Yulia lấy ra bốn văn kiện ủy thác.
“Đây ạ, vẫn phải có cái này mới được.”
Đây là thứ cô đã lấy sẵn từ chỗ Ellieya.
Chuyện trọng đại thế này, nói suông sao được.
Bốn người nhận lấy văn kiện, và bảng nhiệm vụ lập tức được cập nhật.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Tranh đoạt Ngai vàng Hoàng gia Thanh Ngọc
Phẩm chất nhiệm vụ: Truyền thuyết
Bối cảnh nhiệm vụ: Hoàng đế Ibis của Đế quốc Thanh Ngọc sắp băng hà, Đại hoàng tử Isaac và Công chúa Ellieya bắt đầu cuộc chiến giành ngai vàng.
Yêu cầu nhiệm vụ: Bạn có thể chọn giúp đỡ Công chúa Ellieya, nghênh chiến tiểu đội của Kỵ sĩ đoàn Quang Diệu, ngăn cản họ tiến vào Thành Phỉ Thúy với điều kiện hạn chế tối đa thương vong cho NPC.
Phần thưởng nhiệm vụ: Dựa vào tình hình hoàn thành nhiệm vụ, sau khi Công chúa Ellieya kế vị thành công sẽ luận công ban thưởng.
Người ủy thác: Công chúa Đế quốc Thanh Ngọc, Ellieya Thanh Ngọc Oflie】
Nhìn thế này mới phải chớ.
Dù gì cũng là tranh giành ngai vàng, có khả năng thất bại là chuyện thường, nên phần thưởng phát sau khi thành công cũng hoàn toàn hợp lý.
Dù có rủi ro, nhiệm vụ này vẫn phải nhận bằng mọi giá.
Nhiệm vụ cấp Truyền thuyết đấy, không nhận không phải người!
Để cho chắc ăn, WZC vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu: “Em gái cho anh hỏi, Công chúa Ellieya có bao nhiêu phần trăm thắng?”
Yulia chớp mắt, ngây thơ đáp: “Người ta không biết đâu à.”
Tất nhiên là không thể nói rồi. Lỡ biết phần thắng không cao, mấy ông chuồn mất thì sao? Nhưng mà thực ra mấy ông cũng chẳng có lựa chọn nào khác, Isaac chắc chắn không đời nào phát nhiệm vụ cho người chơi.
Hoặc là theo Công chúa Ellieya, hoặc là hít khí trời.
Mấy người bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Hiểu rồi, em gái, chuyện này cứ giao cho bọn anh, đợi tin tốt nhé.”
“Mà nói mới nhớ.” Phong Hỏa Liên Thiên đột nhiên khựng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, “Cái đó, em gái, em với Công chúa Ellieya có quan hệ gì vậy?”
Không phải anh nghi ngờ nhiệm vụ là giả, bảng hệ thống đã hiện ra rồi, văn kiện ủy thác cũng có con dấu đàng hoàng.
Nhưng để một cô bé đứng ra giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.
Trừ phi...
“Chuyện này á...” Yulia xua xua tay, thản nhiên đáp, “Chị ấy là chị của em thôi, có gì to tát đâu ạ.”
Phong Hỏa Liên Thiên cũng cười hì hì: “Ồ, ra là chị em à...”
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chị em à, thảo nào...”
“Ha ha ha...”
“Ha...”
Nụ cười đang nở trên môi bỗng đông cứng lại.
““Hả?! Chị em?!””
Vãi!
Mẹ nó chứ!
Ba người vội vàng bật kênh chat nhóm.
“Anh em! Chị của cổ là công chúa, vậy chẳng phải cổ cũng là công chúa sao! Giờ sao giờ?!”
“Vãi linh hồn! Theo bối cảnh game, gặp công chúa có phải quỳ không bây? Giờ quỳ còn kịp không?”
“Bình tĩnh, đừng hoảng. Vấn đề nghiêm trọng vãi ra, hoảng cũng vô dụng. Tụi mình cứ giả vờ không biết gì hết. Diễn sâu vào!”
“Đúng đúng, giả ngơ là thượng sách.”
Họ muốn giả ngơ, nhưng có một người thì không thể.
Hứa Hiểu Nguyệt lắp bắp: “Vậy... vậy... thân phận của em... cũng là công chúa ạ?”
Tình hình lúc này quá sức phức tạp, bộ não của Hứa Hiểu Nguyệt bắt đầu có dấu hiệu quá tải.
Đầu tiên, cách đây không lâu, phía nhà phát hành game còn kêu gọi người chơi hãy xem NPC như người thật.
Vậy chẳng phải cô phải xem chị gái mình là Công chúa Điện hạ thật sự sao?
Thế thì cô là cái gì? Trong game không làm chị em được nữa à?
Lạ! Lạ quá! Hoàn toàn nghĩ không thông.
Yulia gật đầu.
“Ừm.”
Không tin chị cho xem bảng thông tin, rành rành mấy chữ “Công chúa Hoàng Kim” luôn.
Cùng lúc đó, cô gửi một tin nhắn riêng cho Hứa Hiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, tình hình hơi phức tạp, đợi xong chuyện này chị sẽ giải thích cặn kẽ cho em. Giờ cứ tạm lơ đi đã nhé.”
“...”
Hứa Hiểu Nguyệt im lặng gật đầu.
Ra không phải bị bệnh công chúa, mà là công chúa thật à...
Hứa Hiểu Nguyệt im lặng rồi, nhưng ba người còn lại thì đứng ngồi không yên.
Em ấy có độ hảo cảm cao nên không sao, bọn này làm gì có!
Nhưng không hề gì, cô bé loli của chúng ta vô cùng thấu tình đạt lý.
“Các anh không cần để ý đến thân phận này quá đâu ạ. Trước đây thế nào thì bây giờ vẫn vậy thôi. Em và chị gái ở những dịp không chính thức thực ra đều không câu nệ đâu, lần trước các anh cũng gặp chị ấy rồi, rất dễ gần đúng không ạ.”
Ba người lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Dễ gần là tốt rồi, dễ gần là tốt rồi. Không thì áp lực chết... Khoan đã!
Mẹ nó bọn tôi gặp chị của em từ khi nào?!
Họ bắt đầu điên cuồng lục lọi ký ức xem có thông tin gì về chị gái của “Em Gái Hạt Nhân” không.
Sau đó...
Rắc!
Hơi thở vừa phào ra còn chưa hết, một luồng khí lạnh đã đột ngột ập vào, xộc thẳng lên não.
Vãi chưởng! Là người đó!
Cái người vẫn đang chễm chệ ở vị trí số một trên bảng xếp hạng mỹ nữ NPC, cô gái che mặt bí ẩn!
Cái tên làm ra bảng xếp hạng đó còn đang điều tra thân phận của người ta, nghe nói tìm nát cả server cũng không thấy.
Người ta là Công chúa Điện hạ đường đường chính chính, anh phải vào hoàng thành mà tìm, ở ngoài lang thang mà tìm được mới là có quỷ!
Nhìn phản ứng của mấy người này, nụ cười của Yulia chưa từng tắt.
Tiếc là bây giờ không thể cười thành tiếng.
Cô nói nhiều như vậy đương nhiên không phải để cho vui, vui chỉ là tiện thể thôi.
Mục đích chính là để ba tên này dốc toàn lực hơn.
So với việc giúp một NPC chưa từng gặp, thì giúp chị gái của một người quen, một nàng công chúa đã có duyên gặp mặt và để lại ấn tượng sâu sắc chắc chắn sẽ có động lực hơn hẳn.
Ít nhất cũng đã gặp rồi, biết đó là một người bằng xương bằng thịt.
Và cũng là để nói cho mấy ông biết, người ta cũng là Công chúa Điện hạ đấy nhé, tiềm năng nạp tiền còn nhiều, đầu tư vào tôi tuyệt đối không lỗ đâu!
“Đúng vậy, chính là chị ấy. Chị ấy rất dịu dàng, rất xinh đẹp, rất thấu tình đạt lý đúng không ạ?”
Phong Hỏa Liên Thiên: “Đương nhiên! Vô cùng dịu dàng!”
Nhân Vị Miên: “Xinh đẹp lại phóng khoáng!”
WZC: “Thấu tình đạt lý nhất quả đất!”
Tiểu Nguyệt: “Đúng đó đúng đó, là tốt nhất.”
Sao câu cuối này lại thoang thoảng mùi giấm chua thế nhỉ?
Yulia giả vờ không nhận ra.
“Vậy thì nhiệm vụ chị ấy giao cho các vị, nhất định phải hoàn thành cho tốt vào đấy nhé.”
Bốn người chấn chỉnh lại tinh thần, đồng thanh đáp: “Xin Công chúa cứ yên tâm! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Yulia nghiêng đầu.
Ba tên kia thì thôi đi, sao Tiểu Nguyệt cũng hùa theo ngốc nghếch như vậy nhỉ.
Yulia có chút không hiểu.
Mà đối với Hứa Hiểu Nguyệt mà nói, cô phải nghiêm túc rồi.
Trước đây có lẽ cô chỉ định đi theo ba người kia cho vui, đó cũng là ý của Yulia.
Nhưng bây giờ, áp lực ập đến rồi. Cô phải nghĩ cách góp sức, mà còn phải góp công lớn nữa là đằng khác!
Chuyện đã nói xong, Yulia chào một tiếng rồi quay người rời đi, Sử Văn vẫn đang đợi ở gần đó.
Sau khi cô đi, bốn người trong phòng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cuối cùng đồng loạt thở dài.
Haiz!
Trong một thời gian ngắn đột nhiên tiếp nhận nhiều thông tin như vậy, đầu óc họ bị chấn động thành một mớ bòng bong.
Cái cảm giác vừa phấn khích vừa mệt mỏi này, giống như đã rất buồn ngủ, nhưng tác dụng của cà phê đã ngấm, hoàn toàn không ngủ được.
“Haiz, tối nay chắc chắn mất ngủ rồi.”
“Thế này mà còn ngủ được thì đúng là thần nhân.”
“Hay là bốn chúng ta lập đội, ra ngoài thành cày quái giết thời gian, sẵn tiện bàn bạc về nhiệm vụ luôn?”
“Được. Tôi nói trước, đến lúc đó tôi làm tiên phong.”
“Cậu không phải là pháp sư à?”
Tiểu Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Pháp sư thì không được làm tiên phong chắc?”
