Biến thành loli tóc tím, mở đầu công lược nàng hoa khôi lạnh lùng của trường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 2992

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2357

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 343

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6618

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Tập 03 - ☕ Chương 170: Tâm Nguyện Đã Kết, Trở Về Hư Vô

Sau đó, 'cô ấy' im lặng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, cô ấy nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Lê.

"Có thể... cúi người xuống không?"

"Ồ ồ, được."

Lạc Tiểu Lê cúi người, thì thấy 'cô ấy' đưa ngón tay chạm vào ấn đường (giữa hai lông mày) của cô bé. Một luồng thông tin ký ức như thủy triều tràn vào tâm trí cô bé.

Vài phút sau, ánh mắt ngây dại và trống rỗng của cô ấy. Dần dần lấy lại được màu sắc, biểu cảm ngây thơ cũng bắt đầu có được cảm xúc của con người.

"Xin lỗi, tôi không biết cô ấy sẽ đối xử với bạn như vậy, cô ấy trước đây không như thế..."

Lúc này 'cô ấy' trong quá trình truyền ký ức vừa rồi, đã có được toàn bộ thông tin trong đầu Lạc Tiểu Lê, bao gồm cả sự tồn tại của Hệ thống. Đương nhiên cũng biết, chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình.

Lạc Tiểu Lê nhìn 'cô ấy' cúi người xin lỗi mình, nghĩ đến việc mình tự xin lỗi mình thế này nhìn thế nào cũng thấy hơi kỳ lạ ha~

"Không sao đâu, Liễu Ngưng Tuyết có lẽ là quá cố chấp, nên mới làm ra những chuyện đó, dù sao mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng không trách cô ấy mà..."

"Lợi hại quá Ký Chủ của tôi, còn khách sáo với chính mình nữa, ha ha ha ha..."

...

"Ừm, thật ra từ rất lâu rồi tôi đã hiểu ra một chuyện, sự tồn tại của tôi chính là vì bạn..." 'Cô ấy' đưa tay chỉ về phía Lạc Tiểu Lê.

Lạc Tiểu Lê đưa tay chỉ vào mình, vẻ mặt mơ hồ.

"Hả? Tôi sao?"

"Đúng! Sự tồn tại của tôi là để chờ đợi sự giáng lâm của bạn vào một ngày nào đó. Tôi đã chết rồi, không thể tiếp tục ở lại thế giới này, cũng không thể yêu cô ấy nữa..." Nói đến đây, hàng mi cô ấy khẽ rung động, cảm xúc bắt đầu trùng xuống.

"Nhưng không sao, bạn mới là chủ thể của thế giới này, còn tôi... thì chịu trách nhiệm cung cấp cho bạn một vật chứa dung nạp linh hồn. Có lẽ bạn có thể đã không thích cô ấy nữa, nhưng tôi vẫn hy vọng bạn có thể thay tôi đi gặp cô ấy..."

"Dù chỉ là... nhìn từ xa một cái cũng được, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, dù sao bạn mới là chủ nhân của thân thể này, còn tôi chỉ là một công cụ cung cấp thân xác mà thôi."

"Đương nhiên, qua ký ức của bạn, cô ấy đã tìm thấy tôi rồi, tôi rất vui. Ít nhất... lần này, cái chết của tôi... mới có ý nghĩa..."

Không hiểu tại sao, cùng là Lạc Tiểu Lê, nhưng 'cô ấy' vừa mở lời cả không gian đều chìm vào bầu không khí bi thương. Ngay cả Lạc Tiểu Lê cũng vì thế mà rùng mình, rất muốn mở lời an ủi 'cô ấy', nhưng không biết nói từ đâu.

Chỉ là... lặng lẽ nhìn cô ấy.

"À đúng rồi, Hệ thống của bạn chắc chưa nói với bạn, muốn linh hồn toàn vẹn, thì cần hai chúng ta hợp nhất lại với nhau, như vậy bạn sẽ không bị Thiên đạo của thế giới này bài trừ..."

"Hả? Hệ thống tạp ngư, sao cậu không nói cho tôi biết?"

"Hại~, không phải tôi nghĩ đến lúc đó cậu lòng thương người tràn lan, nếu không đồng ý thì làm sao, nên mới không nói với cậu..." Mộng Mộng chột dạ xoa xoa tay, ngại ngùng quay đầu đi.

"Nhưng, nếu làm vậy, bạn sẽ biến mất hoàn toàn sao, bạn mới sống ở thế giới này hơn mười năm, bạn còn chưa kịp nói chuyện với Liễu Ngưng Tuyết vài câu, không thấy rất đáng tiếc sao?"

Với tính cách nhân hậu và dịu dàng của Lạc Tiểu Lê, đương nhiên không muốn cứ thế nhìn 'cô ấy', vì mình mà tan biến.

Dù sao trong những mảnh vỡ ký ức trước đây, cô ấy thực sự rất rất thích Liễu Ngưng Tuyết. Có lẽ vào thời điểm đó, cô ấy đã coi Liễu Ngưng Tuyết là tất cả của mình.

Cô bé liên tưởng đến cốt truyện trong tiểu thuyết kiếp trước, một khi song hồn hợp nhất. Thì linh hồn còn lại chắc chắn sẽ biến mất hoàn toàn trong hư vô.

Lạc Tiểu Lê rất muốn thay cô ấy hoàn thành tâm nguyện, rồi quay sang nhìn Hệ thống.

Và Mộng Mộng đương nhiên biết cô bé muốn nói gì, liền mở lời trước:

"Vô dụng thôi Ký Chủ, cô ấy đã chết rồi, linh hồn ở trạng thái cô hồn dã quỷ. Tôi cũng không có cách nào tạo ra một thân thể mới cho cô ấy..."

"Tôi..."

"Không sao đâu, ước nguyện của tôi đã hoàn thành. Dù sao tôi có thể nhìn ra, bạn thích cô ấy. Rồi hy vọng bạn có thể sống tốt hơn trên thế giới này, nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc rồi..."

Dứt lời, cơ thể cô ấy bắt đầu dần trở nên trong suốt.

"Tạm biệt, một tôi khác..."

Cuối cùng cơ thể cô ấy hoàn toàn biến mất, và đồng thời, bảng điều khiển hệ thống bật lên:

【Lạc Tiểu Lê (Thể Toàn Vẹn)】

【Giới tính: Nữ (Một thiếu nữ xinh đẹp tóc tím đáng yêu)】

【Cân nặng: 90 cân】

【Nhan sắc: 10 điểm (Điểm tối đa là 10) (Đã hoàn thiện)】

【Chiều cao: 162 centimet】

...

"Ơ... hóa ra nhan sắc mười điểm là vì linh hồn của tôi chưa được hoàn thiện sao?"

"Đúng vậy nha, bạn bây giờ, chính là một tiểu mị ma tóc tím chỉ sau Phượng Ngạo Thiên thôi đó, vui không?"

"Vui cái đầu cậu ấy, thay vì hoàn thiện nhan sắc, ít nhất cũng gửi chút tiền lẻ (tiền kiếm được) thì thực tế hơn..."

"Thôi đi, được rồi. Bé Mộng đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh trong thế giới giấc mơ của cậu, tôi phải quay về đây, tạm biệt nha~"

Hệ thống vụt một tiếng, hóa thành luồng sáng rút khỏi giấc mơ của cô bé.

Cùng lúc đó, tiếng chuông báo thức cũng kéo cô bé từ trong mơ trở về thực tại...

...

"Xuân đi thu đến... trăng như gió, tôi nghĩ muốn bạn cùng tôi qua mùa đông~" (Lời bài hát)

...

Lạc Tiểu Lê bị tiếng nhạc điện thoại làm tỉnh giấc, khi cô bé mở mắt ra, đã là bảy giờ hai mươi phút sáng.

"Chậc~, sao cảm giác như đã trải qua mấy ngày trong mơ vậy, buồn ngủ chết mất, a~~~"

Cô bé hơi ngồi dậy trên giường tầng trên, vừa ngáp vừa nhìn điện thoại.

Kết quả thấy một tin nhắn chưa đọc, cô bé nhấn vào xem, là của Liễu Tuyết Ninh gửi đến:

"Mộc Lê, tôi mang bữa sáng cho bạn, bạn dậy chưa?"

Vừa hay tin nhắn được gửi cách đây một phút, cô bé vốn định gõ chữ trả lời, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô bé cuối cùng chọn tin nhắn thoại.

"Nè~, Tuyết Ninh... tôi thấy rồi, tôi xuống ngay đây~"

Đoạn tin nhắn thoại vài giây được gửi đi, sau đó cô bé xuống giường tầng trên. Tìm vài bộ quần áo trong tủ, tùy tiện mặc vào rồi mở cửa phòng đi ra.

...

Dưới lầu, Liễu Ngưng Tuyết đứng một bên, tay còn xách hai ba hộp bữa sáng. Đồ ăn bên trong đều là những món Lạc Mộc Lê thích ăn, cô ấy cố ý dậy rất sớm. Đi đến tiệm trà sáng mua về, gửi cho Lạc Mộc Lê.

Cô ấy nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay người lại nhìn. Người đến chính là Lạc Mộc Lê, thân hình cô bé hơi loạng choạng. Chưa ngủ đã giấc nên cô bé nhào thẳng vào lòng Liễu Tuyết Ninh.

Cô bé dụi nhẹ vào lòng Liễu Tuyết Ninh như một cô mèo con.

"Ưm~, Liễu Tuyết Ninh... hôm nay bạn dậy sớm thật nha~"

"Bạn Mộc Lê... xin lỗi đã làm phiền bạn ngủ..." Nhìn cô gái tóc tím trong lòng, cô ấy có chút căng thẳng...

"Không sao đâu, bạn đâu phải người khác, nếu là người khác mà làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi vào lúc này, tôi... tôi sẽ ngậm một miếng, ăn thịt cô ấy luôn đó~"

Giây tiếp theo, Lạc Tiểu Lê cảm thấy không thoải mái. Cô bé trực tiếp đưa tay ôm lấy eo nhân ngư (eo thon) của Liễu Tuyết Ninh, liên tục làm nũng trước mặt cô ấy, giống như một đứa trẻ.

"Cô ấy... cô ấy thích thân mật với mình như vậy, chẳng lẽ là nói..." Liễu Ngưng Tuyết bắt đầu tưởng tượng rằng Lạc Mộc Lê thích mình, chỉ là ngại không dám nói thẳng ra.