây giờ, Cố Hoài không còn những tiếc nuối và bất lực đó nữa, sự thay đổi lớn trong đời đã đến với cậu. Bây giờ, mỗi ngày sẽ là một ngày mới, đều có thể mang đến những thay đổi mới.

Vậy thì, xét từ góc độ này, có lẽ tuổi trẻ của cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao?

Nghĩ nhiều quá rồi, bày tỏ cảm xúc lúc đêm khuya quả nhiên không phải thói quen tốt, tốt hơn hết là ngủ sớm để chờ mô phỏng kết thúc.

Chúc ngủ ngon.