Nicole gõ cửa phòng Khách sạn Robert, người mở cửa vẫn là cô gái luôn đi theo bên cạnh Aelinor.
"Tiểu thư Aelinor vẫn đang nghỉ ngơi sao?" Cô cẩn thận hỏi.
"Ừm." Yvette dừng tay lau Ma kiếm một chút, gật đầu, rồi tiếp tục lau kiếm.
"Cô Nicole cứ đặt đồ vào hộp giữ nhiệt là được. Aelinor đói sẽ tự mình ra ăn."
[Sao lại nói tiểu thư như thể là em bé mẫu giáo vậy.] Nicole khẽ lẩm bẩm trong lòng.
Tuy nhiên, cô ấy rất nghe lời đặt đồ ngọt đã đóng gói vào hộp giữ nhiệt. Dù sao mối quan hệ giữa thiếu nữ và tiểu thư còn thân mật hơn cô tưởng.
Ban đầu cô cứ nghĩ Yvette là người hầu hoặc hộ vệ của tiểu thư.
Nhưng sau khi vô tình bắt gặp bầu không khí dính chặt như thể có thể thổi ra bong bóng màu hồng khi Yvette dỗ Aelinor dậy, cô ấy đã ngửi thấy mùi cam quýt (yuri) tinh tế trong không khí.
Sai rồi, nhìn càng lúc càng sai. Mặc dù hai nhân vật chính còn chưa nhận ra vấn đề này.
Nhưng Nicole là một học giả đọc nhiều sách, cô ấy có thể nhìn ra nhiều thứ ngay lập tức.
Dù sao, cuốn tiểu thuyết yêu thích nhất của cô ấy chính là cuốn tiểu thuyết tình yêu cam quýt siêu hấp dẫn 《Phó Hội Trưởng Bá Đạo Yêu Tôi, Nhân Viên Lễ Tân》.
Sao cô người hầu nhỏ này cũng lại có vẻ bách hợp thế nhỉ, lạ quá, phải nhìn thêm một chút.
...
"Hôm nay không có việc gì cần phải nhờ cô Nicole nữa. Cô Nicole cứ đi làm việc của mình đi." Thiếu nữ lau sạch Ma kiếm nhắc nhở Nicole.
"Ồ, ồ, được rồi."
Đeo thanh Ma kiếm đã được lau sạch vào thắt lưng, vẫy tay tiễn khách, thiếu nữ đóng cửa phòng trọ, chỉnh trang lại trang phục một chút rồi đi về phía đấu trường.
Hôm nay là trận đấu thứ mười hai và cũng là trận cuối cùng của thiếu nữ.
Nếu thắng trận này, cô ấy sẽ giống như Aelinor, với thành tích khủng khiếp mười hai trận thắng liên tiếp, tiến vào Top 32 vòng chính thức từ vòng sơ loại, viết nên huyền thoại của riêng mình.
Ánh nắng buổi sáng hơi chói chang. Thiếu nữ cúi đầu nhìn thanh Ma kiếm đang ngủ say bên hông mình, rồi liếc nhìn Nicole đang giả vờ như không có chuyện gì mà đi theo phía sau.
Bước chân chậm lại.
"Cô Nicole đi theo sau tôi có chuyện gì sao?"
Thiếu nữ quay người lại, nghi hoặc nhìn Nicole đang có vẻ "lén lút, vụng trộm."
"Tôi sẽ không ký hợp đồng với cô Nicole đâu. Thanh kiếm này rất quan trọng với tôi, tôi có lý do bắt buộc phải sử dụng cô ấy." Yvette tử tế nhắc nhở Nicole, bảo cô đừng cố gắng tính toán gì về cô.
Khuôn mặt Nicole lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Cô ấy nhìn thiếu nữ, hơi ngại ngùng xoa xoa hai tay.
"Không, không phải vậy. Tôi có chuyện khác muốn tìm cô."
"Chuyện là... ừm... Tiểu thư không có ở đây, tôi có thể hỏi cô một chút về Tiểu thư không?"
"?"
"¿" ヾ(❀╹◡╹)ノ~ Cô kiếm linh nhỏ bé đáng yêu của bạn đột nhiên tỉnh giấc.
Thanh kiếm đeo bên hông thiếu nữ khẽ rung lên, ra hiệu cho Yvette cứ để Nicole nói tiếp.
Aelinor là như thế đó, bạn càng cố gắng giấu diếm trước mặt cô ấy, cô ấy càng muốn xem bạn đang bày trò gì.
"Được." Yvette gật đầu, nhưng biểu cảm có chút kỳ lạ. Đây có phải là sở thích xấu xa của cô giáo không?
Cảm thấy hơi hư hỏng.
"Cảm ơn!"
"Chuyện là... ừm, tôi muốn biết Tiểu thư thích những món gì không? Ồ, đúng rồi, bánh mì nướng phô mai kem thì bỏ qua." Nicole có chút bồn chồn mở lời.
Nghe xong, biểu cảm của thiếu nữ càng lúc càng kỳ lạ hơn trước.
Nhìn thiếu nữ mặt mày càng lúc càng quái đản, Nicole, người đã đọc nhiều sách bách hợp, lập tức hiểu ra đối phương có thể đã hiểu lầm điều gì, vội vàng giải thích:
"Không... không phải như cô nghĩ đâu. Tôi không có ý định giành Tiểu thư với cô đâu. Tôi chỉ đơn thuần muốn cảm ơn Tiểu thư vì đã chọn và ký hợp đồng với tôi thôi."
"?"
Lần này đến lượt Yvette đổ mồ hôi hột.
May mắn thay, Aelinor không nhận ra ý nghĩa đặc biệt ẩn sau câu nói này, dù sao cô ấy là một thanh kiếm, việc tranh giành vũ khí là chuyện khá phổ biến trong ký ức của cô ấy.
Nicole không nhận thấy đồng tử hơi run rẩy của thiếu nữ, vẫn tiếp tục nói một mình.
"Chuyện là... Tiểu thư đã mười hai trận thắng liên tiếp rồi đúng không? Hội biết tin vui này liền thăng chức cho tôi ngay trong đêm. Việc thăng chức này thực sự rất, rất quan trọng đối với tôi."
"Tôi thực sự vô cùng, vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của Tiểu thư Aelinor."
"Vì vậy..."
"Tôi muốn chuẩn bị một món quà mà Tiểu thư thích để báo đáp cô ấy."
"Cầu xin cô! Hãy nói cho tôi biết đi!"
Nicole Marguerite cúi gập người, thái độ thành khẩn.
...
Sau khi hiểu rõ ý định thực sự của Nicole, vẻ cảnh giác của thiếu nữ cũng dần dịu xuống.
Biết ơn và báo đáp là một phẩm chất tốt đẹp đáng yêu.
Cô nhìn Nicole cúi người, thái độ thành khẩn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thiện cảm.
Dù sao...
Cô cũng là người biết ơn và báo đáp.
Cô cảm nhận được sự biết ơn chân thành, thuần khiết từ Nicole.
Nhưng mà—
Vẫn còn một chuyện nhỏ.
Yvette lén liếc nhìn thanh Ma kiếm đeo bên hông mình.
Sau khi xác nhận Cô giáo vẫn ngây thơ như tờ giấy trắng như mọi ngày, không hề "hiểu lầm" gì, thiếu nữ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô bắt đầu yên tâm suy nghĩ về câu hỏi của Nicole.
Cô giáo mình thích gì nhỉ?
Vậy thì cô đã hỏi đúng người rồi.
"Mật ong, trà đen, thịt nướng, bánh mì nướng phô mai kem, bánh dứa, bánh brownie, sô cô la, kẹo hạnh nhân, kem, bánh donut..."
Yvette bẻ ngón tay, kể ra vanh vách, hoàn toàn không thấy hành động của mình có gì không ổn.
Sau khi Nicole ghi chép lại tất cả vào cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, cơ thể căng thẳng của Nicole cũng theo đó mà thả lỏng.
Cô ấy nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, cúi người biết ơn.
"Cảm ơn!"
"Ngoài ra—"
"Tôi có thể hỏi thêm một chút câu hỏi riêng tư không?"
"Được." Thiếu nữ gật đầu, giọng điệu ôn hòa.
"Cô có thể tiết lộ một chút về mối quan hệ giữa cô và Tiểu thư Aelinor không??"
"Kiếm thuật mà hai người thể hiện trên võ đài rất giống nhau, cứ như được đúc ra từ một khuôn vậy... Tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ đơn thuần tò mò thôi."
"Đương nhiên, nếu không tiện tiết lộ thì..."
"Gia đình."
Thiếu nữ ôn hòa trả lời.
"Là gia đình rất quan trọng." Cô bổ sung thêm một câu.
"Là chị em sao?"
Yvette liếc nhìn Nicole, "Không phải."
...
"Ồ, Ồ~~! Tôi hiểu rồi!" Nhìn cô gái với ánh mắt kiên định, Nicole nhướn mày, lộ ra vẻ mặt "không cần nói nữa, tôi hiểu hết rồi" và vô cùng phấn khích như thể vừa được ăn đường (thấy cảnh couple).
Sau khi cúi gập người một lần nữa để bày tỏ lòng biết ơn, cô ấy chào tạm biệt thiếu nữ.
"Tôi đi chuẩn bị quà cho Tiểu thư Aelinor đây. Chúc Cô Yvette cũng cờ bay thắng lợi vượt qua vòng chính thức."
Nicole chuồn rất nhanh. Sau khi được ăn món đường ngọt ngào, cô ấy rất khẩn thiết muốn về nhà ôn lại 《Phó Hội Trưởng Bá Đạo Yêu Tôi, Nhân Viên Lễ Tân 2》.
Đây là phần tiếp theo của cuốn tiểu thuyết cô ấy mua từ nhà truyền giáo của Giáo quốc Thần Thánh đi ngang qua phố.
Đã không thể chờ đợi để được hoàn toàn nhập vai rồi. ?
...
"Tiểu Y~"
"Sao thế cô giáo?"
"Cô ấy vừa hiểu cái gì thế, cô không nghe hiểu gì cả? Tiểu Y em hiểu không?" Aelinor nghi hoặc hỏi liên tục.
Thiếu nữ lắc đầu, đưa ra ba câu trả lời giả ngốc liên tiếp.
"Không, em không hiểu, và Cô giáo Aelinor cũng không cần hiểu."
Cùng một câu trả lời qua loa, y hệt như cái cách Aelinor không giải thích cho cô nghe câu chuyện Cha xứ và Cậu bé vào ngày họ gặp đội Nelson.
"Thật sự không hiểu?"
"Thật sự không hiểu." (Ánh mắt kiên định)
...
