Biến thành loli tóc tím, mở đầu công lược nàng hoa khôi lạnh lùng của trường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 2992

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2357

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 343

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6618

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Tập 02 - Chương 96: Lạc Tiểu Lê, Về Với Tôi!

Sau khi tan rạp, Lạc Tiểu Lê vui vẻ theo Trần Hi về căn nhà thuê.

Rồi họ đi xe về gần căn nhà thuê, hai người vừa nói vừa cười đi lên phòng ở tầng hai.

Ngay khi Trần Hi lấy chìa khóa mở cửa, vừa bước vào nhà, hai người đã nhìn thấy một người quen thuộc không thể quen thuộc hơn, đang ngồi trên ghế sofa, cười như không cười nhìn họ.

Trần Hi và Lạc Tiểu Lê lập tức hóa đá.

Người đó không ai khác, chính là Liễu Ngưng Tuyết!

"Ha ha, chơi vui không, Tiểu Lê..."

"Cô... cô sao lại ở đây!"

Trần Hi kinh hãi nhìn Liễu Ngưng Tuyết, lập tức giơ tay chắn Lạc Tiểu Lê phía sau mình.

Còn Liễu Ngưng Tuyết đứng dậy phủi bụi trên vai, vẻ mặt trêu ngươi nhìn Trần Hi.

"Trần Hi, ai cho cô cái gan dám đưa Tiểu Lê đi, hử?"

"Liễu Ngưng Tuyết, cô đã làm gì, chính cô rõ nhất! Tiểu Lê tại sao lại muốn đi, chính là vì tính chiếm hữu bệnh hoạn của cô! Hơn nữa cô còn làm tổn thương Tiểu Lê, tôi đã nói rồi, nếu cô dám làm tổn thương Tiểu Lê tôi sẽ đưa em ấy đi!"

Trần Hi biết mình không đánh lại cô ấy, nhưng có thể giành cơ hội cho Lạc Tiểu Lê chạy trốn.

Còn Lạc Tiểu Lê trốn sau lưng Trần Hi, cơ thể không ngừng run rẩy.

Liễu Ngưng Tuyết lại không nhìn Trần Hi, mà ngay từ đầu ánh mắt đã đặt ở trên người Lạc Tiểu Lê.

"Tiểu Lê, em chơi bên ngoài cũng đủ rồi, có phải nên quay về rồi không."

"Tôi... tôi không muốn về với chị..."

Giọng Lạc Tiểu Lê rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại nghe vô cùng rõ ràng.

"Ha ha, Lạc Tiểu Lê... đây là lần thứ hai em lừa tôi, nhưng tôi sẽ không giận em. Tôi sẽ coi như là Trần Hi đã xúi giục em rời đi, chỉ cần em ngoan ngoãn về nhà với tôi."

"Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Trần Hi cũng có thể tiếp tục quay về Giang Thành sống cuộc sống thiên kim tiểu thư..."

"Bằng không... tôi không dám đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu~"

Ánh mắt Liễu Ngưng Tuyết tràn đầy vẻ trêu chọc và chế giễu, rồi từng bước đi về phía Lạc Tiểu Lê.

Nhưng trạng thái hiện tại của Liễu Ngưng Tuyết lại khiến cô bé run rẩy bần bật, thậm chí có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm.

Trần Hi nhìn Liễu Ngưng Tuyết bước đến gần, chị ấy cắn răng trực tiếp lao lên.

Và Liễu Ngưng Tuyết khinh thường khẽ nhếch khóe miệng.

"Quá tự lượng sức!"

Bộp—

Kèm theo tiếng 'bộp', Trần Hi bị đánh ngã xuống đất.

Cảnh này khiến Lạc Tiểu Lê hết hồn kinh sợ, Trần Hi vừa ra tay đã bị hạ gục rồi sao?

Thực ra Trần Hi vốn có thể đỡ được vài chiêu của Liễu Ngưng Tuyết, nhưng không may Lạc Tiểu Lê lại ở phía sau.

Cộng thêm kích thước căn phòng ảnh hưởng đến thân thủ của chị ấy, nên mới bị cô ấy hạ gục nhanh như vậy.

Ngay khi Liễu Ngưng Tuyết chuẩn bị vòng qua Trần Hi, đi kéo Lạc Tiểu Lê, Trần Hi lập tức cá chép hóa rồng đứng dậy, rồi ôm chặt lấy Liễu Ngưng Tuyết không cho cô ấy đi.

Và hét lớn với Lạc Tiểu Lê:

"Mau chạy đi Tiểu muội! Chị cản cô ta lại, em mau rời khỏi đây!"

"Chậc~, phiền phức!"

Sau đó Liễu Ngưng Tuyết trực tiếp dùng khuỷu tay đánh chị ấy hơn hai mươi lần, nhưng Trần Hi như cao dán chó (dính chặt) vậy, cứ thế bám lấy cô ấy.

Còn Lạc Tiểu Lê nghe lời Trần Hi nói, đang chuẩn bị chạy trốn, lại bị Liễu Ngưng Tuyết gọi lại.

"Không được đi! Em mà dám đi, đừng trách tôi không khách sáo với cô ta!"

Lạc Tiểu Lê vốn đang bước đi lập tức dừng lại, rồi quay người nhìn Trần Hi.

Trần Hi nhìn Lạc Tiểu Lê dừng lại, lại hét lên:

"Sao lại dừng lại hả Tiểu muội! Cô ta sẽ không làm gì chị đâu, em mau đi đi!"

"Thật là ồn ào!"

Liễu Ngưng Tuyết trực tiếp tăng lực, hành động thô bạo đánh vào người Trần Hi.

Trần Hi vẻ mặt đau đớn chịu đựng đòn tấn công của Liễu Ngưng Tuyết, chịu không nổi nữa mà thổ ra một ngụm máu.

Điều này khiến Lạc Tiểu Lê vô cùng đau lòng, chị Trần Hi vì mình mà ra nông nỗi này, có lẽ mình không nên làm trái ý Liễu Ngưng Tuyết...

"Tiểu Lê, nếu em còn muốn gặp lại cô ta, thì ngoan ngoãn quay về với tôi đi. Bằng không, tôi có nhiều thủ đoạn để hành hạ cô ta lắm, hơn nữa cho dù em không màng sống chết của cô ta, tôi vẫn tìm được em!"

Nghe giọng điệu tự tin của Liễu Ngưng Tuyết, cô ấy quả thực có khả năng đó.

Hơn nữa cô bé cũng không biết Liễu Ngưng Tuyết làm thế nào tìm được đến đây, nhưng bây giờ mình không thể bỏ mặc chị Trần Hi được!

Nhìn Trần Hi bị đánh đến thân tàn ma dại, cô bé cảm thấy rất khó chịu, không khỏi bước lên một bước.

Liễu Ngưng Tuyết lại cười đắc ý, vì cô ấy biết Lạc Tiểu Lê tính cách yếu mềm và lương thiện.

Cô bé không thể chịu được khi người thân bị tổn thương, nên cô ấy chắc chắn rằng cô bé Loli này không thể bỏ mặc Trần Hi một mình mà chạy trốn.

Dù sao cô bé đã bị gắn thiết bị định vị trên người, cô bé căn bản không thể thoát khỏi bàn tay của mình!

Đồng thời, Trần Hi cũng bị Liễu Ngưng Tuyết đánh không ra hình người, trên trán cũng không ngừng chảy máu.

Lạc Tiểu Lê không thể nhìn tiếp được nữa, run rẩy trả lời Liễu Ngưng Tuyết.

"Đủ rồi! Tôi sẽ về với chị, đừng đánh chị Trần Hi nữa..."

"Ha ha, sớm như vậy không phải tốt hơn sao?"

Sau đó Liễu Ngưng Tuyết giơ tay ném Trần Hi xuống đất, còn Lạc Tiểu Lê thì chạy đến trước mặt Trần Hi, lấy khăn giấy lau máu cho chị ấy.

"Chị Trần Hi, em... em xin lỗi! Là... là em làm liên lụy chị, huhu huhu huhu..."

Lạc Tiểu Lê vừa băng bó vết thương cho chị ấy, vừa tự trách mình khóc nức nở.

Trần Hi nằm trên đất muốn nói gì đó, nhưng vì mất máu quá nhiều nên ngất đi.

Lạc Tiểu Lê lập tức cầu xin Liễu Ngưng Tuyết đưa Trần Hi đi bệnh viện cứu chữa.

"Liễu Ngưng Tuyết, em cầu xin chị đưa chị ấy đi bệnh viện đi, lần sau em không dám nữa, em cầu xin chị đó, huhu huhu..."

Còn Liễu Ngưng Tuyết lại vẻ mặt lạnh lùng cúi xuống nhìn Lạc Tiểu Lê, dùng sức bóp má cô bé.

"Lạc Tiểu Lê, mấy lần trước em cũng nói như vậy, kết quả thì sao? Em biết mà... tôi không thích có người làm trái ý tôi, đặc biệt là em!"

Và Lạc Tiểu Lê lúc này đã khóc như mưa, trong miệng vẫn không ngừng cầu xin Liễu Ngưng Tuyết đưa Trần Hi đi bệnh viện.

Nghe tiếng khóc của Lạc Tiểu Lê, cô ấy đang định nói gì đó, thì Lạc Tiểu Lê lại vì quá đau buồn mà ngã xuống.

Sau đó Liễu Ngưng Tuyết ôm Lạc Tiểu Lê lên trực thăng quay về Giang Thành, đồng thời sắp xếp người dưới quyền đưa Trần Hi đến bệnh viện.

Đừng thấy Liễu Ngưng Tuyết chỉ giữ chức vụ Phó Điện Chủ trong công ty an ninh, nhưng thực tế số người cô ấy có thể điều động lại còn nhiều hơn cả Trần Hi.

Đây cũng là lý do tại sao Trần Hi bị Liễu Ngưng Tuyết đánh, mà người dưới quyền lại không có ai phản kháng cô ấy.

...

Giang Thành.

Trong biệt thự Tuyết Lê, Lạc Tiểu Lê nằm trong phòng Liễu Ngưng Tuyết, ngay cả khi đã ngất xỉu, cơ thể vẫn run rẩy nhẹ.

Cho đến khi cô bé tỉnh lại, liền thấy Liễu Ngưng Tuyết ngồi bên cạnh nhìn mình.

Cô bé định nói gì đó, nhưng phát hiện trên cổ hình như đang đeo thứ gì đó.

Đưa tay sờ, hình như là một... vòng cổ?

Sau đó vẻ mặt cô bé lập tức mất mát, nhìn căn phòng quen thuộc, cô bé biết lần này coi như đã hoàn toàn không thể thoát ra nữa rồi.

"Đói không? Đói thì tôi bảo họ nấu gì đó..."

"Ừm"

Lạc Tiểu Lê 'ừm' một tiếng với giọng điệu bình tĩnh, còn Liễu Ngưng Tuyết lại kéo cô bé vào lòng.

"Tiểu Lê, rõ ràng em thích tôi nhiều như vậy, tại sao luôn muốn rời xa tôi chứ?"