Biến Thân Thành Cửu Vĩ Hồ Tiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6941

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Tập 01 - Chương 70: Tấm chân tình của Trương Lợi

“Này này này, cậu nói thế cũng hơi quá đáng rồi đấy nhé?”

Trương Lợi lầm bầm bất mãn.

“Xì, lo mà đi tặng quà của cậu đi!”

Diệp Linh Lung thè lưỡi trêu chọc cậu ta, sau đó lại hí hửng nghịch chiếc máy ảnh DSLR trong tay.

“Quà thưởng cuộc thi nhiếp ảnh ‘Thỏa sức tưởng tượng’?”

Tô Nam vẻ mặt có chút quái dị, mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, anh muốn dùng phần thưởng vô địch cuộc thi nhiếp ảnh ‘Thỏa sức tưởng tượng’, tặng cho một cô gái mà anh để ý.”

Trương Lợi cười bẽn lẽn, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cuốn album ảnh.

Tô Nam nhìn theo động tác của cậu ta, phát hiện đó là một cuốn album phong cảnh trường học được trang trí tinh xảo.

“Giải thưởng giải Vàng của cuộc thi nhiếp ảnh năm nay ngoài tiền thưởng còn có một cuốn album kỷ niệm trường học, do một nhiếp ảnh gia bậc thầy chụp. Anh thích một cô gái đã lâu, nhưng vì một số lý do mà vẫn luôn không nhận ra tâm ý của mình, mãi đến khi vô tình biết được cô ấy sắp chuyển trường mới chợt nhận ra. Cô ấy vẫn luôn muốn có một cuốn album kỷ niệm trường học, anh muốn tỏ tình với cô ấy trước khi cô ấy rời đi, và tặng cuốn album kỷ niệm này cho cô ấy.”

Nụ cười của Trương Lợi mang theo chút ngọt ngào, nhưng nói được một lúc, lại chuyển thành nỗi buồn man mác.

“Nếu anh có thể nhận ra tâm ý của mình sớm hơn thì tốt biết mấy...”

Chuyển trường? Cái này... không phải chứ?

Tô Nam và Trần Thế Kỳ nhìn nhau, đồng thanh nói:

“Thường Lỵ Lỵ?”

Trương Lợi ngẩn ra, sau đó đỏ mặt:

“Sao các em biết? Các em quen cô ấy?”

Tô Nam và Trần Thế Kỳ nhìn nhau, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc và vui mừng, sau đó thiếu nữ vỗ vai đứa trẻ xui xẻo:

“Này Buck, xem ra nhiệm vụ của chúng ta vẫn cần phải tiếp tục rồi.”

“Đồng ý, bỏ cuộc giữa chừng không tốt đâu.”

“Hê hê, tôi cũng thấy vậy, hơn nữa nửa phí nhiệm vụ còn lại, chúng ta còn phải tìm chị Thường Lỵ Lỵ lấy nữa chứ.”

Nghe hai người nói chuyện, Trương Lợi ù ù cạc cạc.

“Nhiệm vụ? Phí? Các em quen Lỵ Lỵ?”

“Đương nhiên là quen, mấy ngày nay bọn em đều... ưm ưm...”

Trần Thế Kỳ buột miệng định nói hớ, nhưng đã bị Tô Nam nhét một nắm thức ăn chó vào cái miệng rộng...

Trần Thế Kỳ: ...

"Loli giả" mỉm cười với hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh, sau đó mở miệng nói:

“Chuyện này đúng là quá trùng hợp, theo bọn em được biết, chị Thường Lỵ Lỵ cũng có chuyện muốn nói với đàn anh Trương Lợi đấy.”

“Cô ấy... cô ấy muốn tìm anh?”

Mặt Trương Lợi đỏ bừng, sau đó mắt hơi sáng lên, dường như trong lòng đã nhận ra điều gì. Cậu ta vô thức chỉnh trang lại quần áo, có chút nôn nóng hỏi:

“Vừa nãy các em ở cùng nhau?”

“Đúng vậy. Thật ra bọn em đã nhìn thấy anh từ lâu rồi, tiện thể còn nhìn thấy cuộc ‘hẹn hò’ của anh ở quán cà phê ‘Nguyệt Ba Khắc’ nữa.”

“Hả?”

Trương Lợi há hốc mồm, sau đó trợn tròn mắt:

“Cô ấy cũng ở đó?”

“Không sai.”

“Toang rồi! Với cái tính cách đó của cô ấy, e là lại suy diễn lung tung rồi, không được, anh phải nhanh chóng tìm cô ấy giải thích rõ ràng!”

Trương Lợi bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

“Nếu đàn anh muốn tỏ tình, thì bây giờ chúng ta xuất phát vẫn còn kịp, vừa nãy chị Thường Lỵ Lỵ đã bị mẹ chị ấy đón đi rồi. Mẹ chị ấy sẽ không cho chị ấy đến trường nữa đâu...”

“Hả? Vậy... vậy chúng ta còn đợi gì nữa, mau đi thôi!”

Sắc mặt Trương Lợi biến đổi, có chút lo lắng nói.

“Khoan đã, trước đó em có một chuyện muốn xác nhận một chút.”

Tô Nam ngắt lời Trương Lợi, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, gằn từng chữ:

“Anh có biết thân phận thật sự của chị Thường Lỵ Lỵ không?”

Trương Lợi hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt cậu ta mang theo một tia cảnh giác và nghi ngờ:

“Thân phận gì? Anh không hiểu em đang nói gì.”

Thấy bộ dạng này của Trương Lợi, cảm nhận tinh thần lực dao động kịch liệt của cậu ta, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy là biết rồi. Đàn anh cứ yên tâm, bọn em cũng biết thân phận của chị ấy. Đã anh cũng biết, vậy thì chúng ta có thể thoải mái hành động rồi.”

Thường Lỵ Lỵ dù ở cùng hai người bọn cô, mỗi khi nhắc đến Trương Lợi đều rất dễ vì căng thẳng mà lộ nguyên hình. Tô Nam không tin Thỏ Nhĩ Nương ở bên cạnh cậu ta suốt năm năm trời, mà chưa từng lộ sơ hở lần nào.

Nguyên nhân chỉ có một, Trương Lợi đã sớm biết, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Cái gì mà bóng ma tâm lý, e là cái cớ lúng túng sau khi phát hiện thân phận thật sự của người mình yêu thôi. “Một số lý do” khiến cậu ta không nhận ra tâm ý của mình, e là cũng do sự do dự sau khi biết thân phận thật sự của đối phương.

Tô Nam thở dài. Lần đầu tiên cô biết sự tồn tại của yêu quái, tam quan (thế giới quan) cũng vỡ tan tành như vậy mà.

“Trần Thế Kỳ, gọi taxi, đến lúc phát huy tác dụng cái mũi chó của cậu rồi!”

Đứa trẻ xui xẻo gật đầu, sau đó vẫy một chiếc taxi bên đường. Tô Nam và Trần Thế Kỳ chui vào trước, sau đó vẫy tay với Trương Lợi.

Trương Lợi do dự một chút, quay đầu nói với Diệp Linh Lung:

“Xin lỗi, tớ đột nhiên có việc gấp! Chúng ta chia tay ở đây nhé!”

Thiếu nữ nghịch nghịch máy ảnh, phẩy tay không để ý:

“Đi đi đi đi! Cố lên nhé!”

Hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh hít sâu một hơi, sau đó chui vào taxi.

“Đi đâu?”

Đợi ba người ngồi xong, bác tài xế mở miệng hỏi.

Trần Thế Kỳ nhắm mắt lại, vận hành linh lực hít hít mũi. Bỗng nhiên cậu ta mở mắt ra, thần sắc trở nên có chút ngưng trọng:

“Trên chiếc xe đó có che chắn khí tức, tôi không tìm thấy nó nữa...”

“Anh biết nhà Lỵ Lỵ ở đâu! Chúng ta có thể đến thẳng nhà cô ấy!”

Trương Lợi mở miệng nói.

Mọi người thống nhất ý kiến, sau đó Trương Lợi đọc địa chỉ cho bác tài.

Taxi lao đi vun vút hai mươi phút sau, dừng lại trước cổng một khu biệt thự cao cấp. Mấy người trả tiền xuống xe, vội vàng chạy vào khu biệt thự.

“Này, mấy người kia, không đăng ký không được vào!”

Bác bảo vệ chặn bọn họ lại.

Trong mắt Tô Nam lóe lên hồng quang:

“Chúng tôi, không cần đăng ký.”

Cơ thể bác bảo vệ chấn động, trong mắt thoáng qua một tia đỏ, mờ mịt gật đầu nói:

“Vâng... vâng ạ!”

Dùng Mị Hoặc Yêu Thuật giải quyết xong bác bảo vệ, mấy người vội vàng tiến vào khu biệt thự. Trương Lợi đi trước dẫn đường, cuối cùng ba người dừng lại trước một căn biệt thự biệt lập cao ba tầng.

Cổng biệt thự đóng chặt, cửa sắt nhỏ ở cổng cũng khóa kỹ bằng ổ khóa lớn, điều này khiến ba người không khỏi ngẩn ra.

“Họ... chưa về sao?”

“Các cháu muốn tìm gia đình này à?”

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến giọng nói già nua của một bà cụ, mấy người quay đầu lại nhìn, phát hiện là một bà cụ chống gậy.

“Họ đã chuyển đi từ một tuần trước rồi, bây giờ căn nhà này không có ai ở đâu!”

Ba người không khỏi kinh ngạc.

Trương Lợi trầm ngâm một chút, móc điện thoại trong túi ra gọi điện.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy...”

Hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh thất vọng lắc đầu: “Không liên lạc được...”

Trong phút chốc, liên lạc giữa họ và Thỏ Nhĩ Nương vậy mà lại hoàn toàn bị cắt đứt.

Bỗng nhiên, Tô Nam nhớ lại lời nói của mẹ Thường Lỵ Lỵ trước đó, trong đầu cô lóe lên một tia sáng, buột miệng thốt lên:

“Tộc địa! Bọn họ nhất định là đã về tộc địa!”

“Tiểu Buck, xem ra chúng ta cần phải quay lại trà quán một chuyến rồi.”