Chỉ Là Mô Phỏng Cuộc Đời Thôi Mà, Cớ Sao Lại Thành Bạch Nguyệt Quang Rồi?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2402

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6708

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Toàn văn - Chương 1: Hệ thống Đời Người Hoàn Mỹ?

【Hệ thống Mô phỏng Đời người Hoàn mỹ xin hân hạnh phục vụ, xin hỏi ngài muốn mô phỏng tái tạo một cuộc đời như thế nào?】

Cố Hoài đăm đăm nhìn vào màn sáng cùng dòng chữ bất thình lình hiện ra trước mắt, lúc này mới nhận ra dường như một phép màu thực sự đã giáng xuống cuộc đời tầm thường của mình.

Tất cả chuyện này xảy ra như thế nào? Hắn chỉ nhớ...

Ban ngày, tại công ty trước giờ tan sở.

"Whoo~ Tan làm thôi~"

"Cuối cùng cũng xong, mệt chết đi được. Có ai đi nhậu không? Tôi mời!"

Văn phòng bật điều hòa mát rượi.

Những chàng trai trẻ trong bộ âu phục phẳng phiu, căng tràn sức sống như ánh ban mai.

"Tôi đăng ký, tôi đăng ký! Ba ngày rồi chưa uống, tôi sắp chết đến nơi rồi."

Cô gái trẻ đeo kính đầy phấn khích, vẫn còn vương nét ngây ngô chưa hoàn toàn phai nhạt của thời đại học.

"Hôm nay hào phóng thế A Chung? Xem ra chuyện thăng chức đã chắc như đinh đóng cột rồi nhỉ?"

Chàng trai được gọi là A Chung thực ra còn trẻ trung, cao ráo và lịch lãm hơn hầu hết mọi người trong văn phòng, dường như mang một luồng sinh khí hoàn toàn không thuộc về một nhân viên công sở.

Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, tỏ ra vô cùng khiêm tốn đáp, "Anh Lâm, anh nói vậy quá lời rồi, nghe như thể chỉ có thăng chức tôi mới mời mọi người vậy. Vả lại chuyện này vẫn chưa quyết định đâu, đừng nói ở công ty."

"Ha ha ha."

Người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn cười ha hả rồi tắt máy tính, "Đi đâu nhậu, cho tôi một suất nhé."

"Quán bar dưới lầu công ty thôi, cũng gần."

"Được."

Vừa tan sở, không khí văn phòng dường như đã trở nên vui vẻ, náo nhiệt như lớp học sau giờ tan trường.

Ngoài những tiếng cười nói ấy, có một âm thanh chói tai vẫn chưa ngừng lại, tiếng lách cách gõ bàn phím, chói tai đến mức người ta không thể làm ngơ.

Chung Tín Dương do dự một lúc, rồi vẫn mỉm cười bước tới, đưa tay vỗ lên một bờ vai có phần còng xuống.

Cái vỗ không phát ra âm thanh giòn giã, mà trầm đục như vỗ vào một lớp đất ẩm.

Ngay khi vỗ xuống, trong đầu Chung Tín Dương chợt nảy ra một ý nghĩ.

‘Mình đang vỗ người sống hay tử thi vậy?’

Gầy quá rồi.

"Cố Hoài, tan làm rồi, đi nhậu không?"

Suy nghĩ trong lòng không hề ảnh hưởng đến biểu cảm trên khuôn mặt, đó là sự giáo dưỡng từ nhỏ của anh ta, cũng là điểm khác biệt giữa anh ta và tất cả mọi người trong văn phòng này.

"..."

"Anh nói gì? Tôi không nghe rõ."

Đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, dường như không có ý định dừng công việc. Chỉ là miệng đúng là có nói gì đó, âm thanh có vẻ quá yếu ớt, giống như một người thiếu dinh dưỡng đã lâu, phát ra tiếng vùng vẫy hấp hối.

Khi Chung Tín Dương hỏi câu đó.

Người đàn ông cúi đầu, mái tóc có phần lộn xộn, bóng lưng càng thêm gầy gò, đến tuổi tác cũng không nhìn ra, cuối cùng mới dừng động tác trong tay.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chung Tín Dương.

Chỉ một cái ngẩng đầu, khóe mắt Chung Tín Dương đã không kìm được mà giật giật.

Cái quầng thâm mắt này là sao? Sao trong văn phòng này lại có người 'tử khí' nặng nề đến vậy?

Gương mặt tiều tụy này, bộ râu ria lởm chởm trên mặt, cộng thêm quầng thâm mắt như vậy... nói hắn đã chết trong văn phòng này bảy ngày cũng có người tin.

"Cảm ơn, tôi không đi đâu."

Hắn trả lời như vậy.

Chung Tín Dương cười cười, "Mọi người đều đi cả, hoạt động tập thể mà, tham gia một chút cho hòa đồng chứ. Coi như nể mặt tôi đi."

Anh ta khuyên nhủ như vậy.

Mà người đàn ông đầy tử khí lại nhíu mày, "Tôi còn việc."

Có lẽ là vì hành động liên tục không nể mặt của người đàn ông, hay là giọng điệu khiến người ta khó chịu của hắn.

Chung Tín Dương thu tay về, cười khẩy một tiếng.

"Tăng ca đến sắp đột tử rồi, còn muốn tăng ca... Thú vị thật."

Cố Hoài lười biếng đôi co, cũng không có tâm sức đó.

Chứng mất ngủ kinh niên đã hành hạ hắn từ rất lâu rồi.

Giấc ngủ không đủ và công việc bận rộn cùng lúc vắt kiệt cuộc sống của hắn, hắn thậm chí còn cảm thấy mình sẽ không sống qua nổi năm nay.

Rốt cuộc cuộc sống đã xảy ra vấn đề gì? Hắn không biết.

Chỉ như vậy, làm việc một cách tê dại.

Nghe tiếng các đồng nghiệp lần lượt rời khỏi văn phòng, cũng có thể nghe thấy giọng nói không hề che giấu của Chung Tín Dương.

"Anh ta lạ thật, nhậu không đi cứ đòi tăng ca..."

"Ôi dào, Cố Hoài con người nó thế. Sắp ba mươi đến nơi rồi mà chẳng ra dáng gì. Chẳng biết tối nào cũng làm gì, cả ngày ủ rũ mệt mỏi, trông cái bộ dạng chắc là hồi trẻ phóng túng quá, tửu sắc vét cạn thân thể rồi."

"Đừng để ý, tôi nói chuyện với hắn, hắn cũng cái kiểu dở sống dở chết, đáng ghét chết đi được. Nhất là cái ánh mắt của hắn, thật sự rất bệnh hoạn."

"Đây có phải là cái loại mà trên mạng hay nói là phận bò cày không? Tưởng rằng cần cù làm việc là có thể thăng chức tăng lương, được sếp ưu ái à? Cả đời chỉ là kiếp làm thuê mạt hạng..."

Người bây giờ thú vị thật, ngay cả bản thân cũng chửi.

Cuối cùng, màn đêm buông xuống, đèn hoa đã lên.

Hắn ngẩng đầu lên, cảm nhận sự mệt mỏi của cơ thể, tê dại kiểm tra lại một lượt tất cả các bảng biểu, tài liệu đã được lưu lại hay chưa.

Tại trạm xe buýt trước khi chuyến cuối cùng đến, hắn châm một điếu thuốc.

Đôi mắt với quầng thâm đậm đặc vô hồn nhìn sang con phố đối diện.

"Nghĩ gì thế?" Đang lúc ngẩn người, một giọng nói vang lên bên cạnh, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ âu phục vừa vặn, mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng.

Anh là một trong số ít những người bạn của hắn ở thành phố này, cũng là người bạn đại học duy nhất đến giờ vẫn giữ liên lạc và thường xuyên gặp mặt: Hứa Trình.

Anh làm việc ở công ty ngay bên cạnh, hai người thường xuyên gặp nhau ở đây.

Cố Hoài vừa hút thuốc vừa lắc đầu, "Không có gì, chỉ đang nghĩ hồi đại học sao không ngờ được cuộc sống tương lai lại nhàm chán đến mức này."

Hứa Trình cười cười, "Nhàm chán đâu? Tôi thấy cũng ổn mà. Chỉ cần cân bằng được giữa công việc và cuộc sống. Đừng tạo cho mình nhiều áp lực như vậy, cậu xem cậu kìa, một thanh niên khỏe mạnh, chưa đến 30 tuổi, bây giờ như một ông chú trung niên dầu mỡ. Có đáng không?"

"Nói cứ như cậu không phải vừa mới tan làm vậy."

"Tôi tăng ca là đi ăn cơm, uống cà phê, đánh bài với sếp và lãnh đạo. Có giống cậu được không? Cậu tăng ca thế này cùng lắm được thêm chút tiền, chẳng liên quan gì đến tiền đồ cả. Mấy tháng nay cậu cứ như phát điên mà tăng ca, rốt cuộc là để làm gì?"

Hứa Trình nhíu mày hỏi.

Cố Hoài suy nghĩ một lát, "Cứ mất ngủ mãi, nên nghĩ có lẽ mệt hơn một chút, rồi sẽ có một ngày ngủ được bình thường. Nhưng hình như bây giờ tôi đang rơi vào vòng luẩn quẩn rồi, cứ tăng ca lại cứ mất ngủ..."

"Đến bệnh viện khám thử xem?"

"Không dám khám, lỡ mà kiểm tra ra bệnh nan y gì thì toi đời."

"Cậu có cái tâm lý đà điểu kỳ quặc gì vậy? Cứ như không kiểm tra thì sẽ không có bệnh ấy... Tôi thấy cậu chính là áp lực quá lớn rồi."

"Chẳng lẽ áp lực lớn là vấn đề dễ giải quyết lắm sao?" Cố Hoài thở ra một vòng khói không mấy đẹp đẽ, giống như cuộc đời của hắn vậy, dường như chưa bao giờ hoàn thành xuất sắc được bất kỳ việc gì.

Hứa Trình cười khổ lắc đầu, "Hồi đại học tôi đã thấy cậu là đứa dễ có vấn đề về tâm thần nhất trong ký túc xá rồi, bây giờ xem ra có khuynh hướng thật. À mà, nói đến chuyện mất ngủ của cậu... Hôm nay công ty tôi vừa hay có cuộc nói chuyện làm ăn với người của công ty 'Lục Châu', có nhắc đến một việc."

"Lục Châu? Chính là cái công ty mỗi năm đều phải làm rùm beng cả thành phố để quảng bá sản phẩm mới, tự xưng mỗi thế hệ sản phẩm đều là một cuộc cách mạng mang tính thời đại, nhưng thực tế chỉ có giá cả là làm được điều đó thôi ấy hả?"

Nhìn vẻ mặt nhíu mày của Cố Hoài, Hứa Trình cười nói, "Đừng có thành kiến với người ta lớn thế, lần này họ muốn nhắm đến nhóm người thường xuyên mất ngủ vì lo âu, áp lực trong thời đại này để cho ra mắt một thứ gọi là khoang ngủ. Sản phẩm đã làm ra rồi, đang chuẩn bị thử nghiệm rộng rãi, vừa hay cho công ty chúng tôi mấy suất, chỉ cần cậu sử dụng xong mỗi ngày viết lại cảm nhận trải nghiệm, không cần bất kỳ chi phí nào khác. Có muốn thử không, tối nay tôi có thể lấy về cho cậu."

Thật lòng mà nói, vì vấn đề mất ngủ này, Cố Hoài đã thử đủ mọi cách rồi.

Nhưng vừa nghe đến loại sản phẩm này, hắn đã có cảm giác nồng nặc mùi đa cấp.

"Khoang ngủ? Nghe có vẻ cao siêu đấy, nhưng đừng có giống mấy thứ như cái gối được khai quang điểm nhãn nhé? Về lý thuyết, thời kỳ bùng nổ công nghệ đã qua rồi, có thể nghiên cứu ra thứ này, giả sử là thật thì..."

"Thôi thôi được rồi, đừng có lúc thì đa cảm muốn chết đi, lúc lại giả làm fan khoa học viễn tưởng với tôi. Thử thì biết chứ sao? Không có tác dụng thì cậu đừng dùng nữa là được? Tối nay tôi mang qua cho cậu, tôi thật sự sợ cậu không ngủ nữa là chết thật đấy."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, tôi liên lạc giúp cậu ngay bây giờ."

Sự thật đã chứng minh.

Người có khả năng hành động kém hoàn toàn không thể từ chối được người có khả năng hành động cực mạnh.

Lúc hắn về đến nhà, cái gọi là khoang ngủ đã được giao đến tận nơi.

Thứ gọi là khoang ngủ mở ra chỉ là một chiếc mũ bảo hiểm có thể đóng kín đơn giản, sách hướng dẫn có lẽ vì chưa chính thức ra mắt thị trường nên mô tả rất sơ sài.

Sau khi do dự và nghiên cứu nhiều lần, Cố Hoài đi tắm.

Rồi uống một ly sữa tươi đầy.

Tiếp đó lại uống một viên melatonin, ba viên dầu cá.

Cuối cùng, hắn đội mũ bảo hiểm lên, nằm trên giường, hai tay đặt chéo trên bụng, như thể chuẩn bị cho một giấc ngủ ngàn thu.

Tuy là mũ bảo hiểm kín, nhưng phần mũi và môi vẫn có các bộ phận thông khí tương ứng, không khiến Cố Hoài cảm thấy khó thở.

Phần cổ cũng có thiết kế tương tự gối ngủ, gối lên khá thoải mái.

Theo thao tác trên sách hướng dẫn, hắn nhấn nút sử dụng ở bên cạnh mũ.

Một tiếng bíp không chói tai vang lên, rồi ánh sáng dịu nhẹ xuất hiện trước mặt, là một màn hình hiển thị.

Trên đó dần dần hiện ra dòng chữ.

【Chào mừng quý khách sử dụng sản phẩm của Lục Châu, chúng tôi xin tận tình phục vụ.】

【Sản phẩm này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vui lòng tuân thủ nghiêm ngặt hướng dẫn sử dụng. Quyền giải thích cuối cùng về sản phẩm này thuộc về công ty Lục Châu.】

【Xin hỏi ngài có muốn trải nghiệm ngay một giấc ngủ ngọt ngào không?】

Tốt nhất là ngọt ngào.

Không, chỉ cần có thể ngủ là được rồi.

Cố Hoài mặt không biểu cảm nhấn nút bên cạnh, chọn 【Có】.

【Vâng, xin hãy nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở. Chúng tôi sẽ bắt đầu tạo ra môi trường ngủ thoải mái nhất cho ngài.】

Khi ánh sáng dần mờ đi và biến mất, Cố Hoài cũng nhắm mắt lại.

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng ồn trắng nhẹ nhàng.

Cố Hoài đã bắt đầu cảm thấy mình bị lừa rồi.

Thứ gọi là tiếng ồn trắng giúp ngủ ngon hơn này đối với hắn hoàn toàn vô dụng, rất nhanh sẽ bị tinh thần vốn dĩ hoạt náo bất thường của hắn vào ban đêm triệt tiêu.

Nói đơn giản là... quá sơ sài đi? Thà xem một video cắm trại đêm mưa còn hơn.

Khó mà tưởng tượng được chỉ một món đồ lừa bịp thế này mà công ty Lục Châu sẽ bán với giá bao nhiêu...

"Ùm..."

Tiếng động gì vậy?

Lần này không phải là tiếng ồn trắng, mà giống như điềm báo trước một trận động đất, xung quanh dường như đều đang rung chuyển.

Khoan đã!

Có vấn đề rồi?

Thứ mình đang đội không phải là mũ bảo hiểm mà là một quả bom đội đầu sao?!

Nó sẽ không nổ chứ!

Sự rung chuyển ngày càng rõ rệt, tần số ngày càng mạnh.

Ngay lúc Cố Hoài càng lúc càng bất an, đang suy nghĩ làm sao để tháo mũ bảo hiểm ra, hắn đã mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ.

Và khi ý thức của Cố Hoài xuất hiện trở lại, trước mắt hắn là...

【Hệ thống Mô phỏng Đời người Hoàn mỹ xin hân hạnh phục vụ】

...