Biến thành loli tóc tím, mở đầu công lược nàng hoa khôi lạnh lùng của trường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2372

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6623

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Tập 03 - ☕ Chương 147: Nối Lại Tiền Duyên

Liễu Ngưng Tuyết đi theo phía sau Lạc Tiểu Lê, nhìn bóng lưng của cô ấy, một bóng hình quen thuộc lại hiện lên trong đầu cô.

Nhưng cô biết, đây chỉ là sự vọng tưởng của cô mà thôi.

Cô lắc đầu, lầm bầm:

"Mỗi lần hồi ức... lại biến thành nỗi nhớ về em..."

"Ừm? Bạn Liễu Tuyết Ninh, bạn đang nói gì ở phía sau vậy?"

"À, không có gì..."

...

Chẳng mấy chốc hai người đã đến ký túc xá khu B, sau đó Lạc Tiểu Lê nói sơ qua về việc chữ số đầu tiên trong số phòng tương ứng với số tầng, để cô ấy không đi nhầm.

"Cảm ơn bạn Lạc, cái đó... bạn Lạc, bạn cũng học Kinh tế học sao?"

"Đúng vậy~"

"Vậy... chúng ta có thể kết bạn không? Nếu không muốn thì thôi..."

"Không sao đâu, vừa hay bên cạnh tôi cũng không có nhiều bạn bè, tôi kết bạn với bạn nhé!" Lạc Tiểu Lê lấy điện thoại ra, quét mã điện thoại của cô ấy, một tiếng 'đinh', hai người đã kết bạn với nhau.

Thực ra bản thân Liễu Ngưng Tuyết cũng không biết tại sao cô lại muốn kết bạn với cô ấy. Cô chỉ cảm thấy có một sức mạnh vô hình nào đó đang thúc đẩy cô làm như vậy. Đối với Liễu Ngưng Tuyết mà nói, chẳng qua chỉ là thêm vài người trong danh bạ điện thoại mà thôi.

"Vậy được rồi, tôi đi đây, tạm biệt~"

"Ừm!"

Nhìn bóng Lạc Tiểu Lê dần xa, Liễu Ngưng Tuyết quay người bước vào ký túc xá...

...

Hơn hai mươi phút sau, Lạc Tiểu Lê mồ hôi nhễ nhại, hai tay xách một túi lớn đồ ăn vặt và nước uống, đi đến cửa phòng 6117.

Cô dùng chân đá cửa một cách khó nhọc.

Cộp cộp cộp—

Lịch Vân và các bạn nghe thấy tiếng động, biết là Lạc Tiểu Lê đã về, liền ném điện thoại chạy ra mở cửa cho cô.

Khi cánh cửa phòng mở ra, Lạc Tiểu Lê mệt mỏi thở hổn hển. Cô đặt chiếc túi lớn lên bàn, tiện tay lấy ra một chai nước ép đào, gulu gulu (tiếng uống nước) uống hết một hơi.

"A~~, mệt chết đi được! Cả tòa nhà siêu thị toàn là người, tớ xếp hàng rất lâu mới mua được, mệt muốn xỉu luôn á~"

"Ôi chao, Lạc bảo bối nhà ta vất vả rồi, tối nay bọn tớ đưa cậu ra ngoài chơi, tiện thể ăn chút đồ ngon!"

Nhìn Lạc Tiểu Lê đang tựa vào tường thở dốc, họ liền nghĩ đến việc tặng thưởng cho cô bé.

"Phù~, thôi được..." Cô đưa tay mở ngăn kéo, lấy khăn giấy nhanh chóng lau mồ hôi trên trán.

...

Ký túc xá khu B.

Trong căn phòng đơn của mình, cô ngồi bên giường hồi tưởng lại hình ảnh cô gái tóc tím.

"Giống... thật sự rất giống..."

Nhưng ngay sau đó cô lại phủ nhận, và đi đến trước gương, nhìn chính mình.

"Haizz~ Xem ra bệnh cũ của mình lại tái phát rồi. Nhìn thấy người quen quen là lại ảo tưởng là cô ấy. Mày đúng là nhớ cô ấy đến mức ngốc luôn rồi..."

Kể từ khi Liễu Ngưng Tuyết trải qua nhiều lần cái chết của Lạc Tiểu Lê, cô cũng đã hoàn toàn thông suốt. Đồng thời, trong khoảng thời gian sau đó, Liễu Ngưng Tuyết dành phần lớn thời gian đi dạo trên bãi biển. Phần còn lại là học cách yêu một người một cách đúng đắn.

Dưới sự hướng dẫn của Liễu phụ (cha Liễu), cô cũng dần dần trở lại bình thường, buông bỏ sự cố chấp và điên cuồng trong lòng. Và thản nhiên chấp nhận sự ra đi của cô ấy...

Cô nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, lẩm bẩm:

"Mọi chuyện xảy ra hôm nay có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, mình và cô ấy chỉ là người qua đường xa lạ, việc gì phải nghĩ về cô ấy chứ?"

"Có lẽ việc kết bạn với cô ấy, chỉ là hành động vô thức vì mình quá nhớ cô ấy thôi, mày nên tỉnh táo lại đi, đừng sống trong quá khứ nữa..."

Để mình tỉnh táo lại, Liễu Ngưng Tuyết dùng hai tay hứng nước lạnh, tát mạnh vào mặt mình.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, dưới sự gia tăng gấp đôi của buff (sức mạnh) lạnh lẽo, cơ thể cô không khỏi rùng mình.

"Được rồi. Quá khứ là để hoài niệm, chứ không phải để sống trong đó, sống ở hiện tại mới là quan trọng nhất! Mình nghĩ... Tiểu Lê trên trời hẳn là cũng muốn mình trở nên như thế này..."

Liễu Ngưng Tuyết vừa dứt lời, thì ở bên này Lạc Tiểu Lê nằm trên giường hắt hơi một cái.

"Ách xì~, ơ kìa? Có ai đang nhớ mình à?"

"Hì hì~, đương nhiên là tớ nhớ cậu rồi, Lạc bảo bối~"

"Ê~, Trương Cẩm Oánh, chúng ta là anh em tốt mà, cậu đừng nói mấy lời ghê tởm thế được không, tớ nổi hết da gà rồi đây!"

"Cái gì! Hóa ra... cậu chỉ coi tớ là anh em tốt thôi sao. Tan vỡ rồi... tim tớ tan nát rồi!"

Trương Cẩm Oánh biết Lạc Tiểu Lê chỉ coi mình là anh em tốt, trong giây lát cảm thấy như trời đất sụp đổ.

Cô ấy lập tức bắt đầu diễn xuất khoa trương và hài hước của mình. Chỉ thấy cô ấy yếu ớt dựa vào bàn, mắt đẫm lệ cầm khăn giấy. Giả vờ yếu đuối, nhìn cô bé với giọng điệu hơi khóc nức nở.

"Inh inh inh~, tớ cứ nghĩ chúng ta là bạn thân chứ. Sao cậu có thể như vậy, bao giờ thì mối quan hệ của chúng ta mới có thể tiến thêm một bước nữa! Không, tớ không muốn trở thành anh em tốt của cậu đâu~~~"

"Ơ... nói thật đi Trương Cẩm Oánh, với cái diễn xuất này của cậu, không lên sân khấu mà rinh về cái tượng Kim Nhân (tượng vàng) thì thật có lỗi với cậu!"

Với diễn xuất sống động và nước mắt có thể tuôn ra bất cứ lúc nào của Trương Cẩm Oánh, không biết còn tưởng là Lạc Tiểu Lê bắt nạt cô ấy đấy chứ!

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại cười hì hì nhìn Lạc Tiểu Lê trên giường tầng trên.

"Hì hì~, thật sao? Tớ cũng cảm thấy mình diễn rất giống, chẳng trách mẹ tớ từ nhỏ đã nói tớ diễn xuất tốt. Mỗi lần Tết đến đều nhận được rất nhiều bao lì xì, vậy tớ muốn ra mắt làm Idol, Mộc Bảo thấy khả năng này của tớ có lớn không?"

Trương Cẩm Oánh đầy mong đợi nhìn cô bé, muốn nghe ý kiến của cô.

"Ừm... có thể thử xem, nếu thất bại thì đừng có khóc nhè nha~"

"Vâng ạ!"

Có được sự ủng hộ của Lạc Tiểu Lê, hạt giống muốn làm Idol trong lòng Trương Cẩm Oánh bắt đầu nảy mầm và phát triển. Còn việc sau này có thành công hay không, thì phải xem vận may của cô ấy rồi~

...

Khoảng tám giờ tối, bốn người họ vừa bắt taxi từ nhà hàng cao cấp trở về ký túc xá.

Ban đầu Lịch Vân và Dương Thất định chơi lâu hơn một chút mới về. Vì như vậy họ có thể mua được búp bê nhân vật và trang phục cosplay độc quyền yêu thích gần đó.

Nhưng đã bị Trưởng ký túc xá Trương Cẩm Oánh phủ quyết ngay lập tức.

"Tuy cửa ký túc xá của học viện chúng ta buổi tối không giới hạn thời gian, nhưng về quá muộn thì vẫn không tốt lắm..."

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Trương Cẩm Oánh, họ đành phải bắt taxi về, nhưng cả hai cũng đã hài lòng mua được những thứ mình thích.

Khi họ trở về ký túc xá, bàn của hai người đã chật kín các loại figure (mô hình) và búp bê.

Đồng thời, Lạc Tiểu Lê lấy cây guitar của mình ra, dùng khăn chuyên dụng lau nhẹ cho cây đàn.

Dương Thất chú ý thấy, liền mở lời hỏi:

"Lê Bảo, cái cậu đang cầm là guitar sao?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Vậy cậu chắc chắn biết chơi guitar rồi!"

"Biết chơi, các cậu muốn nghe không?"

"Hay quá rồi, bọn tớ chưa được nghe cậu chơi guitar bao giờ! Trưởng ký túc xá mau đóng cửa lại!"

"OK!"

Trương Cẩm Oánh không cần họ nói, cô ấy đã đi đến cửa. Cô đóng chặt cửa ký túc xá và khóa lại, sợ tiếng đàn guitar bị phòng khác nghe thấy.

Lạc Tiểu Lê có chút không yên tâm hỏi mọi người:

"Khả năng cách âm của học viện mình chắc là ổn chứ? Lỡ làm phiền người khác ngủ thì không hay..."

"Không đâu không đâu! Đây là Học viện Cao cấp của chúng ta, chỉ riêng cấu hình đã là đỉnh của đỉnh rồi, khả năng cách âm thì khỏi phải bàn!"

"Vậy được rồi, các cậu muốn nghe bài hát nào, tớ sẽ đàn cho các cậu nghe..."

"Ừm... chơi bài 《Biển Cam》 mà Tô Lê đã đăng tải trước đây đi, dù sao tớ cũng là fan của cô ấy, giọng hát của cô ấy cộng với tiếng đàn guitar, đối với tớ mà nói chính là thiên đường âm nhạc, tựa như tiên khúc kỳ diệu vậy!"

"Ơ... được rồi"

Cô không ngờ Trưởng ký túc xá của mình lại là fan của mình, điều này khiến cô cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, vừa ra khỏi cửa đã gặp người quen...