Wright rất tức giận.
Vốn dĩ gã đang vui vẻ tham gia lễ kỷ niệm trưởng thành cùng với một nhóm những người trẻ tuổi xuất sắc nhất Hoàng đô để chúc mừng thời khắc quan trọng này.
Tại buổi lễ, thân là con trai thứ của một gia đình công tước, gã chính là nhân vật chính không thể tranh cãi, là người trẻ tuổi nhận được lời chúc phúc của các quý tộc lớn có mặt, là thần tử vinh quang được chính Công chúa Điện hạ ban phước.
Gã sẽ từ đây bắt đầu bước lên con đường đời huy hoàng.
Tuy nhiên, khi gã phát hiện ra một cô nhóc không hợp thời, và lên tiếng ngăn cản cô với ý tốt, gã lại phải chịu sự sỉ nhục tàn nhẫn nhất!
Một con nhóc ranh không biết từ đâu chui ra lại dám chỉ dạy lễ nghi cho gã!!!
“Mi! Mi nói cái gì! Ta là con trai của Công tước Cremanse! Sao mi dám! Mi không chỉ sỉ nhục ta, mà còn sỉ nhục cả gia tộc Cremanse!”
Phong càng cạn lời hơn.
Cô chỉ đang ngoan ngoãn ăn trong góc, cũng chẳng chọc ghẹo ai. Tự nhiên lại có một thằng nhóc nhảy ra chỉ trỏ.
Cô cũng chỉ trả lại nguyên văn những gì đối phương nói, kết quả là hắn ta nổi đóa.
Cô bĩu môi một cách thờ ơ: “Xì, nhàm chán.”
Rồi cúi đầu tiếp tục chén.
“Mi nói cho rõ ràng cho ta!”
“Tôi biết anh đang vội, nhưng anh cứ từ từ. Cuối cùng có vội chết đi nữa, thì người vội cũng chỉ có mình anh thôi.”
Phong nói một câu đầy triết lý sâu sắc, khiến Wright phải ngẫm nghĩ một lúc lâu.
“Cái quái gì vậy?”
“Nghe không hiểu thì thôi, ai hiểu thì hiểu thôi. Nói nhiều với một thằng nhóc ranh như anh cũng chẳng thấm đâu.”
Phong quay người, đổi chỗ khác tiếp tục chén.
Thế nhưng gã này lại không chịu bỏ qua.
Hơn nữa đi theo không chỉ có một mình gã, mà còn có không ít bạn bè của gã.
“Mi nói ai là nhóc ranh! Bọn ta đều đã trưởng thành rồi, rõ ràng chỉ có mi mới là nhóc ranh!”
Phong đã hoàn toàn không muốn để ý đến bọn họ nữa.
Đối đáp với loại nhóc ranh này cũng chẳng có gì thú vị, chỉ cần dăm ba câu là có thể chửi cho chúng nó khóc cha gọi mẹ.
Cô không muốn gây chuyện để khỏi gây phiền phức cho chị Ellieya.
Chị đã tốt bụng dẫn cô đến lễ kỷ niệm chơi, cô tự nhiên phải biết điều mà làm một em bé ngoan.
Tuy nhiên, đối phương rõ ràng là không chịu buông tha.
Mấy câu vừa rồi đối với Phong có lẽ còn chưa tính là đòn đánh thường, nhiều nhất cũng chỉ là chút hơi thở Tổ An bị rò rỉ ra ngoài, nhưng đối với những cậu ấm được nuông chiều từ bé này thì quả thực là một chiêu cuối như sét đánh ngang tai.
Rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể nói ra những lời sỉ nhục người khác như vậy!
“Mi gọi người lớn nhà mi ra đây, ta phải xem thử, rốt cuộc là gia tộc nào lại dạy dỗ ra một đứa trẻ thô lỗ như mi.”
Thế nhưng Phong vẫn làm như không nghe thấy, không thèm để ý đến gã.
Wright thật sự tức không chịu nổi, đưa tay ra định giật mũ của cô xuống.
Nhưng cú vồ này lại hụt, bị Phong dễ dàng né được. Đồng thời, trong bàn tay đang nắm lại của gã truyền đến một cảm giác trơn trượt.
Gã xòe tay ra nhìn, trong lòng bàn tay toàn là kem.
Cái cảm giác nhờn rít dính nhớp này, cứ như nắm phải thứ gì đó không thể gọi tên, ghê tởm chết đi được.
Gã tìm khăn tay lau kỹ lòng bàn tay, vừa lau vừa kinh ngạc hỏi: “Mi... mi đã làm gì!”
“Haizz! Phiền phức thật.”
Phong thở dài một hơi, từ từ đứng dậy.
“Vừa nãy anh bảo tôi đi tìm người lớn đúng không? Chị Aimier, chị xem em nên làm gì đây?”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về hướng Phong đang nhìn, thấy một cô hầu gái đang từ từ đi tới.
Cô hầu gái này hình như là... người của Công chúa Điện hạ!
Nghĩ đến đây, tim Wright hẫng một nhịp.
Lẽ nào... không không, không thể nào!
Gã cố tỏ ra bình tĩnh đứng thẳng người, nhìn cô hầu gái càng lúc càng đến gần.
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Aimier là do Ellieya ra hiệu bảo qua đây.
“Điện hạ Ellieya bảo tôi đưa người qua đó, mời người đi theo tôi.”
“Được thôi, em cũng thấy chỗ này không tốt lắm, cứ có cảm giác muỗi vo ve bên tai.”
Phong lè lưỡi trêu Wright một cái, rồi đi theo Aimier.
Giây phút này, chân Wright có chút nhũn ra, nếu không có đám đàn em bên cạnh đỡ thì có lẽ gã đã không đứng thẳng nổi.
Tùy tiện kiếm người cà khịa vài câu, kết quả lại chọc thẳng vào hoàng tộc, đây chẳng phải là trời sập rồi sao?!
Trước đây cũng chưa từng nghe nói có nhân vật nào như vậy!
Gã nhanh chóng đi theo, đến bên cạnh cha mình là Công tước Cremanse.
Vừa định mở miệng giải thích gì đó, đã bị cha mình ngăn lại.
“Chuyện này để ta xử lý.”
Cremanse nhìn Phong, đột nhiên mỉm cười hỏi: “Không biết vị này là ai, chúng tôi đến muộn, không biết cô bé là người của Công chúa Điện hạ, mong người thứ tội.”
“Đến muộn mà cũng dám nói ra à? Không biết Công tước Cremanse muốn tôi tha cho tội nào đây?”
Một buổi lễ chính thức như thế này mà đến muộn hơn cả hoàng tộc đã là rất bất kính rồi.
Nhưng Ellieya cũng biết cái nết của đám người này.
Họ thuộc phe của Isaac, luôn tìm cách gây sự với cô.
Còn phe của chính cô... nói thật, chẳng có mấy người. Những người còn lại có mặt đều là phe trung lập, ngoan ngoãn như vậy cũng là nể mặt hoàng tộc.
“Haha, hạ thần công vụ thật sự bận rộn, mong Công chúa Điện hạ đừng trách. Không biết vị này là?”
Ông ta chuyển chủ đề về lại phía Phong.
“Cô bé sao?” Ellieya nhếch mép, “Ngài không cần biết. Lẽ nào chuyện gì ta cũng cần phải báo cáo với ngài sao?”
“Không dám.”
Ellieya không có ý định trực tiếp đưa Phong ra mắt chính thức.
Hôm nay dẫn cô bé đến, thứ nhất là vì Tháp Thử Luyện Anh Linh, thứ hai là để cô bé tìm hiểu trước một số tình hình của giới quý tộc, chính là xem cái nết của đám người này, sau này làm việc cũng biết nên chú ý ai, tránh né ai.
Nhưng bây giờ, có kẻ chó cậy gần nhà làm cho không vui như vậy, với tư cách là người chị vừa mới nhận, cô chắc chắn không thể dễ dàng cho qua.
“Bất kể cô bé là ai, nhưng cô bé là người do tôi mang đến. Nếu các người muốn tìm người lớn nói chuyện, vậy thì bây giờ tôi cho các người cơ hội này!” Ellieya đứng dậy, quét mắt một vòng, cao giọng nói, “Nói xem, các người muốn nói chuyện gì?”
““Công chúa Điện hạ tha tội!!””
Không ít người vừa đứng cùng Wright, cùng với cả trưởng bối của họ nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu sát đất.
Bất kể Ellieya thất thế thế nào, không có thực quyền ra sao, nhưng cô vẫn là công chúa của đế quốc. Và trong buổi lễ này, cô có thể đại diện cho hoàng đế. Bất kể là ai cũng không thể không nể mặt cô.
Trừ phi... là những kẻ đã quyết tâm chống lại cô, thậm chí có thể nói là không coi cô ra gì.
Công tước Cremanse chính là như vậy.
“Điện hạ Ellieya có phải quá nghiêm túc rồi không? Chỉ là chuyện đùa giỡn của người trẻ tuổi thôi, không cần phải làm quá lên như vậy.”
“Đùa giỡn? Nếu cô bé không phải là người của tôi thì trò đùa của các người sẽ đến mức nào cũng không nói trước được nhỉ?”
“Sao có thể chứ. Lễ kỷ niệm trưởng thành hàng năm đều có những tiết mục tương tự, người trẻ tuổi mà, khí huyết hừng hực. Lúc đùa giỡn luôn thích so bì khoe mẽ là rất bình thường.”
“Hehe, người trưởng thành lại đi so bì khoe mẽ với một cô bé mười mấy tuổi, người trẻ tuổi nhà Công tước Cremanse đúng là có chí lớn cao xa thật.”
Câu này chọc cho Cremanse đúng là không còn gì để nói. Ông ta đành trừng mắt nhìn con trai mình một cái, rồi chắp tay nói: “Công chúa Điện hạ, con trai hạ thần quả thực nhất thời lỡ lời, mong người đừng chấp nhặt với nó.”
Ellieya cũng mỉm cười: “Công tước Cremanse nói quá lời rồi. Ta chưa từng để các người vào mắt, làm gì có chuyện chấp nhặt? Hay là bây giờ các người quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như cho qua.”
(Lời tác giả: Hoàng đế là Aibisi, hoàng huynh là Isaac, tên hoàng đế ở chương 17 trước đó bị viết nhầm)
Tổ An (祖安 - Zǔ'ān): Tên một khu vực trong game Liên Minh Huyền Thoại, nổi tiếng với cộng đồng người chơi có văn hóa giao tiếp "đặc sắc" (toxic), thường được dùng để chỉ hành vi chửi bới, võ mồm trên mạng.