Biến Thân Thành Cửu Vĩ Hồ Tiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6941

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Tập 01 - Chương 60: Chiêu trò, tất cả đều là chiêu trò

Tô Nam theo bản năng dụi dụi mắt.

Bàn cờ? Quán trưởng?

“Khụ khụ khụ, các người có vẻ rất ngạc nhiên? Xem ra các người chưa từng tiếp xúc với Khí Yêu bao giờ.”

Bàn cờ lóe sáng một trận, tiếp tục mở miệng nói.

Khí Yêu?

Tô Nam ngẩn người.

Ô Lung hắng giọng, mở miệng giải thích: “Khí Yêu, hay còn gọi là Khí Linh, là những tạo vật nhân tạo có linh tính trải qua cơ duyên nhất định sinh ra linh trí, hình thành nên sinh mệnh siêu phàm đặc biệt.”

“Không sai, lão phu chính là Khí Yêu. Có lẽ bộ dạng này, các người sẽ dễ chấp nhận hơn.”

Giọng nói già nua lại truyền ra từ bàn cờ, bàn cờ lại phát sáng lần nữa, sau đó hình ảnh hư ảo của một ông lão gù lưng mặc đồ thời Đường xuất hiện phía trên bàn cờ.

Ông lão dung mạo già nua, thần thái hiền từ, để chòm râu dê bạc trắng.

“Lão phu tên là Ngưu Tăng Nhụ, là quán trưởng Nguyệt Dạ Trà Quán phân xã thành phố L, Thất giai Khí Yêu.”

Tô Nam và Trần Thế Kỳ nhìn nhau, gật đầu, đồng thanh nói: “Chào quán trưởng ạ.”

Ông lão hư ảo quan sát hai người từ trên xuống dưới, vuốt râu, vô cùng hài lòng:

“Chuyện của hai đứa, Ô Lung đã nói với ta rồi.”

Nói xong, ông nhìn về phía Tô Nam, cảm thán:

“Tiểu gia hỏa may mắn dung hợp thành công Cửu Vĩ Yêu Đan, con Cửu Vĩ Hồ thứ ba trong trời đất, gia nhập Nguyệt Dạ Trà Quán, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”

Ách... thật không đấy? Nghĩ đến những gì mắt thấy tai nghe ở đại sảnh vừa rồi, khóe miệng Tô Nam hơi giật giật.

“Hê hê hê, thật ra không muốn gia nhập cũng được, chỉ cần trả tiền vi phạm hợp đồng là xong.”

Ô Lung đứng bên cạnh cười gian xảo.

Tiền vi phạm hợp đồng? Cái quỷ gì thế?! Sao tôi không biết?!

Tô Nam ngẩn người.

“Nè, đây là bản hợp đồng hai người ký tuần trước, xem góc dưới bên phải mặt sau ấy.”

Ô Lung lại đưa bản hợp đồng đã ký tuần trước cho Tô Nam, đồng thời còn đưa cho cô một cái kính lúp...

Tô Nam cầm kính lúp lên, phát hiện ở góc dưới bên phải có một dòng chữ nhỏ hơn cả hạt vừng:

Bản hợp đồng này có hiệu lực kể từ ngày ký kết, tiền vi phạm hợp đồng là mười vạn Linh Thạch tiêu chuẩn.

Tô Nam: ...

Trần Thế Kỳ: ...

MMP (Định mệnh)...

Cái này tính là lừa đảo rồi nhỉ? Chắc chắn là lừa đảo rồi!

Vãi chưởng, hình như mình nhảy xuống hố rồi.

Thấy vẻ mặt như ăn phải "shit" của Tô Nam, mặt ông lão đỏ lên, vội vàng mở miệng:

“Khụ khụ, chúng ta mở sòng bạc, cũng là vạn bất đắc dĩ, sau này sẽ từ từ giải thích cho các người. Nhưng mà, các người gia nhập Nguyệt Dạ Trà Quán, tuyệt đối là một lựa chọn đúng đắn.”

Tô Nam: ...

“Chắc ngươi không biết đâu nhỉ, ngày ngươi dung hợp thành công Cửu Vĩ Yêu Đan, trong tổ đường của Đồ Sơn và Thanh Khâu đều xảy ra dị tượng, hai đại Hồ tộc đã biết sự tồn tại của ngươi, đang điên cuồng tìm kiếm ngươi đấy.”

Vãi chưởng!

Tô Nam trợn tròn mắt.

Thần sắc cô thay đổi liên tục.

Bản thân dung hợp hoàn toàn Yêu Đan, gạo đã nấu thành cơm rồi, nhưng cô không biết hai đại Hồ tộc sẽ dùng thái độ gì để đối đãi với cô.

Trong tuần vừa qua, cô cũng đã tra cứu không ít tài liệu về hai đại Hồ tộc, cô biết Hữu Tô Hồ thị rất coi trọng độ thuần khiết của huyết mạch, cực kỳ bài xích Bán Yêu và con người hóa yêu. Nếu bọn họ biết Yêu Đan của lão tổ tông nhà mình bị một kẻ không biết là người hay là Bán Yêu dung hợp... thì hậu quả...

Không dám nghĩ... không dám nghĩ...

Dù sao thì chắc chắn sẽ không phải là khua chiêng gõ trống chào đón nhiệt liệt rồi.

Còn Hồ Yêu Đồ Sơn, nghe nói là thủy tổ của Hồ Yêu, là nơi sinh ra con Cửu Vĩ Hồ đầu tiên trong trời đất. Bọn họ thờ phụng một thanh thần kiếm, nghe nói là bội kiếm của Cửu Vĩ Yêu Thánh đời đầu, có công hiệu trấn áp khí vận Hồ tộc, tước đoạt huyết mạch Hồ tộc...

Cũng chính nhờ thanh thần kiếm này, bọn họ mới có thể đối đầu với Hữu Tô Hồ thị sở hữu Cửu Vĩ Yêu Tôn sau khi Cửu Vĩ Yêu Thánh ngã xuống.

Bọn họ và Hữu Tô thị là kẻ thù truyền kiếp, mình lại bị giám định là Hồ Yêu Hữu Tô, nếu gặp phải bọn họ...

Thần kiếm không thể tước đoạt huyết mạch của Yêu Tôn Đát Kỷ, đó là vì bản thân Yêu Tôn thực lực hùng mạnh, còn Tô Nam cô, chỉ là một con tiểu yêu Nhị giai mà thôi...

“Khụ khụ khụ, Nguyệt Dạ Trà Quán phía sau cũng có Yêu Tôn tọa trấn, ngươi gia nhập Nguyệt Dạ Trà Quán, trà quán cũng có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, giúp ngươi giữ bí mật. Và nếu bí mật của ngươi thực sự bị lộ, trà quán cũng có thể làm hậu thuẫn cho ngươi khi đối mặt với hai đại Hồ tộc.”

Ông lão thấy sắc mặt Tô Nam âm tình bất định, tiếp tục "chém gió" (dụ dỗ).

Sắc mặt Tô Nam biến đổi vài lần, cuối cùng bất lực thở dài một hơi, gật đầu: “Tôi nguyện ý gia nhập trà quán.”

Thấy Tô Nam tỏ thái độ, quán trưởng Nguyệt Dạ Trà Quán tự xưng là Ngưu Tăng Nhụ hài lòng vuốt râu, lại nhìn sang Trần Thế Kỳ bên cạnh, mở miệng nói:

“Chàng trai, Thủ Hộ Linh và Linh Quỷ, tuy là tồn tại siêu phàm, nhưng chung quy vẫn có sự khác biệt với sinh linh thực sự, ngươi có muốn thực sự sống lại không?”

Trần Thế Kỳ ngẩn ra, trên mặt thoáng qua vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng trả lời:

“Cháu muốn!”

Người và yêu có thể yêu nhau, nhưng người và quỷ hay người và linh (hồn) thì độ khó cao lắm...

“Ừm.”

Ông lão vui vẻ gật đầu, sau đó vươn hai tay ra, nói: “Vậy thì, chào mừng các người gia nhập Nguyệt Dạ Trà Quán.”

Nói xong, ông vươn bàn tay phải hư ảo ra, một luồng ánh sáng bảy màu lóe lên, trong lòng bàn tay ông lão xuất hiện hai tấm huy hiệu, huy hiệu to khoảng hai centimet, màu vàng sẫm, bên trên là biểu tượng một con gà trống đang nhảy múa.

Quán trưởng vung tay lên, hai tấm huy hiệu bay vào tay Tô Nam và Trần Thế Kỳ.

“Đây là thẻ căn cước của Nguyệt Dạ Trà Quán, có rất nhiều công dụng diệu kỳ, các người truyền yêu lực hoặc linh lực của bản thân vào, tiến hành đăng ký thân phận đi.”

Hai người Tô Nam gật đầu vâng dạ, làm theo lời ông lão truyền sức mạnh của bản thân vào, cùng với sự truyền vào của sức mạnh, trong cõi u minh bọn họ cảm nhận được mình đã thiết lập được một mối liên hệ với huy hiệu. Đồng thời cách sử dụng huy hiệu cũng xuất hiện trong đầu họ.

Tấm huy hiệu này, bản thân nó đã là một món bảo vật, nó không chỉ dùng để nhận dạng thân phận, tương đương với căn cước công dân thế hệ hai của thế giới loài người, mà còn là một bảo cụ không gian lưu trữ, không gian chứa đồ rộng ba trăm mét khối. Tuy khá nhỏ, nhưng đối với hai con gà mờ mà nói, đã là bảo vật hiếm có khó tìm rồi.

Mắt Tô Nam sáng lên, vật phẩm không gian trong Dị Độ Không Gian, cái nhỏ nhất ba mươi mét khối cũng tốn năm nghìn Tệ Dị Độ. Chỉ riêng tấm huy hiệu này, cũng đủ thấy thành ý của Nguyệt Dạ Trà Quán rồi.

“Theo thông lệ, sau khi gia nhập Nguyệt Dạ Trà Quán cần phải làm một nhiệm vụ trước mới được hưởng các quyền lợi, vừa hay hai ngày trước trà quán nhận được một nhiệm vụ rất thích hợp cho các người, các người ra quầy lễ tân tìm Xiêm La nhận nhiệm vụ đi, ta đã dặn dò nó rồi.”

Nói xong, ông lão phẩy tay, ra hiệu cho Tô Nam và Trần Thế Kỳ quay lại đại sảnh.

Đợi đến khi Tô Nam và Trần Thế Kỳ lui ra, ông bất lực nhìn Ô Lung một cái, oán trách:

“Bọn họ vốn dĩ đã có ý định gia nhập, ngươi hà tất phải làm điều thừa thãi?”

“Hê hê hê, lão gia tử, đây chẳng phải là giúp bọn họ hạ quyết tâm sao! Hơn nữa, ta cũng đâu có viết không nộp tiền vi phạm hợp đồng sẽ bị trừng phạt gì đâu, dọa bọn họ chút chơi thôi, ai bảo bọn họ tự mình tin là thật chứ.”

Ô Lung trả lời một cách bỉ ổi (tiện hề hề).

Quán trưởng: ...

Chiêu trò, tất cả đều là chiêu trò.